Tuesday, June 7, 2016

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI CHƯƠNG 46

       Chương 46: tôi nhảy cô cũng phải nhảy 
           Bị hôn bị hôn bị hôn. . . . . . ! ! !
           Thương Bích Lạc, Thương boss tên hỗn đản .........!!!
           Hắn như thế nào lại có thể hôn , như thế nào lại  dám hôn ....................!!!
          Trong đầu  Hạ Hoàng Tuyền ầm một tiếng nổ vang,bởi lượng thông tin qua nhiều,trong khoảng thời gian ngắn CPU của não bị qúa tải, cả người đều không kịp phản ứng ......Khi lấy lại tinh thần , Thương Bích Lạc đã hơi lùi lại về phía sau , chóp mũi hai người kề sát vào nhau,mặt không chút thay đổi nói :"Hôn tốt lắm , cô có muốn thử thêm một lần nữa không?"
           ".............."Nằm , nằm mơ ! Tại sao tên này có thể vô sỉ như vậy ?!
           Như nhìn thấu suy nghic trong lòng cô , Thương Bích Lạc  lại mở miệng , thần sắc lạnh nhạt nói ra một câu càng thêm kích thích người khác : "Đúng vậy a, tôi yêu cô chết mất, cô có muốn hay không hiện tại. . . . . ."
           "Câm miệng "Bởi vì cô đang ngồi ở trên bàn , Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng lên gối , sau đó cánh tạy bất ngờ hạ xuống một cú nện , miệng lặp đi lặp lại lời nói giận dữ : "Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng a! ! !"

            Cổ tay đột nhiên bị nắm giữ .
            Tay Hạ Hoàng Tuyền run lên , theo bản năng bắt đầu giãy ra, lúc này lại nghe  Thương Bích Lạc nói , hắn nói : " Không phải cô bảo tôi làm sao ?"
            ".........."Bỗng nhiên Hạ Hoàng Tuyền dừng động tác giữa không trung , có chút không hài lòng , lời nàng nói đó , là nói giỡn có được không ? Ai biết tên này lại coi là thật mà thật sự hôn chứ !Người mắc bệnh sạch sẽ làm như vậy có thể so với người bình thường tự nhiên bị ngã vào hố phân , làm người khác không thể tưởng tượng nổi được !Từ từ..........Bản thân lại so sánh kiểu gì vậy ? Phi phi phi , cô mới không phải hố phân đâu!
            Thương Bích Lạc ngẩng đầu , ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào cô, giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi của mình , không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên mặt cô dù nhỏ nhất , lần nữa mở miệng hỏi :"Cô tức giận ?"
           Chẳng biết tại sao , Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy trong ánh mắt đang nhìn bản thân của Thương Bích Lạc bao hàm một cái gì đó làm cho cô có chút sợ hãi , nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, nhanh như đó chỉ là ảo giác.
           Cô sợ run ,một lát sau khi kịp phản ứng , dùng mu bàn tay còn lại không bị nắm lấy chùi đôi môi, động tác vừa nhanh vừa mạnh như muốn đem đôi môi cọ hỏng , hơn nửa ngày mới dừng lại động tác , nói :"Tôi không tức giận !" Tuy rằng vừa rồi có hơi tức giận một chút , nhưng chuyện này nói đi nói lại cũng là cô sai , không lên chết thì sẽ không phải chết , ai bảo cô chủ động khiêu khích hắn,  ngờ đâu hắn sẽ vì sĩ diện mà cố nhịn xuống sự ghê tởm của bản thân mà thực sự hôn cô.
           Hơn nữa lần trước cô cũng làm như vậy, bất quá một trả lại một , cũng tính là hòa .
           "Ồ?"
           "Tóm lại !Chúng ta như thế này là hòa nhau!"Hạ Hoàng Tuyền vừa  nói vừa rút lại cánh tay đang bị nắm chặt , hơi cau mày , từ trên bàn nhảy xuống  cũng không quay đầu lại mà rời đi, có vài phần ý tứ hàm xúc làm sai chuyện chạy chối chết
           Hòa nhau ?
          Con ngươi đen thâm trầm của Thương Bích Lạc che kín vẻ lo lắng , bàn tay chậm rãi xiết chặt tay vịn xe lăn , làm bàn tay nổi lên gân xanh-cô thật sự không để ý dù chỉ một chút , ngay cả khi hắn dùng giọng điệu như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ nói chuyện với cô. Phản ứng theo bản năng có thể làm lộ ra suy nghĩ thật sự của một người , nếu một cô gái để ý một chàng trai , dù chỉ có một chút thôi , thì dù cô gái không  nhận ra được tình cảm của mình cũng sẽ không có những phản ứng như vừa rồi .
           Cô không có tức giận, thậm chí ngay cả một chút ngượng ngùng đều không có, nhiều lắm là cảm thấy hơi kinh ngạc cùng với bị mạo phạm , thậm chí có thể dễ dàng nói ra câu " Hòa nhau " như vậy.
           Như thế nào là hòa nhau?
           Không hề nghi ngờ , tại căn phòng không còn lại một chút vết tích của sự việc vừa rôi, hắn đang lâm vào khốn cảnh (cảnh khốn cùng; cảnh khốn khó)
           Hắn tìm cách để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này , cứ nghĩ rằng theo thời gian trôi qua sẽ thành công , cô lại nhảy ra , đào một cái hố to hơn cho hắn nhảy vào ,làm hắn càng lún càng sâu , sau đó mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra xoay người rời đi.
           Bất kể như thế nào , tại sao chỉ có một mình hắn ngồi đây rối rắm suy nghĩ , thật là làm người ta tức giận.
                   Hạ Hoàng Tuyền, cô sống quá mức thoải mái rồi .
           Cùng lúc đó ,khuôn mặt Hạ Hoàng Tuyền xám xịt ra khỏi phòng rùng mình một cái , trong nháy mắt vừa rồi cơn ớn lạnh đó là ở đâu mà ra? Trời lạnh nên mặc thêm quần áo ? Quên đi , tốt nhất nên ra ngoài đi dạo , không, phải đi đánh nhau cho nóng người , gần đây ít tham gia , trải qua cố gắng không ngừng của cô , nhiệm vụ một nghìn của cô đã hoàn thành tám trăm cái ,rất nhanh có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu, hoàn thành nhiệm vụ.
            Nhưng cũng chính vào lúc này , thành phố W  thậm chí cả nước khiếp sợ trước một tin tức mới .
            " Ngày mai chính phủ sẽ ném bom quy mô lớn vào miền nam ."
            Mục đích là tiêu diệt toàn bộ thây ma ở miền nam nước Viêm Hoàng ,tin tức đã được Tô Gíac xác nhận , tuy biết rằng sữ sơm có một ngày như thế , nhưng khi Hạ Hoàng Tuyền nghe được, trong lòng có chút không biết là tư vị gì .Cô còn như thế , chứ nói gì đến những người luôn sinh sống ở miền nam ?
            Tin tức vừa ra, nhất thời khiến cho một mảnh ồ lên
            Cuộc sống chính là như thế .
            Có thể vì biết tin tức này không thể dấu diếm được , chính phủ thông qua truyền hình cung với những diễn đàn internet thông báo rộng rãi, đồng thời chỉ rõ nguyên nhân và lợi ích , về phần những dân chúng miền nam  , trừ những người có thể đến thành phố W trong thời gian vừa rồi thì đã không còn ai có thể đến thành phố W nữa, mà thông qua vệ tinh quan sát thấy rằng nhóm thây ma đang đi theo đường mới , hầu hết chúng đều đang đi về hướng con sông ngăn cách giữa thành phố W và miền nam, vì vậy đã ra phán đoán - thật sự đã không còn thời gian để chờ đợi nữa .
            Đối với tin tức này , hầu hết mọi người tỏ ra thấu hiểu và đồng ý , một số nhỏ thì không đưa ra ý kiến , tự nhiên cũng có người phản đối , nhưng những lời phản đối của họ như con sóng , chỉm nghỉm với những con sóng to hơn .
            Mười hai giờ ngay hôm sau , bắt đầu ném bom .
            Cho dù cách một con sông , không nhìn rõ một cái gì  dân chúng vẫn tự phát tụ tập ở bờ sông nhìn sang bên kia bờ .
            Hạ Hoàng Tuyền không đi , không hiểu tại sao , ngay lần đầu nghe được tin tức ném bom , trong lòng cô liền tràn ngập bất an.Theo như mặt ngoài , cách này là một cách thực hiện tốt - làm một lần nhàn cả đời , tuy rằng sẽ vì vậy mà miền nam sẽ mất rất nhiều thời gian để khôn phục sức sống , nhưng ít nhất không cần dùng mạng người đi tiêu diệt xác sống , nhưng sự việc chỉ đơn giản giản như vậy thôi sao ?
            Loại bất an này đã được chứng thực khi cuộc ném bom bắt đầu ở giây đầu tiên .
            [ Xác sống bắt đầu tiến hóa trung cấp ]
            "Choang "
             Cái chén trong tay Hạ Hoàng Tuyền rơi xuống đất ngay khi giọng nói đó vang lên trong đầu , chuyện làm cô kinh ngạc như vậy cũng không phải vì zombie tiến hóa , mà là nó mang đến ảnh hưởn sâu xa hơn , đó chính là - ném bom tỏa ra nhiệt độ cao không những không thể tiêu diệt zomie  được nữa , chúng tiến hóa cả về tốc độ và khứu giác so với zombie sơ cấp , cái gọi là "trung cấp " không thể nghi nghờ là tiến hóa về chất , sự tiến hóa này sẽ mang đến cho cúng sức mạnh như thế nào ?
            Đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người, Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, làm như vậy để ổn định tâm tình , khom lưng xuống muốn nhặt lên những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất , nhưng lại thấy được một việc càng làm cô khiếp sợ hơn .
            Nháy mắt ngón tay bị thủy tinh cắt qua .
            Cô lại không rảnh bận tâm đến điểm này , vội vàng đứng lên , chạy đến thư phòng đẩy cửa ra .
            Thấy lại bị cô quấy nhiễu, Thương Bích Lạc nhíu mi lại, ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt bị sắc mặt trắng bệch của cô làm cho không biết  nói gì , ánh mắt ngược lại dừng ở nơi đầu  ngón tay bị thương của cô.
          "Chuyện gì xảy ra?"
            Nhưng cô không có trả lời vấn đề của hắn , mà ánh mắt nhìn chăm chú trên người hắn , tựa như nhìn thấy một chuyện vô cùng đáng sợ.
           Giây tiếp theo, Thương Bích Lạc  mạnh mẽ đem sự chú ý đến màn hình máy tính đang không ngừng xuất hiện những thông tin.
           Không có. . . . . .

           Không có. . . . . .

          Vẫn là không có. . . . . .
           Ngoài những tin tức có liên quan đến vụ ném bom không có gì đáng chú ý nữa , như vậy , , đến tột cùng là cái gì làm cho cô sợ hãi như vậy ?
           Đang trong lúc nghi hoặc , Hạ Hoàng Tuyền đi đến bên cạnh hắn , bước chân của cô có chút phiêu hốt , cũng không kiện định như trước kia, Thương Bích Lạc   quay đầu :"Ngươi......"Lời còn chưa dứt , ngón tay dính máu của cô đã nắm lấy cằm hắn , cô như muốn xác nhận một điều gì đó nên chăm chú nhìn vào hắn ,  không hề có dấu hiệu cải thiện sắc mặt ,một lát sau , cô đột nhiên vươn tay kéo xuống cái che mắt để xuống một bên , lại nhìn về phía hắn .
           Thương Bích Lạc để nàng muốn làm gì thì làm , trong lòng nghi hoặc lại càng thêm sâu.
           "Làm sao có thể như vậy ....."
           Cô thì thào nói nhỏ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có ,Thương Bích Lạc  đột nhiên nghĩ đến một vấn đề , thử dò hỏi :"Cô không phải lại có lời tiên đoán đấy chứ ?"Tuy rằng vớ vẩn , nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này thôi .
           "........" Hạ Hoàng Tuyền buông tay ra.
           Nên nói với hắn như thế nào đây ?
           Vừa rồi khi nhặt mảnh vỡ thủy tinh , cô phát hiện trên người mình tử khí màu đen rất nhiều, bởi vì zombie tiến hóa , thành phố W trở nên nguy hiểm cho nên tử khí càng dày đặc cũng không phải là có gì khó hiểu , nhưng vì cái gì ?
           Vì cái gì tử khí trên người Thương Bích Lạc lại nhiều như thế ?
          Gần như là gấp đôi cô, thậm chí chỉ cách người chết một đường phân cách .
          Đây đến cùng là vì nguyên nhân gì ?
          Không, lần này lý do là không quan trọng, điều quan trọng là - cô  chắc chắn không thể để hắn chết!Hắn một khi chết đi, hi vọng quay trở về nhà của cô sẽ tan thành mây khói .
          Hạ Hoàng Tuyền dần dần bình tĩnh lại , hít một hơi thật sâu, cô mở miệng hỏi :"Ngươi có thể thông qua vệ tinh  nhìn thấy tình hình miền nam bây giờ không ? "
          Thương Bích Lạc sửng sốt một giây, rồi sau đó vuốt cằm: "Có thể." Vừa nói,tay hắn vừa thao tác rất nhanh trên bàn phím máy tính , chỉ sau một lát màn hình xuất hiện vô số mảnh nhỏ , "Vị trí cụ thể ?"
          "Xem vùng giáp với bờ sông " nơi này có thể nói là nơi zombie nhiều nhất.
          Một tiếng vang nhỏ , hình ảnh được phóng to.
          Đây là cảnh thượng của thành phố Y , bởi vì  mới bị ném bom nên xuất hiện trên màn hình là khói trắng dày đặc , cho dù cách một tầng màn hình cũng có thể cảm nhận được từng đợt không khí nóng rực , từ một thành phố đông đúc phồn hóa đã trở thành một đống đổ nát , đất đai phì nhiêu trở nên khô cằn , chỗ nào cũng là một mảnh nhỏ không rõ là từ cái gì , có thể là xe cộ cũng có thể  là từ nhà cửa .........
          Chỉ trong nháy mắt thậm chí Hạ Hoàng Tuyền sinh ra ảo giác đây mới chân chính là tận thế .
          Đất đai khô cằn và đống đổ nát , có một chút bụi đất lạ , ngẫu nhiên có thể thấy trong đó có những khúc xương trắng loãn lẫn lộn , như là zombie bốc cháy còn sót lại - rõ ràng là có hiệu quả .Như vậy , cái được gọi là tiến hóa là xuất hiện từ đâu ?
          Cô đột nhiên nghĩ đến , vừa rồi xuất hiện tin tức là : "zombie bắt đầu tiến hóa lên trung cấp " , mà không phải là "zombie đã tiến hóa lên trung cấp " , như vậy bây giờ còn chưa bắt đầu sao ?
          "Cô đang tìm cái gì ?"
          Câu hỏi của Thương Bích Lạc  truyền đến .
          "Không có gì." Hạ Hoàng Tuyền khép hờ đâu mắt , nói ra quyết định của bản thân :"Từ giờ trở đi, dù một giây đồng hồ tôi cũng không dời khỏi anh "( mình đổi thành anh cho xuôi tai nhé )
          "............"  Hô hấp của Thương Bích Lạc  rối loạn , nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh , cô nói những lời đó cũng không mang hàm nghĩa khác , " Tôi cho rằng cũng không cần."
          "Có cần hay không không phải anh nói là được "Hạ Hoàng Tuyền nói xong liền đi đến phía sau hắn , ngồi xuống ôm đao tựa vào tường "Tôi nói cần là cần "
          "................"
          Bằng cách này , cô vô tình đào một cái hố. Một người đứng trên hố , nhảy hay không nhảy , đó là câu hỏi , nhưng ......
          Khóe miệng Thương Bích Lạc chậm rãi gợi lên một chút tươi cười lạnh lẽo.

          Nếu không thể không nhảy cái hố này thì cũng không thể là một mình hắn nhảy .

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI

 mình đọc truyện này và cảm thấy rất hay , nhưng lâu rồi không thấy ra tiêp lên mình tự edit , có nhiều lỗi mọi người thông cảm nhé, mình bắt đầu edit từ chương 45 ,một tuần 2 chương thôi vì mình dạo này không có nhiều thời gian.

Cõng boss đến hạn cuối
Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
Thể loại: tận thế, dị năng
Độ dài: 154 chương
Edit: Sulli

    ( Chương 1-44 nguồn :phongvodinh.wordpress.com )

Giới thiệu vắn tắt

Hạ Hoàng Tuyền bị đồ khốn tên là Thương Bích Lạc lừa gạt tình cảm, đã vậy còn không thể báo thù.

Lý do là —— Bất đồng thời không.

Đúng vậy, hắn là một nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám.

Khi đọc sách vốn tưởng rằng hắn là mỹ thanh niên lương thiện như ánh trăng, kết quả lại là nhân vật BOSS phản diện tâm đen thấu.

Không hiểu tại sao lại bị ném vào thế giới khác đầy nguy hiểm, điều kiện duy nhất để trở lại hiện thực là bảo hộ 【 Nam tính được chú ý nhất gần đây 】 là Thương Bích Lạc.

Đùa giỡn cái gì! Vì sao cũng ném tên khốn này vào dị thế chứ!

Chú ý nhất là vì hàng ngày trước khi ngủ đều muốn đánh hắn 300 lần được không?!

Khốn khổ nhất chính là, hàng [1] này ngồi xe lăn a QAQ

Vì thế, chuyện xưa mưu sinh của cô gái khốn khổ cùng cực 【 các loại cõng 】 OR 【 công chúa ôm 】 OR 【 khiêng trên vai 】 BOSS bắt đầu. . .

Nhân vật chính: Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc ┃ phối hợp diễn: A bị đánh chết, B bị đánh chết, CDEFG bị đánh chết —— vật hi sinh không cần có tên.

[1] Hàng: xưng hô đối với người, vật, biểu đạt trêu tức hoặc có ý thân thiết, hình dung đối phương có đặc điểm kinh thế hãi tục, kỳ dị, khôi hài. từ chương 1-44 xem tại đây nhé :
                                                                         MỤC LỤC 
chương 1   chương 2        chương 3     chương 4        chương 5        chương 6        chương 7               chương 8   chương 9        chương 10     chương 11      chương 12       chương 13        chương 14
chương 15    chương 16       chương 17      chương 18       chương 19       chương 20        chương 21
chương 22     chương 23        chương 24      chương 25       chương 26       chương 27         chương 28
chương 29     chương 30        chương 31       chương 32        chương 33      chương 34        chương 35
chương 36      chương 37       chương 38       chương 39        chương 40      chương 41        chương 42
chương 43       chương 44 


Từ chương 45 trở đi xem tại đây nha :

Chương 45         Chương 46           chương 47             chương 48          chương 49

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI - CHƯƠNG 45

( mình đọc truyện này và cảm thấy rất hay , nhưng lâu rồi không thấy ra tiêp lên mình tự edit , có nhiều lỗi mọi người thông cảm nhé )
CHƯƠNG 45 : HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CẦN AN ỦI
       Thương Bích Lạc lẳng lặng ngồi trên xe lăn ,máy tính để trên đầu gối, từ ngày phát hiện bản thân có thiên phú , quanh năm vẫn duy trì trạng thái như vậy, tuy rằng máy móc lạnh như băng,lại khô khan không có trí tuệ   nhưng không có phản bội cùng lừa gạt.
       Ngoài ra, không bao giờ ngoài tầm kiểm soát của bản thân.  
       Không  giống như cô ấy.
       Thương Bích Lạc luôn mang theo vẻ mỉm cười giờ đây khóe môi khẽ mím thành một đường thẳng tắp,nhìn chăm chú vào màn hình thấy cô gái linh hoạt né tránh,có vệ tinh nhân tạo , trong thành phố nơi phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có cameras, có thể nhìn rõ ràng toàn bộ thành phố  có hàng ngàn hộ gia đình - khoa học kỹ thuật phát triển , người ra đường lại càng ít, không cần ra cửa, toàn bộ thành phố đều nằm gọn trong tầm nhìn chăm chú của  hắn.
        So với thế giới nơi hắn sống trước kia , nơi này quả thực khoa học kỹ thuật kém phát triển hơn, nếu là trước kia còn có thể ngẫu nhiên cảm giác được một chút khiêu chiến, còn hiện tại nửa phần cũng không có.
Không thú vị , nhưng mà ....
        Ánh mắt  Thương Bích Lạc lại rơi xuống màn hình.
        Thật ngốc.
         Đang trong tình huống như vậy còn nói ra lời nói khiêu khích .
Nhưng là, động tác phản kích vậy mà thật gọn gàng lưu loát, chỉ qua một lúc liền đánh bại tất cả, cứ như vậy mà đi sâu vào trong lòng hắn , nàng không chút do dự xoay người rời đi
         Thân hình mảnh khảnh không hiểu vì sao mà dừng lại.
         Thương Bích Lạc chuyển ánh mắt trên người một thanh niên,tựa như hắn đang kêu la điều gì đó, sau đó cô gái xoay người ,nhìn chăm chú hắn một lát, khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một cái  răng nanh nhỏ, nàng nói : " tốt ,ta chờ ngươi "Không cần nghe được thanh âm , chỉ cần nhìn hình dáng của miệng khi phát âm hắn liền đọc ra lời cô nói.
Khi nói chuyện , đôi mắt cô sáng ngời, đôi môi hồng mấp máy cuốn hút người ,cho dù cách một tầng màn hình nhưng vẫn vô cùng rõ ràng.
           Thương Bích Lạc nhắm lại đôi mắt nâu, đưa tay lên giữ trái tim đang đập loạn nhịp của mình,bất động phải đến một phút sau, rất không vui xác định-tốc độ đập so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
          Thương Bích Lạc  nhíu mày, tay thao tác nhanh trên bàn phím ,hình ảnh trên màn hình nháy mắt biến mất, nhưng những cảm xúc phức tạp trong lòng cũng không theo đó mà biến mất.Chưa từng có việc gì làm cho hắn cảm thấy rắc rối bằng việc này.Không riêng gì hắn , tựa hồ tất cả mọi người đều đang yên lặng thay đổi.
         Giống kiểu  , mọi người thường có thói quen chào hỏi nhau mỗi khi gặp là :" bạn đã ăn gì chưa ?", đây là những câu đầu môi chót lưỡi.Gần đây người ở thành phố W câu đầu tiên hỏi nhau khi gặp mặt rất kỳ quái , câu đầu tiên là : " Hôm nay ngươi đã đi đánh em gái một mắt chưa ?" , không thì  nhất định sẽ là : " Hôm nay ngươi có bị em gái một mắt đánh không ?", từ  điểm đó có thể nhìn ra rất nhiều người đang từ trạng thái S chuyển sang trạng thái M , điều này là một tiến triển đáng mừng.....Đại khái là như vậy !
         Trong quá trình biến ngược thành bị ngược , bãi đỗ xe trở thành một cái sân PK công cộng, không ít người trong quá trình ẩu đả giá trị vũ lực đã tăng lên đáng kể, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ luận bàn hoặc luyện tập, đủ loại nguyên nhân,  nói ngắn gọn lại, như vậy so với ngầm ẩu đả tốt hơn nhiều , những người lén ẩu đả trước kia đều chuyển thành công khai lên đài.Quân đội đối với sự thay đổi này cũng không can thiệp, mà  
trải qua xem xét thấy rằng Hạ Hoàng Tuyền không có ý đồ xấu hay dã tâm gì đáng nói, huống chi nàng còn có quan hệ thân thiết cùng Tô Gíac - tình hình đã ổn định hơn , thành phố W sửa lại phòng thí nghiệm , từ trong dân chúng tuyển một số nhân viên kỹ thuật, tuy trung ương cũng nghiên cứu nhưng không ai lại cự tuyệt có thêm một chút hi vọng cũng như cơ hội.Tô Gíac là người đứng đầu điều hành phòng thí nghiệm,nước lên thì thuyền lên, tuy rằng chính bản thân Tô Gíac không quan tâm nhưng cũng không ai muốn đắc tội hắn.
           Bất tri bất giác , thành phố W đã hình thành bầu không khí thượng võ, " Không phục ? Đi , đi PK tràng đánh một trận ", " Đắc ý cái gì ? Có giỏi thì đi đánh cùng em gái một mắt một trận !"Những lời như vậy xuất hiện từ miệng mọi người ngày càng nhiều, dưới tình huống này , làm an ninh trật tự trong thành phố không có xấu đi , có thể nói đây là một  phép lạ.
           Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải thật kỳ lạ, ai bảo người đứng đầu của kim tự tháp lại là một con sư tử vương đâu? Gía trị vũ lực không tưởng làm mọi người sợ hãi,gía trị vũ lực không tưởng   làm mọi người thần phục.
            Bất tri bất giác Hạ Hoàng Tuyền đã bị mọi người lấy cho cái tên " Sư Tử Vương ",nhiệm vụ rất nhanh có thể hoàn thành , điều này làm Hạ Hoàng Tuyền rất vui vẻ, nhưng đồng thời lại có một sự kiện làm cô rất lo lắng .
          Trực giác bản năng của một số người rất mạnh, giúp họ lẩn tránh nguy hiểm , họ sống thoải mái hơn so với người bình thường nhiều, nhưng ngẫu nhiên những người này cũng không thể lý giải được cảm xúc của người khác mà bối rối , ví dụ như bây giờ Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy được -Thương Bích Lạc hình như có điểm không đúng lắm .
Từ ngày đầu bắt đầu PK trở về , cô đã lờ mờ nhận ra điểm này, lúc ấy không để ý lắm , kết quả theo thời gian trôi qua , tình hình này càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng hành động so với trước kia không có khác biệt gì nhiều , nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ lạ .Có đôi khi Thương Bích Lạc  cố ý tránh mặt cô, có đôi khi lại giống như lén lút quan sát cô, chờ đến khi cô kịp phản ứng để tìm hiểu thì lại không tìm ra điều gì khác lạ.
Nếu Thương Bích Lạc  là con gái , cô khẳng định Thương Bích Lạc  đến dì cả ghé thăm , nhưng vấn đề hắn là nam nhân a, làm gì có dì cả mà đến.Hơn nữa có đến cũng không đến lâu như vậy ,kỳ quái , thật sự kỳ quái .
        Tô Gíac quá bận , nữa với Thương Bích Lạc  chỉ là quen biết bình thường , cho nên bỏ qua.
            Như vậy chỉ còn có ........
           " Đến , Ngôn Tất Hành , chúng ta nói chuyện " Hạ Hoàng Tuyền thừa dịp bốn bề vắng lặng, hướng Ngôn Tất Hành  vẫy vẫy tay.
          Là một thanh niên thông minh , Ngôn Tất Hành  ôm ngực lùi lại đằng sau : " Ngươi muốn làm gì? Tôi thề sống chết không theo a!"
               ".......Này !" Hạ Hoàng Tuyền chỉ vào hai mắt nói :"Mắt tôi tùy bị che nhưng không có mù được không ?"
              Ngôn Tất Hành hộc máu : "Muội tử. . . . . . Miệng ngươi càng ngày càng độc ."
Hạ Hoàng Tuyền liếc mắt một cái xem thường , ba bước thành hai bước đi lên rồi nháy lên ôm lấy cổ hắn , hạ giọng hỏi :" Ngươi có cảm thấy hay không hắn gần đây thật cổ quái ?"
             Vừa dứt lời, thấy Ngôn Tất Hành hướng cô cười quái dị : "Người nào hắn?"
            Khửu tay đánh!
          " ÔI....Cô bạo lực như vậy hắn làm sao có thể chịu đựng được vậy ?"Ngôn Tất Hành  kêu rên một tiếng , " Cho nên cổ quái thì tất cả đều là lỗi của cô ""Ha? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? !" Gần nhất mỗi ngày cô đều vội vàng đi ra ngoài đánh người, mười người thỉnh thoảng còn nhiều hơn , làm gì còn tinh lực ( tinh thần , thể lực ) mà đánh hắn ?!
           Ngôn Tất Hành khinh bỉ nhìn Hạ Hoàng Tuyền  một cái, " Cả ngày đi ra ngoài làm loạn, làm cho người ta phải một mình trông phòng,là cô cô có để ý không ?"
          "Tôi ......."Hạ Hoàng Tuyền  hết nói nổi, không có gì phải nghi ngờ , tìm tên này hỏi cũng như không , không hỏi được gì hữu ích , còn không bằng bản thân đi hỏi thẳng Thương Bích Lạc .
         " Cô thỉnh thoảng cũng phải nhẹ nhàng một chút , làm lũng rồi hôn nhẹ ......."
         "Câm miệng!"
         Coi tên kia như trái bóng mà tập thể dục xong , Hạ Hoàng Tuyền  sau một lúc tự hỏi , trực tiếp đá văng cửa thư phòng , gần đây Thương Bích Lạc thường xuyên núp ở bên  trong , nếu không phải gần đây phải thường xuyên ra ngoài , không thì đến chính Hạ Hoàng Tuyền cũng cho rằng bọn họ cãi nhau.
          Một âm thanh không hề có một chút ôn nhu vang lên , không cần đoán cũng biết người đến là ai, đưa tay đóng máy tính , Thương Bích Lạc giương mắt hỏi :"Có việc? "
Hạ Hoàng Tuyền đi nhanh tới trước mặt Thương Bích Lạc , nheo mắt lại từ đánh giá hắn từ trên xuống dưới hắn một lần , ánh mắt hai người chạm nhau,trên mặt Thương Bích Lạc trước sau như một mang một thần sắc ôn nhu , ánh mắt lại không chút nào né tránh.
Hai người cứ lặng yên nhu vậy chém giêt nhau bằng ánh mắt.
            Ba mươi giây. . . . . .

            Một phút đồng hồ. . . . . .

            Hai phút. . . . . .

           'Không được !" Hạ Hoàng Tuyền  xoa mắt , nổi giânh đùng đùng lên án: "Ngươi quả thực không phải người, cư nhiên mắt cũng không chớp cái nào!"
           Không biết đã bao lâu rồi không làm cái loại hành động ngây thơ này , Thương Bích Lạc  chớp chớp đôi mắt chua xót, giọng điệu bình tĩnh trả lời :"Tôi đang chớp mắt "
          "............" Hạ Hoàng Tuyền trong lòng"Đằng" một tiếng , một ngọn lửa hừng hực cháy , nâng chân lên liền giấm nát tay vịn xe lăn ,"Tiểu tử , ngươi tìm đánh sao ?"
        " Thật thoáng đãng  a "
        "Hả?" Hạ Hoàng Tuyền  vội vàng thu chân , hậu tri hậu giác phát hiện,cô hôm nay mặc là váy a, đi gặp quỷ đi!Cô theo bản năng nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó động tác đột nhiên dừng lại , thiếu chút nữa lại bị người này vòng qua đi, nàng hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén xuống ý định đánh hắn, ngược lại hỏi :"Ngươi gần đây rất lạ nha? "
          Thương Bích Lạc nhướng mi, không đáp hỏi lại :" ồ ?"
          "Bây giờ là ta hỏi ngươi!" Hạ Hoàng Tuyền xoay người ngồi trên cái bàn, ý đồ lấy độ cao cho đối phương cảm giác áp bách.
Nhưng thực hiển nhiên, nàng thất bại , Thương Bích Lạc cư nhiên trả lời :"Cô thông minh như vậy , sao không tự đoán xem"
               ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu tự hỏi  một lát, cau mày nói, "Lời này nghe có vẻ quen tai nha " Suy nghĩ a , suy nghĩ a ,Suy nghĩ a , cô rốt cuộc nhớ ra , lần đầu tiên gặp  Thương Bích Lạc  , hai người cũng nói qua những câu giống y hệt như vừa rôi ,  Thương Bích Lạc  hỏi vì sao cô đem theo hắn , mà cô bảo hắn thông minh như vậy, thử đoán xem.
         Còn nhớ khi đó  Thương Bích Lạc   trả lời là .......Đúng rôi!
         Đã qua một thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn ghi hận ở trong lòng , hiện tại lại nhắc lại ,được rồi , xem ai sợ ai ?
           Hạ Hoàng Tuyền cười lạnh đứng lên, gằn từng tiếng lặp lại câu trả lời :" Chẳng lẽ ngươi mạnh miệng mềm lòng, kỳ thật thực thích tôi?"
            "............."Thương Bích Lạc  có  một loại cảm giác tự đào hầm chôn mình, cho nên khuôn mặt luôn tươi cười vỡ tan một lát, cũng may cô gái vẫn đang dương dương tự đắc không chú ý thấy , hắn không biết là nên vui hay nên buồn đây.
           Trên thực tế , Hạ Hoàng Tuyền thật sự đang rất đắc ý , bởi vì nàng rốt cục có thể làm cho đối phương nghẹn lời , trả thù cho  bản thân lúc trước, hừ , thật sự là :" Không phải không báo, thời điểm chưa tới" , xứng đáng!
           Càng nghĩ càng happy , cô mở miệng tiếp tục khiêu khích :" Làm sao vậy? Không phản đối ? Vẫn là trí nhớ quá kém?" Nàng cúi xuống ghé sát mặt vào mặt Thương Bích Lạc , thậm chí cầm lấy ngón tay của hắn , đem nó để lên cằm của bản thân " Ngươi bây giờ nên cầm nó sau đó hôn tôi thôi ~"
            Hạ Hoàng Tuyền bởi vì quá mức sung sướng, khóe miệng không nhịn được gợi lên  một chút ý cười.
           Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của cô , ánh mắt trở nên thâm thúy , ngón tay không tự giác được xiết chặt nơi tay đang cầm .
            Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được độ mạnh yếu, không khẩn trương chút nào , con ngươi tủm tỉm cười nhìn chăm chú vào đối phương, bởi vì theo cô nghĩ , đối phương chỉ đang cố gắng duy trì chút mặt mũi mà thôi-một người con gái mà bản thân chán ghét có thể gợi lên hứng thú được sao ? Còn nhớ rõ lúc trước vẻ mặt của hắn cứ như sắp phun hết đồ trong dạ dày ra .
            Nhưng mà hành động tiếp theo đã đánh vỡ nhận thức của cô
           Chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng mặt , giây tiếp theo , đôi môi lành lạnh liền hôn lên môi cô