PHẦN VII

1.     - ( Má Vinh như muốn nhảy xổm lên ) Tôi làm gì , tôi nói gì mà chị cứ móc méo tôi ?
- ( Mẹ ) Chị ngồi yên đi chị , để tôi nói cho chị nghe , ko cần phải ngắt lời tôi .
- (Bà nội ) Con ngồi im cho má Dung nói hết coi , làm gì vậy hả ?
- (Mẹ ) Chị vô kể với người nằm chung phòng con Dung “ dâu gì mà sướng , ở nhà chồng ko làm động 1 móng tay , ăn uống thì sung sướng ko phải lo về tiền bạc , sướng như tiên , vậy mà ko biết bổn phận , ko biết đẻ đái gì hết . Chồng nói động tới 1 tiếng thì cãi tay đôi lại 10 tiếng , chồng chưa đánh cái nào thì lăn đùng ra ốm đau . Cái thân nhìn như que củi , mắc chán “ . Có phải chị nói ko chị xuôi ?

Má chồng tôi tối tâm mặt mũi , bà gầm mặt có vẻ xấu hổ , đúng là cái miệng hại cái thân . Bà nội chồng , ba chồng , chị em chồng và chồng ai nấy đều xanh mặt sau khi mẹ tôi phanh phui sự thật đó . Ngay cả tôi , tôi cũng chết đứng , tôi biết tánh má , tôi biết ngữ điệu đó đúng là cách bà hay nói chuyện , vậy mà chỉ ko ngờ bà lại đi biêu riếu tôi với người dưng . Nhìn mặt ba chồng tôi đỏ lên , tôi biết ông đang nóng , tôi cũng ngơ mắt nhìn hết cảm xúc lúc đó của người này tới người kia , đây là chuyện ko ai biết , ko ai nghĩ tới .

- Sao chị xuôi , chị có nói ko chị xuôi , hay là người ta ăn ở ko dựng chuyện nói xấu chị ? Chị biết sao ko ? Con Dung tiếng 1 tiếng 2 là “ ba má chồng con thương con thấy mồ , ba má chồng con lo cho con lắm “ . Con tôi nó chưa bao giờ nói 1 tiếng xấu cho nhà chị với tôi , kể cả chuyện nó gây nhau với thằng Vinh tôi cũng chỉ biết qua người ngoài , 1 mực nó viện đủ cớ để nói đỡ cho con chị . Chị biết sao ko ? Thằng con chị nó y chang như chị , thậm chí nó còn nhẫn tâm hơn cả chị , vợ nó nằm viện 3 ngày nó ko có nỗi 1 cuộc gọi , có thể chị ko nói ko báo cho nó biết nhưng vợ chồng xa nhau mấy ngày mà nó ko gọi 1 cuộc , thì coi ra nó đúng thứ đàn ông vô trách nhiệm ! Mà tôi chưa nói xong nữa , anh chị ở đây chỉ biết con tôi ốm yếu đau bệnh , chứ cũng ko có ai thức đêm thức hôm với nó , nhìn nó đi , tôi tưởng đã mất nó tối hôm kia rồi . Đừng hỏi tại sao tự nhiên mà tôi mất tình tĩnh với gia đình chị , gia đình chị mở miệng ra nói con tôi sướng , con tôi sắp chết trong nhà thương ko có 1 ai bên nhà chồng biết ko ?
- ( Ba Vinh ) Chị xuôi ...
- ( Mẹ ) Anh để tôi nói hết , con tôi nó hiền quá , nó ko giống như tôi được , tôi thương nó bao nhiêu , ngày tôi gã nó cho con anh chị tôi chỉ đề nghị nhà anh chị yêu thương nó , thằng Vinh đừng bạo lực với nó . Mà anh chị nhìn coi , tay của nó tới bữa nay vẫn còn vết hằn , thằng con khốn nạn của anh chị làm gì con gái tôi , hả ?

Mẹ tôi cầm tay tôi lên , vén tay áo khoác tôi lên trưng ra cho mọi người nhìn thấy , 4 5 ngày mà vết đó vẫn còn mờ mờ . Màn độc thoại của mẹ vẫn chưa hết , giọng mẹ từ nhỏ đến lớn , bây giờ chuyển qua run run , ai nấy trong nhà chồng đều im lặng , chắc vì họ xấu hổ còn tôi thì sợ . Tôi bắt đầu thấy đau nhói , mẹ tôi nói tới đâu như từng vết thương của tôi bị vạch ra mà sát muối lên tới đó , đứa con gái nhu nhược lại chỉ biết giật giật tay mẹ mình như can ngăn mà mặt thì cứ cuối xuống , nước mắt thì như mưa .

- ( Bà nội , mặt cũng biến sắc rồi ) Thôi , mẹ Dung bớt giận , có gì từ từ nói , chuyện đâu còn có đó mà .
- ( Mẹ ) Dạ , con xin lỗi bác , bác cũng có con , nhưng bác may mắn có được nhiều con , còn con , con chỉ có 1 đứa , mà nó là con gái , nó ko may mắn có được tình thương đầy đủ , con có bao nhiêu thì con cho nó hết . Đâu phải con cháu của nhà bác thì là vàng còn con của con là rác ? Tại sao lại đối xử với nó như vậy ? Chị xuôi , tôi nói cho chị biết , nhà tôi ko có giàu như nhà chị , nhưng nếu lỡ con tôi nó thương 1 thằng khố rách áo ôm tôi cũng gã , nếu nhà ba má chồng nó nghèo rồi con tôi phải hầu hạ , thì tôi sẽ bỏ tiền ra mướn người ở để phục vụ cho nhà chồng , chứ chị đừng có tưởng như nhà chị là sướng , nhà chị sướng thì con tôi nó đâu có phát điên lên quằn quại . Ai là mẹ rồi cũng biết cảm giác thương con mình , nhìn con mình tôi đau lòng , nhưng bác sĩ nói con tôi đang bị sốc nên tôi ko dám làm nó buồn . Tôi còn chưa biết chuyện nó gây với thằng Vinh là chuyện gì , nó cứ chối bây bẩy , nhưng sau khi con tôi đập đầu đập cổ rút ống nước biển phải chích thuốc an thần thì tôi mới biết , tôi lượm cái điện thoại của nó mà mở lên , chồng nó ngủ với đứa khác khi nó đang ko biết sống chết . Nhìn mặt thằng con anh chị , tôi chỉ muốn đập nát mặt nó , ngày nó qua nhà tôi nó hứa gì với con tôi , nhà tôi ko có ép nó phải cưới con tôi mà . Giờ tôi nói thẳng , ở đây anh chị ko quan tâm con tôi đủ , ko yêu thương đủ nên tôi xin đem con tôi về , vì anh chị trầu cau qua hỏi con tôi đàng hoàng nên hôm nay tôi mới phải qua tận đây để xin con mình về .
- ( Vinh ) Mẹ , con xin lỗi .
- (Mẹ ) Mày đừng có xin lỗi tao , mà mày cũng đừng xin lỗi con tao , nay tao đem con tao về . Tao ko thể để con tao ở đây được nữa , vì có ngày tao sợ tao phải qua đây hốt xác nó về .
Mẹ tôi quẹt nước mắt , quay qua xin lỗi bà nội chồng vì đã làm phiền bà .

- Tôi ko cần anh chị cho phép hay ko , giờ tôi sẽ dẫn con tôi về . Đây là chuyện của nó với nhà chồng , còn chuyện nó với chồng nó tính sau , giờ con tôi cần nghĩ dưỡng , cho dù có ly dị thì tôi cũng ko phản đối .
- ( Ba Vinh ) Chị xuôi , giờ tôi biết chị tức giận , nhà tôi rất xin lỗi . Nhưng thiệt tình là nhà ko biết Dung nó bị nặng , hết sức xin lỗi chị và Dung . Bây giờ tôi cũng ko phản đối chuyện Dung về nhà mẹ đẻ nhưng chuyện vợ chồng nó , mong chị tôn trọng ý kiến 2 đứa , nếu 2 đứa nó còn yêu thương nhau mong chị đừng phản đối .

Tôi chỉ nghe nãy giờ , nước mắt cứ tuông chảy vô thức , tôi tưởng tượng mọi người đang nói về chuyện của ai chứ ko phải chuyện của tôi . Mọi chuyện đã đi xa quá rồi . Vinh thì đứng chết trân , cả nhà ai cũng bàng hoàng trước sự nóng giận của mẹ , còn má chồng thì gần như tàng hình , bà chắc cảm thấy nhục nhã lắm .

- Dung , con lên lầu lấy đồ đi con . Rồi về , taxi đang đợi .
- Dạ .

Tôi nặng nề vác cái xác nhu nhược đứng dậy , bước những bước chân lầm lũi ra khỏi cuộc cãi vã mà mình là nhân vật chính ,từ nãy giờ tôi ko nói tiếng nào . Bước lên lầu để lấy đồ về nhà với mẹ . Điều tôi mong muốn là về nhà với mẹ vậy mà bây giờ sao lại đau lòng quá , tôi cảm thấy có lỗi với mẹ , chỉ như vậy thôi . Còn với Vinh và nơi này , tôi cũng ko muốn quay trở lại nữa . Bé Vy chạy theo dẫn tôi lên , con bé dọn đồ phụ tôi , mắt cũng đỏ hoe .

- Chị đi chừng nào về ?
- Chị ko biết nữa .

Nó lấy tay chùi nước mắt cho tôi , ánh mắt đầy đồng cảm . Tôi vừa mở tủ lấy đồ , ba má chồng cũng đã làm kiếng mới , mua tv mới ... tôi vừa xếp đồ vừa ngoái nhìn căn phòng này . Có khi đây là lần cuối cùng tôi nở đây .

Vinh bước lên , đứng ngay cửa phòng , bé Vy thấy anh lên thì bước ra để anh và tôi nói chuyện . Tôi biết thôi chứ cũng ko buồn hỏi gì , người cần được hỏi han là tôi chứ ko phải tôi là người phải hỏi . Vinh ngượng ngùng đến ngập ngừng , anh ta đứng đó , đi vô ghế ngồi .

- Em
- Anh đừng nói gì hết . Em ko tin đâu
- Anh xin lỗi
- Ừ

Tôi móc điện thoại ra , có 1 điều tôi cần xác nhận , tôi mở tin nhắn của bà Chi và đưa cho Vinh ...

- Thiệt ko anh Vinh ?

Tôi nhìn vào mắt anh ta , anh ta gật đầu . Tim tôi tan nát , cười chua chát , nước mắt nước mũi mặn hết cả mặt

- Nếu đó là 1 con đĩ thì em thấy dễ chịu hơn .

Nói xong tôi đứng dậy , bước ra ngoài . Vinh đứng dậy nhanh , định chụp tay tôi .

- Lần trước vẫn chưa lành , anh đừng làm em đau nữa .

Rồi tôi cầm giỏ đồ xuống nhà , thưa bà nội , thưa ba má chồng , thưa chị Vân , chào bé Vy , tôi đi .
Vinh ở trên lầu luôn ko thấy xuống , ba má chồng thì ngồi đó như tượng . Chỉ có bà nội là lên tiếng

- Xin lỗi mẹ Dung với Dung , để bác sẽ nói chuyện lại với nhà nó , bây giờ mong 2 mẹ con bớt giận .
- (Mẹ) Dạ , con chào bác .

Tôi cuối mặt chào rồi đi ra , chưa ra tới cửa mẹ lại quay ngược vô trong , mẹ trả lại 5 tr mà má đưa hôm bữa , tiền đó tôi vẫn giữ vậy mà mẹ lại lấy tiền của mẹ trả .

- Khi bị bịnh chỉ cần người thân bên cạnh , chăm sóc , tiền ko mua được mấy cái đó . Tiền này tôi gửi lại anh chị .

Mẹ làm tình hình căng lại càng căng , kiểu như tát vô mặt ba má chồng 1 cái vậy . Tôi mệt mỏi ko tả , đau lòng nữa nên ko phản ứng . 2 mẹ con lên taxi ngồi về nhà . Tôi thì giống như cái xác ko hồn trong trạng thái được cài đặt mặc định : khóc .

- Con xin lỗi !
- Nếu như cái cô nằm chung phòng ko nói lại với mẹ thì sao hả con ?
- …
- Cái nhà đó , họ ko có thương con , tại sao con phải vừa chịu đựng vừa nói tốt cho họ . Ngay cả thằng chồng của con . Sao con ngu quá vậy Dung ? Nếu mẹ ko biết thì sao hả con ? Tao nóng hết cả mặt !
- Con biết rồi , là tại con ngu mà .
- Mẹ ko có muốn quản luôn chuyện của con , nhưng mẹ nghĩ con nên thôi nó đi . Chồng như vậy mày ko có sướng hơn , lúc theo đuổi thì sao cũng được , lúc cưới xong là lộ rõ bộ mặt của nó ra , nãy mày nhìn thấy cái mặt của nó ko ? Về sống với mẹ !
- Con cũng nghĩ vậy , giờ con ko nghĩ được gì nhiều , con chỉ nghĩ sẽ thôi ảnh . Tới 30 con sẽ xin 1 đứa con nuôi để sau này nó còn thờ cúng cho con .
- Vậy tốt !
- Nhưng mẹ đừng nói đi nói lại chuyện này với con nữa , con năn nĩ , con mệt mỏi lắm rồi .
- Uhm , mẹ hứa .
- Cảm ơn mẹ .
- Nín đi , lát về nhà rồi nghỉ ngơi cho nghỏe , xong xin nghỉ làm ở đó luôn đi .
- Lại phải ở nhờ nhà mẹ .
- Tán mày bạt tai bây giờ , ở nhờ hả ? Đồ ngu , mẹ đang bực đừng có chọc mẹ , đừng để vừa bị bệnh mà còn bị đòn .
- Giờ mẹ có đánh thêm chắc con cũng ko thấy đau .

Nói xong tôi ngã đầu ra sau ghế , thở dài mệt mỏi .

Xe về tới nhà , cảm giác như đứa trẻ đi chơi xa về được nhà , vừa mừng vừa lưu luyến chuyến đi sao kết thúc quá sớm . Tôi uể oải xách giỏ đồ lên phòng , xong bước ra phòng thờ , đốt nhang cho ông bà … Tôi hỏi trong tâm trí “ con về ở đây luôn nghe ngoại ? “ . Nhìn lên bàn thờ , mặt ngoại hiền quá . Tôi lại quỳ phịch xuống , rồi khóc .

Cứ như vậy , tôi chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài mấy cái ý nghĩ quái quỷ “ tại sao mọi chuyện lại như vầy ? Tôi có lỗi gì ko ? Tại sao lại bị đối xử như vậy ? Tại sao Vinh ko cản tôi , sao anh ấy ko xin lỗi ? ….. Nghĩ rồi lại khóc , khóc rồi lại nghĩ . Chắc mẹ cũng hiểu cho tâm trạng nên cũng ko thấy kêu réo gì , ngoài chuyện tới giờ thì kêu ăn và bắt uống thuốc . Đến ngày thứ 2 , tôi gọi lên chỗ làm báo đã xuất việc và xin nghĩ thêm 2 ngày nữa sẽ đi làm , tôi soạn sẵn luôn cái đơn nghỉ việc . Rồi lại khóc , lại nghĩ , giọng khàn đặc …. Trưa , Vinh gọi , 2 ngày rồi mới gọi , tôi lại quẹt nước mắt , chán ko muốn nghe


- Alo
- Em bớt bệnh chưa ?
- Cám ơn anh , em khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện .
- Anh muốn qua thăm em mà ko biết làm sao .
- Thôi , đừng qua , em ko muốn gặp anh . Để chừng nào cảm thấy thoải mái và khỏe hẳn thì mình nói chuyện .
- Uhm .
- Trong thời gian này anh cũng đừng nhắn hay gọi em .
- Tại sao vậy ?
- Vì em muốn được yên tĩnh . Mấy hôm nay anh đối với em sao thì bây giờ cũng y như vậy đi .
- Anh biết anh sai rồi .
- Em ngủ đây . Chào anh , nếu anh còn nhắn tin hay gọi em em sẽ đổi số điện thoại . Chừng nào em cần nói chuyện em sẽ tự gọi anh.
- Em có cần phải tuyệt tình vậy ko em ?
- Em ko biết như vậy là tuyệt tình hay gì nhưng mà em bây giờ ko thích nói chuyện với anh . với lại cũng đừng pm trên YM nữa .
- Sao em ko chửi anh đi ?
- Em ko muốn mất công phải chửi , phải giải thích hay nghe giải thích . Tại anh đã ko tin em , ko quan tâm tới em . Giờ em cần thời gian suy nghĩ cho bản thân em . Thôi em tắt máy đây .

Nói tới đó tôi lại tắt máy , giờ ngẫm lại , có khi con Tiên nói đúng , cưới rồi mới lộ hết mấy cái xấu ra . Vinh thì quá vô tâm gia trưởng , còn tôi thì quá ngu quá nhu nhược . Nước mắt lại chảy , lại tức tối , sao Vinh ko xin lỗi tôi ? Có phải tôi nên nghe theo mẹ , ly dị đi cho rồi , giải thoát cho tôi , giải thoát cho Vinh , lúc đó ổng muốn đi với bon nhiêu con, làm gì cũng được . Nhưng rõ ràng ko phải nghe theo mẹ , đó cũng là suy nghĩ của tôi mà , ko phải tôi muốn buông bỏ sao ? Bây giờ tôi khóc hoài cũng ko được tích sự gì , tôi buồn bã miết cũng ko được tích sự gì, có khi ông trời lại muốn tôi phải giống như mẹ , ko mắc nợ đàn ông thì sao ? Do ngày trước người tốt thì tôi phụ , bây giờ gặp người phụ lại mình , đó chính là nhân quả , đáng đời cho tôi! Tha thứ thì tôi ko hề nghĩ tới , tha thứ kiểu gì được chứ ? Thôi , cuộc dạo chơi hôn nhân tới đây kết thúc , chia tay sớm bớt đau khổ … chứ bây giờ ko chia tay tôi cũng ko biết làm gì , ko lẻ cứ lại bạc nhược khóc lóc đau khổ ngày này qua ngày khác , chuyện chưa giải quyết được cứ ì ra đó . Quá thất vọng cho bản thân , trải qua bao nhiêu biến cố vậy mà cứ mãi là đứa yếu hèn , nhút nhát .

Bây giờ là 1h5 phút , tôi lại lôi cô bạn nhật ký của mình ra , viết viết viết … kể lễ hết tất cả những gì tôi đã và đang trải qua , tôi đặt 1 đống câu hỏi cho cô ấy về những chuyện sẽ xảy ra . Rồi tới đoạn cuối của trang nhật ký “ Tôi thật sự rất giận dữ và đang muốn ly dị “ . Tôi đóng nhật ký lại , chạy vô toilet , nhìn thẳng mình trong kiếng , vẻ mặt hốc hác , ốm yếu và tiều tụy của tôi , mắt tôi nay ko còn là thâm mà nó cứ sưng sưng đỏ đỏ kiểu gì nhìn ghê lắm , 1 động lực vô hình như thôi thúc “ phụ nữ là để được yêu thương , ko được thì bỏ đi , đừng hành hạ bản thân nữa “ . Tự nhiên rôi rùng mình , lạnh gáy như có ai đó vừa đứng chung vậy . Tôi mệt mỏi và chán cuộc đời này quá , liệu lúc tôi nói ly dị, lỡ Vinh năn nỉ rồi tôi lại mềm lòng thì sao ? Trời ơi , làm sao mới có thể quyết đoán và mạnh mẽ được bây giờ ?

Tôi cố gắng cố gắng ko được gục ngã ko được yếu lòng , sao ngày xưa tôi nói bỏ con là bỏ , nói bỏ Thái là bỏ , sao tôi làm được , tôi yêu anh nhiều đến nỗi tưởng đã chết đi luôn mà còn dứt được . Sao bây giờ lại ko làm được vậy ? Tôi ko có quyền làm tổn thương bản thân tôi nữa , ông Vinh cũng ko có quyền đó , ko quan tâm tới tôi thì tôi bỏ luôn . Tôi mò lên wtt , tàu ngầm đọc bao nhiêu là topic về tâm sự những nỗi khổ làm dâu , về việc uất ức ra sao khi bị chồng phản bội , đỉnh điểm là bị chồng đánh mà phải chịu đựng , nhẫn nhịn . Trường hợp của tôi xem ra còn nhẹ , nhưng ko thể cứ so sánh với những trường hợp như vậy , tôi là tôi , hôm nay tôi còn được mẹ may mắn bảo vệ , nếu mọi chuyện cứ trôi qua khi tôi im lặng thì có ngày tôi cũng sẽ như các chị em kia … Tôi ko muốn hối hận vì quá lụy, quá yếu lòng , tôi cũng chẳng mang suy nghĩ ăn chả ăn nem gì hết . Đơn giản tôi ko muốn gặp , ko muốn nhìn thấy , ko muốn nằm chung giường với Vinh , ko muốn nghe những lời nói đâu đâu của má , ko muốn bị mấy con điên làm phiền nữa .

Ý chí dâng cao , tôi bấm điện thoại gọi cho Vinh .

- Anh nghe !
- Em có chuyện muốn nói .
- Anh qua nhà nha , em suy nghĩ xong rồi hả ?
- Ko cần qua nhà , nói giờ luôn !
- Uhm , vậy em nói đi !
- Em muốn ly dị .
- Cái gì ? Bớt giỡn đi em ! Anh ko đồng ý đâu , chuyện em với anh chưa tới mức đó .
- Anh ko đồng ý thì em sẽ ly dị 1 mình . Vậy nha !
Tôi tắt máy , cầm điện thoại mà cảm thấy hơi run run , thở mạnh , có phải mình đã hấp tấp quá ko ? Chuyện này đáng lẻ cần có thời gian suy nghĩ mới phải chứ ? Chuyện đã lỡ nói ra rồi , tôi ko phải nói để làm nư , để nhõng nhẽo hay giận dỗi . Đơn giản đó là biện pháp tôi cảm thấy cần lúc này . Nghe giọng của Vinh , cứ như anh ta nghĩ tôi đang giỡn , nói chuyện ráo quảnh , ko thấy có vẻ hối hận hay biết lỗi . Với những gì đã trải qua , tôi buồn khi đi tới quyết định này lắm chứ , nhưng tôi chưa biết phải đối mặt như thế nào nếu ko chấm dứt . Tôi cũng biết là đã làm kinh động đến cha mẹ , ông bà , đùng 1 cái đòi ly dị , nghĩ tới phản ứng của má Vinh là đã thấy ớn rồi . Nhưng kệ , tới đâu hay tới đó !
Tôi nằm xuống giường , ko mệt lắm nhưng tôi lười ko muốn làm gì , chỉ muốn ở 1 mình nên cứ ăn xong thì ru rú trong phòng . 1 hồi cũng lim dim , đang ngủ ngon thì nghe gõ cửa phòng
- Dung ơi , thằng Vinh nó qua tìm con kìa , có mở cửa cho nó ko ?

Tôi lớ ngớ giật mình , mới lim dim được tầm 20 phút mà .

- Mẹ con chưa về phải ko cô ?
- Ừ , mới 4h chưa về ? Rồi giờ cô mở cửa hay nói con ko có nhà ?
- Thôi cô cứ cho ảnh vô đi !

Tôi cô gắng giả bộ trầm tĩnh và ko xúc động , vẫn nằm đó , 1 lát thôi mà ông Vinh ùa vô phòng như 1 cơn vũ bão , anh ta ngồi ngay góc giường thở hỗn hểnh

- Em nói ly dị hả ? Ai cho em nói như vậy ?
- Em bây giờ ko chờ anh cho nữa , em thấy mệt mỏi với anh .
- Lỗi của anh thì em nhận , anh sai khi vô tâm với em , nhưng điều đó ko phải lý do để ly hôn .
- Vậy điều gì mới là lý do ?
- Ko còn thương nhau nữa .
- Ừ , vậy em ko thương anh nữa . Em sẽ giải thoát cho anh , muốn đi với ai muốn làm gì làm .
- Em đừng có nói chuyện với anh như vậy .
- Giờ anh ko có bắt em phải nói với anh như thế nào đâu . Sau tất cả , chính anh đã tập cho mấy con bồ cũ của anh nói chuyện của em cũng theo kiểu đó .
- Chi ko phải bồ cũ của anh ? Và Chi lớn tuổi hơn em .
- Ừ , thì sao ? Em thích kêu nó bằng nó đó thì sao ? Mà nó là bồ anh hay người tình cũ gì em ko cần biết . Nói chung , giờ ly dị đi , đừng gây nhau nữa .
- Anh ko đồng ý .
- Kệ anh !

Anh ta nắm tay tôi , rồi ôm mặt tôi

- Anh ko muốn ly dị , anh ko muốn mất em .
- Ha , anh ko muốn anh ko muốn ! Đàn ông các anh ai cũng vậy hay chỉ có anh là như vậy ? Tàn nhẫn vừa vừa thôi , anh bỏ em trong cơn thập tử nhất sinh mà đi đàn đúm với con khác , anh ko tỏ vẻ biết lỗi , vẫn khinh khỉnh khó chịu ngày em xuất viện . Giọt nước đã tràn ly rồi , em ko có trách nhiệm phải hốt lại những thứ mà anh đã đạp đỗ , giờ em ko tin anh , em sợ anh sẽ đánh em , em sợ cả bạn bè của anh , em ko muốn sống với anh thêm 1 ngày nào nữa . Giải thoát đi khi anh coi trọng bạn anh hơn em , bạn gái cũ , người tình cũ của anh hơn em .
- Em ko còn thương anh thiệt sao ?
- Đừng hỏi em mấy câu tào lao , anh về mà tự hỏi lại lương tâm của mình . Cô dâu về nhà chồng mới chưa được 1 năm như em , anh nhìn em hôm nay có phải là đang hạnh phúc hay ko ? Anh hứa gì với em với mẹ em ?
- Giờ em lại trách anh ko phải thằng chồng tốt hả ?
- Ừ , anh là thằng chồng tồi , em phải chịu đựng anh , em nghĩ gặp em anh sẽ xin lỗi , sẽ giải thích có lý có lẽ chứ ko phải nói chuyện kiểu khô khan phân tích đúng sai với em . Vậy anh nói đi , em sai chỗ nào mà phải chịu mọi đau khổ ? Anh thậm chí ko quan tâm tới cơn đau của em ? Còn má anh , má anh cũng coi em là cái gai , là người dưng , cái xui xẻo của nhà anh .
- ….
- Anh ko nói được , là vì anh sĩ diện với em , anh vẫn chưa xin lỗi em , ngày trước khi cưới anh đâu có như vậy . Anh nói khi bỏ anh em sẽ hối hận, bây giờ em mới hiểu và thấy hối hận , nếu duy trì cuộc sống gia đình ko có đủ sự quan tâm chia sẻ thì đó mới là hối hận , em ko đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm anh nữa . Giải thoát cho em đi .
- Em mệt mỏi tới vậy thiệt sao Dung ?
- Uhm , khi anh gần chết mà ko có người yêu thương nhất bên cạnh anh sẽ hiểu nó mệt mỏi và tuyệt vọng tới cỡ nào .
- Hay em nằng nặc đòi ly dị để em thoải mái trong chuyện trai gái .

Tôi tức điên lên , gồng sức tát cho hắn 1 bạt tai , bạt tai thứ 2 của tôi .

- Em ko phải loại người gây với chồng là tìm thằng khác , em ko lăng loàn , ko phải hàng đĩ điếm . Ngày xưa em lỡ dại tới với anh ko còn trong trắng nhưng em ko phải thứ đàn bà hư . Em tưởng anh chấp nhận vị tha khi yêu em , nhưng mà anh chưa hề tin em . Đơn giản bây giờ chuyện em với anh ko cứu được nữa , anh đã quá thay đổi rồi !

Tôi bắt đầu khóc , tức quá mà … đi ăn nằm với con khác giờ còn dám quay ra nghi ngờ tôi , khốn nạn !

- Cho anh thời gian .
- Thời gian gì ?
- Suy nghĩ
- Ko cần , anh đã ko còn thương , ko quan tâm , lại ko tin tưởng , anh cần thời gian gì nữa ?
- Anh thương em mà .
- Dối trá , anh bớt khốn nạn 1 chút đi . Anh coi lại thái độ của mình đi . Để em nói cho anh biết từ lúc em nằm viện mà ko có anh em đã nghĩ tới chuyện ly dị rồi , lúc vừa nói với anh em hơi phân tâm nhưng khi gặp em thấy anh trơ trẽn quá , em thấy chưa bao giờ em hành động đúng như vậy .
- Chửi đi nếu em cảm thấy thoải mái , rồi rút lại chuyện ly dị , anh ko bao giờ đồng ý , có chết anh cũng ko đồng ý , em là vợ của anh , em là của anh !

Tôi điên lên gào khóc , ấm ức ko thể tả , đã nói là ko được khóc mà cứ như vậy . Giờ hắn ko đồng ý ly dị , hắn muốn trói buộc tôi suốt đời , thật đáng sợ và khốn nạn .
- Anh về đi !
- Em có làm gì đi nữa anh cũng ko ly dị , anh sẽ đem em về bên anh !
- Về đi ! Về đi
Tôi bắt đầu quát tháo , phát điên lên được , vậy mà hắn ta còn dám ôm tôi , tôi đẩy ra nhưng ko chống lại được sức ghì của hắn … tôi gớm ghiếc vòng tay đã ôm con khác
- Đừng đụng vô người tôi , anh buông ra ! Đừng nghĩ những hành động rẻ tiền này làm tôi mềm yếu nữa .

Hắn ta ôm rồi còn hôn tôi , hắn định giở trò cũ nhưng tôi vùng được ra ngoài chạy đến ngay cửa , tôi mở cửa

- Anh về đi . Khi tôi ký xong đơn ly hôn sẽ gửi cho anh !
- Ai cho em dám xưng tôi với anh ?
- Về , giờ tôi ko quan tâm anh là ai , ko chồng vợ gì hết , đừng có giở giọng gia trưởng ngay nhà tôi, ĐI VỀ !     
2.     Vinh nóng máu , mặt đỏ ké bất lực nhưng ko dám làm gì tôi , hầm hầm phải bước ra , tôi đóng cửa cái rầm , xong ngồi thở . Tự thấy mình sao lại dũng cảm quá , ko thể tin mình có thể xử sự như vậy chỉ sau có mấy ngày , quẹt nước mắt tôi hứa với lòng , “anh sẽ hối hận vì cứ mãi làm tôi đau như vậy “ . Nhưng thực ra tôi ko biết phải làm gì cả , vì tôi thương quá nên mới đau thôi chứ tâm địa tôi ko độc ác , lương tâm tôi cũng thuộc dạng sống đơn giản ko hơn thua , 1 kẻ yếu đuối suốt ngày hứa với lòng cái này cái kia , mỗi việc ko được khóc cũng ko làm được , haiz . Tôi lan man suy nghĩ , hắn nói như vậy thì đúng là ko dễ gì mà dứt ra được kiểu này còn lâu mới ly dị , nhưng nghĩ lại đáng sợ thiệt , lỡ hắn mà đồng ý thiệt như lúc tôi nói chia tay mà Vinh đồng ý chắc nhồi máu cơ tim mà đột tử luôn quá !

Thôi thì tranh thủ thời gian xa nhau này , suy nghĩ về tất cả , phải tìm quên những nỗi đau bằng những hành động có ích cho bản thân . Nghĩ thì hay , nói cũng hay nhưng quan trọng có làm được ko , trong khi vừa gây nhau xong ngồi run đây mà làm cái gì nữa được mà làm .

Tôi cố trấn an tinh thần , rồi nghĩ trước mắt cứ như vậy mà phát huy là được . Biết là ông Vinh ko bỏ cuộc đâu , tôi biết tính ổng mà . Tôi nằm ngủ 1 giấc , chiều rũ Tiên qua chơi, ở nhà 1 mình riết sắp lú tới nơi , mới 2 ngày mà tưởng 2 tháng . Chiều cơm nước xong , lát sau con điên chạy qua , mua bánh trái tùm lum .

- Giờ tao mới nói chuyện với mày .
- Ừ .
- Tao sắp ly dị rồi .
- Cái gì ?
- Ừ , tao nói thiệt .
- Chuyện gì ?
- Âm ĩ từ bữa tao nằm viện rồi .
- Tao nghi rồi mà ! Chuyện lớn lắm hay sao mà phải ly dị ?
- Ừ , tao ko chịu được nữa .
- Má biết ko ?
- Biết , mẹ cũng khuyên tao nên thôi ông Vinh .
- Trời đất ơi , giờ mày tính sao ?
- Tao nói với ông Vinh là tao muốn ly dị rồi …
- Hả ? Ổng nói sao ? Ổng một mực ko chịu , tao ko hiểu nổi cái thái độ của ổng là vì cái gì ? Tao chán quá .
- Mà chuyện gì tới nỗi ?
- Thì bữa tao bị xém chết , mày với mẹ canh tao đó , ổng ko tới luôn . Rồi sau đó con bồ cũ ổng nó nhắn tin nó nói nó đang ở với ổng , tao điên lên vật vã . Tất cả cái bà nằm chung phòng tao biết , kể mẹ tao nghe , rồi chưa kể má chồng tao cũng đi nói xấu tao nữa . Mẹ biết hết , khi xuất viện mẹ đưa tao về nhà ông Vinh chửi tưng bừng , rồi tao về nhà luôn nè !
- Má đúng là số 1 , còn ai như mày , nhìn thấy chán . Mà bồ cũ là con Diễm hả ?
- Ko phải con Diễm , mà thôi , tao cũng ko muốn nhắc tới nữa ……. Mệt óc
- Giờ mày tính sao ?
- Chưa biết , mẹ kêu tao xin nghỉ làm .
- Chỗ đang làm tốt mà , uổng vậy ?
- Tao cũng thấy uổng , nhưng chắc xin nghỉ , giờ tao chỉ thấy thương mẹ , sợ mẹ buồn . Tao già đầu còn để mẹ lo .
- Nhưng mà chuyện chính là mày với chồng mày , người lớn cũng biết tè le rồi , giờ làm sao ? Nếu mà hết duyên nợ , ko còn quan tâm thì thôi sớm đi ! Khỏi lằng nhằng , tao nói thiệt ! Ko phải mẹ nào cũng lo cho con gái được như mẹ mày đâu !
- Thì đó , nhưng ông Vinh cương quyết ko chịu .
- Mày ly hôn đơn phương đi , được mà !
- Để tao nghĩ lại .
- Hay là còn thương nên chưa dứt khoác ?
- Ko , tao sợ rồi .
- Nhưng nếu tao là mày , tao cứ ở nhà mình , ăn diện lên , ko ly hôn cũng ko tái hợp , cho thằng chồng nó chừa !
- Ý mày là sao ?
- Thì cố gắng ăn cho mập , mày phải tròn thêm 5- 6 kg mới được . Rồi ăn diện lên , tự thưởng cho bản thân đi !
- Uhm , mày nói có lý , sao tao ko nghĩ ra ta . Nhưng mà ăn diện sao mới được mậy ?
- Mày chỉ lo ko có tiền thôi , thời buổi công nghệ thông tin , ngày ngày trên mạng đều cập nhật xu thế thời trang thế giới , click chuột thôi !
- Được ko ?
- Lúc đó mày đẹp hơn , hấp dẫn hơn thì nó sẽ quay ra hối hận ! Nếu nó ngoại tình , cắm sừng mày mà mày ly dị thôi có phải đơn giản quá ko ?
- Như vậy là trả thù hả mậy ?
- Ko , chỉ là hưởng thụ thôi mà . Mày đã giải thoát mà chồng mày ko chịu mà , chứ đâu phải tại mày .
- Vậy có phải tao thay đổi ko ?
- Ừ , về hình thức thì có , nhưng mày cứ sống đúng bản chất thì sợ gì .
- Uhm , vậy mày nghĩ tao nên làm gì trước ?
- Cắt tóc , nhuộm tóc , rồi gu ăn mặc . Mày cứ jeans với sơ mi mày ko thấy chán hả ? Chứ tao là hơi bị chán rồi đó , là con gái có quá nhiều lựa chọn mà mày trung thành quá cũng ko có gì đặc sắc .
- Bộ tao chán lắm hả ? Sao bấy lâu nay mày ko nói ?
- Thì đó là phong cách của mày , rồi mày nói ông Thái ông Vinh thương mày vì mày là mày chứ ko phải về hình thức …

Tôi cảm thấy con bạn mình nói quá có lý , tại tôi cứng nhắc và nhàm chán cho nên mới bị chồng chán đi tìm con khác . Nghĩ lại nhìn tôi thua súc cả bà Diễm lẫn bà Chi kia . Có khi cũng do mình 1 phần , ko có gì đặc sắc mà quá tự tin ! Thời buổi gì rồi còn nghĩ tốt gỗ hơn tốt nước sơn chứ ?

- Giờ phải làm sao ?
- Thì đó , mày làm đẹp và tận hưởng thành quả , vẫn đi làm , vẫn sống là chính mày nhưng mày đẹp hơn . Đừng nghĩ là làm như vậy để trả thù hay làm trai thèm hay làm chồng mày ghen , mày ko phải tuýp người đó , tốt nhất đơn giản là hưởng thụ thôi !
- Ừ , để tao khoẻ rồi mày rãnh dắt tao đi làm mấy cái đó nghe .
- Ừ .

Rồi 2 đứa ngồi ăn trái cây , con bạn toàn nói chuyện thời sự thế giới , né hỏi về chuyện Vinh để tránh làm tôi buồn . Vừa đi làm , vừa làm những việc như con Tiên vừa nói thì có khi ko còn thời gian mà nghĩ tùm lum nữa , chắc được .

- Có cái gì bonus thêm ngoài làm đẹp ko mậy ?
- Ừ thì đi coi phim , rãnh rãnh đi spa , đi du lịch .
- Tiền đâu mà đi dữ vậy mậy ?
- Thì khi nào mày muốn làm cái này thì nhịn cái khác chứ ?
- Ừ . Vậy đi .
- Vậy đi , tao về . Nhớ ăn uống cẩn thận , giữ gìn sức khoẻ dùm tao . Chơi 2 đứa mà 1 đứa như trâu , 1 đứa như cọng bún thiêu .
- Dạ , em biết rồi chị 2!

Tiên về , còn mỗi tôi với nồng nàn …. xuống nhà với mẹ 1 chút coi có khai sáng được gì ko ? Bà mẹ dễ thương của tôi đang nằm võng , đọc đọc cái gì đó , hình như ko phải báo . Tôi bước xuống ngồi trên cái ghế mẹ hay ngồi .

- Giờ làm sao cho mập mẹ ?
- Chị Hà , chị Hà ơi con Dung nó đói !
- Mẹ giỡn hoài . Con muốn mập , nay còn có 38kg , chắc ốm nhất trong lịch sử tồn tại rồi .
- Bữa nay thằng Vinh nó qua nói cái gì mà tự nhiên đòi mập , nó chê ốm hả ?
- Cô Hà cái gì cũng nói cho mẹ nghe hết hả ?
- Ừ , người ta là quản gia mà còn ko giấu tui cái gì . Chứ ko phải như chị , chị là con mà toàn bênh người ngoài giấu đủ thứ chuyện .
- Con xin lỗi rồi mà .
- Ừ , mai giờ chiều mẹ về chở đi thầy thuốc xin thuốc bắc , uống thuốc bắc đi cho tốt chứ uống thuốc tây hoài hư não , não mày dạo này cũng hết nhăn rồi , thấy ko có được khôn .
- Mẹ , chửi con hoài .
- Thèm ăn cái gì ko ? Mẹ nói cô Hà nấu cho mà ăn , ăn bù mấy bữa trong bệnh viện đi . Nhưng xuống đây để hỏi chuyện làm sao để mập thôi hà ?
- Con muốn mập với muốn khoẻ nữa .
- Ừ giỏi , bớt nghĩ tới mấy chuyện tào lao đi là từ từ sẽ khoẻ ra thôi .
- Còn mẹ , chắc mẹ giải quyết chuyện con bữa giờ cũng mệt lắm rồi . Con hứa con sẽ cố gắng ko làm cho mẹ buồn lo nữa đâu .
- Uhm , cám ơn , nói gì thì nói mẹ ko bao giờ bắt ép chuyện yêu đương , chửi thì chửi , tức thì chửi nhưng hễ mà con thương thì mẹ ko bao giờ cản . Nhưng cái thằng đó , gặp mẹ mẹ dọng nó mấy cái rồi bắt nó quỳ xin lỗi mày mới bỏ qua được .
- Con ko nghĩ tới nữa , mà tự nhiên mẹ lại nói như vậy ?
- Vì mẹ từng trải qua , mẹ biết là ko phải muốn bỏ thì bỏ được . Ngày xưa ba mày đi theo con khác cộng với nhà nội mày cũng tàn nhẫn lắm nên mẹ mới dứt , ko thì mẹ cứ đu theo , hung dữ , bản lĩnh nhưng cũng luỵ lắm . Nên mẹ mới nói con vậy, nếu nó nhất thời ngu dốt hay gì đó , mà nó còn thương con , con thương nó thì hãy cố gắng thay đổi nó , chuyện vợ chồng phải có đủ duyên nợ , nên muốn dứt thì phải hết duyên hết nợ mới dứt .
- Thôi , con ko nghĩ tới nữa , con cảm thấy ko đáng .
- Cái đó tuỳ con thôi . Nhưng kiểu gì mẹ cũng phải đánh nó rồi mới tính tiếp , mẹ hứa .
- Giờ mẹ có giết ảnh cũng được , con ghét rồi .
- Cái miệng thì vậy thôi , mẹ biết hết . Giờ cứ ở đây đi đã , muốn khoẻ muốn mập thì phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng ……


Mẹ nằm nói chuyện với tôi mà ko thèm nhìn , 1 chân bỏ xuống đất đưa đưa , nhìn có vẻ thả lỏng lắm . Cảm thấy thương mẹ ghê gớm .
3.     Tâm sự với mẹ xong tôi nhẹ lòng lần 2 , tôi biết ơn vì mẹ luôn nói thẳng vào tim đen nhưng hết sức gần gũi và dễ chịu , cảm thấy quá hồng phúc khi được làm con của mẹ , chỉ có mẹ và cuộc đời này chưa bao giờ xuất hiện 1 người cha nào . Đó là lý do ko tôi mặc dù hồi nhỏ hơi bướng nhưn ko cảm thấy thiếu vắng hay mặc cảm gì hết . Cho nên từ bây giờ tôi phải mạnh mẽ , vì tôi là con của mẹ , tôi ko có cha thì tôi phải giống mẹ : quyết đoán , bản lĩnh và ko luỵ đàn ông - kể cả người tôi yêu nhất .

Tôi lại lôi nhật ký ra , khi tôi đang lật , lật thì những trang nhật ký của những ngày sắp đám hỏi cho đến những ngày sắp cưới , cả cuộc gặp của Vinh với bả Diễm , tôi nổi máu lên xé toạc hết mấy trang , tôi vò nát và quẳng vô thùng rác . Tim tôi thắt lại , sực nhớ ra đây ko phải lần đầu tiên Vinh làm tôi đau , đã là lần thứ 3 rồi , từ tinh thần đến thể xác và nỗi đau mỗi lần như vậy nỗi đau lại càng lớn hơn ….. Tôi nghĩ tới đây mà thốc giọng thấy nóng bừng , khô ran , tôi giận run người . Cớ làm sao mà tôi cứ phải chịu đựng như vậy chứ , vì cái gì , rốt cục là vì ai mà Vinh lại đối với tôi như vậy ? Những người ngoài tôi và anh , những lời cay độc tôi giả mù giả điếc bỏ qua hết , tôi luôn tin anh , tôn trọng anh trong mọi hoàn cảnh . Nên giờ tôi cảm thấy nản và buồn hết sức , suy cho cùng cũng chỉ là do Vinh , là do anh ấy ko tin tôi , anh ấy làm tổn thương tôi , đã vậy mà còn ko biết lỗi của mình .

Cảm xúc tôi lẫn lộn , mắt lại cay và nóng nhưng rồi tôi lắc lắc đầu mấy cái tự trấn tĩnh mình . Tôi là ai ? Tôi là Dung , là con của mẹ và tôi vừa hứa phải mạnh mẽ , ko được khóc vì Vinh ko đáng để tôi rơi nước mắt cho anh ta . Hãy để cơn giận được lấp đầy với những hành động làm cho bản thân tốt hơn , rồi tới đâu thì tới , Vinh muốn lấp liếm những lỗi lầm và rồi lợi dụng sự yếu đuối mềm lòng của tôi , anh ta nghĩ những cái ôm những cái hôn đầy lực của anh ta sẽ là cho tôi sa vào lòng mình một lần nữa sao ? Quên đi ! Mẹ nói đúng , với cái lỗi của anh , đáng lẻ anh phải quỳ dưới chân tôi thì cơ may tôi mới suy nghĩ lại .

Tôi viết , những dòng nhật ký đầy quyết tâm , vì tôi giận dữ , vì tôi buồn mà ko hiểu hết lý do chuyện buồn đó , nhưng vốn tôi cũng ko muốn tìm hiểu . Buông bỏ 80% , để tôi lại sống cho tôi , cho những ngày tháng tươi đẹp , có chồng cũng như ko , thật may mắn vì có mẹ có nhà , vấn đề kinh tế ko quá eo hẹp , có bạn có bè ….. May mắn hơn cả khối người phụ nữ . Giờ nhật ký của tôi tôi sẽ toàn viết những chuyện vui , sẽ ko còn chuyện buồn nữa . Tôi sẽ cho Vinh 1 tuần , nếu anh ta xin lỗi tôi sẽ suy nghĩ coi sao , còn ko thì tôi sẽ đánh cái đơn xin ly hôn . Ngày mai nghỉ 1 ngày nữa để ngày mốt trở lại công việc , tôi sẽ xin nghỉ ở đó và tìm chỗ khác , nếu lỡ có thất nghiệp ko tìm được việc vài tháng thì ăn bám mẹ vậy .

Đóng nhật ký , nước mắt vẫn chảy lả chã tự khi nào ko biết , biết là cố gắng ko buồn mà nghĩ tới những chuyện vừa qua ko thể nào mà ko khóc cho được , tập mạnh mẽ ko có nghĩa là đánh mất sự yếu đuối vốn có . Tôi hít hà , tặc lưỡi chán ngán . Chỉ mong sao mình bớt nhu nhược và yếu lòng . Rửa mặt , lại nhìn vô kiếng , 2 cái xương quai xanh thỏm sâu đến nỗi mà có khi đổ nước vô nuôi mỗi bên 1 con cá vàng còn được . Kiểu này phải lên kế hoạch tăng cân ngay thôi . Vinh lại gọi , tôi tắt máy , như vậy cả 7 8 cuộc ko được thì hắn mới nhắn tin .

- Em ăn uống ngủ nghỉ cho khoẻ , rồi suy nghĩ lại . Hôn nhân là chuyện chung ko phải chuyện riêng em mà em có quyền muốn ly dị thì được .
- Rồi sao ?
- Thì anh nói vậy đó , anh biết em còn giận , còn giận là còn thương . Em có lên mặt , lớn tiếng và đánh anh , anh bỏ qua hết .
- Còn ko thì sao ?
- Em coi lại cách nói chuyện với anh đi . Em giận thì anh nhu chứ đừng để anh giận luôn , tới lúc đó thì mệt .
- Anh có giỏi thì giận lại đi , càng tốt , càng dễ chia tay . Giờ tôi đách có cần anh đâu , anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng . Mai tôi sẽ xin nghỉ làm , tôi ko thích dính liếu tới anh nữa . Anh thật trơ trẽn , chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra là có ngày anh như vậy .
- Em thôi đi , đi ngủ đi .
- Anh biến khỏi cuộc đời của tôi đi .
- Đừng khóc nữa , nín và đi ngủ đi !

Trời ơi , tôi tức thiếu điều muốn nổ ngực , anh ta nói tôi đang khóc , đúng là đồ khốn nạn . Thôi thì ko suy nghĩ gì nữa , ly dị gấp . Ko còn tình nghĩa gì , trả tự do sớm để tôi còn làm lại cuộc đời . Ức chế , tôi bấm số gọi

- Anh nghe nè
- Mai tôi sẽ gửi đơn cho anh , anh đúng là ko còn gì để nói . Anh chưa 1 lời xin lỗi tôi , anh vẫn cứ trơ trơ ra như vậy trong khi tôi phải chịu bao nỗi đau tinh thần anh gây ra cho tôi . Nếu anh ko thương tôi thì anh còn cưới tôi , làm khổ đời tôi làm gì ? Sao anh ko sống vậy mà đi thả giống với bất cứ con nào anh muốn đi ! Thôi coi như tôi xin anh , hãy tha cho tôi đi !
- Ko , ko ly dị ly diếc gì hết , em có nghe rõ ko ?
- Tôi cứ làm .
- Em ko khóc sao ?
- Anh ko đáng để tôi phải khóc .
- Em ly dị vì lý do gì ?
- Vì anh ngoại tình , vì anh vô tâm , vì cuộc sống hôn nhân ko hạnh phúc .
- Em cứ suy nghĩ đi , đừng nông nỗi để hối hận .
- Bây giờ tôi ko chạy khỏi anh được thì tôi mới phải hối hận Vinh à , tôi hối hận vì đã đến với anh , bà Diễm may mắn , con Chi cũng may mắn còn tôi ….. tôi phải chịu đựng tất cả , tôi thật đáng thương ! Anh hãy để cho tôi được sống như trước khi anh phá nát cuộc đời tôi đi !
- Em đừng có mơ !

Tôi bất lực ko thể tả được , tắt máy , tháo sim . Ngồi đó , tức tưởi và uất ức tột cùng , giờ này nhận ra mình lấy phải 1 thằng lòng lang dạ sói , vậy mà cứ tưởng hắn bao dung , cứ tưởng hắn vị tha mà chấp nhận 1 người nhưng lầm lỡ như mình , tôi đã lầm . Là tôi quá dễ dãi để quấn vào hắn như con thiêu thân , là tôi ngu khi nghe theo những lời ong bướm , là tại tôi , tại tôi . Tôi tự đấm vô ngực của mình thình thịch , cổ họng tức đến thở ko nỗi , nếu là do tôi đẩy tôi xuống hố thì tôi sẽ tự leo lên !

Mở máy tính , tôi gõ đơn ly dị với lý do hôn nhân ko hạnh phúc , in ra rồi ký . Tôi gõ luôn cái đơn nghỉ việc , in ra rồi ký . Tôi mặc dù đang điên tiết nhưng cảm thấy khoẻ rồi , ngày mai tôi sẽ đem 2 cái đơn này đi gặp người cần gặp để được giải quyết , nếu mà còn dính tới chữ Vinh chắc tôi nổ tung vì điên quá ! Trời ơi là trời ! Tôi vò đầu , bức tóc nằm vùi xuống giường , cả đêm nằm tức hừ hừ mà ko ngủ được . Những quyết tâm , những lời san sẻ của Tiên của mẹ cứ nhởn nhơ quay mòng mòng trên đầu , tôi cố gắng trấn tỉnh mà nắm bắt nhưng xem ra cục tức lớn hơn nên tôi cứ trao tráo mắt nằm đó , có muốn khóc cũng khóc ko được ! Tới gần 4h sáng , tôi mới chợp mắt được .

Sáng tới 10h mới dậy , đầu nhức quá trời , tôi mò xuống nhà ăn sáng rồi uống thuốc . Ngồi tầm nửa tiếng thấy đỡ nhức đầu tôi lên thay đồ , xuống đi gặp Vinh . Quần jeans giờ cái nào mặc cũng rộng , nên tôi phải mặc đầm , nhìn người ngợm như con cá khô , thê thảm mà chỉ muốn giết ông Vinh cho đỡ tức .

- Ủa con đi đâu vậy ?
- Con đi có chuyện chút cô.
- Khoẻ chưa mà đi ?
- Dạ nay đỡ nhiều , con thấy tỉnh táo , con đi lát về ăn cơm với cô , cô đừng lo.
- Hay con gọi nói mẹ con 1 tiếng đi !
- Thôi , con đi nhanh thôi à cô ! Gọi mẹ mẹ lại lo .
- Ừ , vậy đi nhanh về nha , để cô bị la đó .
- Dạ , con biết rồi .

Tôi lấy xe , chạy thẳng tới cơ quan trong tâm trạng hậm hực . Vừa thấy tôi tới mọi người ai nấy tay bắt mặt mừng , ai cũng ngạc nhiên vì tôi xin nghỉ đến ngày mai mà hôm nay lại vô . Tôi chào hỏi qua loa rồi lên hẳn phòng quản lý , tôi gõ cửa , anh rễ Vinh mời tôi vô .

- Sao , khoẻ chưa em ?
- Anh , anh cho em nộp đơn xin nghỉ việc .
- Sao vậy em ?
- Dạ em bận việc gia đình .
- Thôi , em chưa khoẻ hẳn thì cứ nghỉ ngơi thêm . Chuyện em với Vinh thì anh cũng có nghe chị Vân kể rồi , cứ bình tĩnh đi , mọi chuyện đâu còn có đó mà .
- Anh cứ duyệt đi , em ko đi làm ở đây nữa đâu .
- Nếu là vì chuyện cá nhân mà em xin nghỉ thì em quá vô trách nhiệm đó nha , anh khuyên em , thời buổi khó khăn , tìm việc làm ko dễ đâu . Công việc thì tốt , em cũng quen rồi , giờ nghĩ thấy tiếc ko ? Bao nhiêu bạn sinh viên ra trường ko xin được 1 việc làm ra hồn đó em !
- Anh cứ duyệt đi !
- Cái này phải qua giám đốc , giờ anh để đây , 1 tuần nữa em vẫn ko thay đổi anh sẽ trình lên trên . Lúc đó nếu giám đốc duyệt thì bên nhân sự sẽ liên lạc với em
- Sao cũng được , dù sao em cũng ko đi làm ở đây nữa đâu .

Sau khi nộp đơn nghỉ việc , tôi né mọi người đi về luôn . Tôi chạy tới 1 quán café trên quận 10 , gọi điện kêu Vinh ra

- Anh nghe nè em .
- Anh tới quán café X trên đường Tô Hiến Thành đi , tôi có việc muốn gặp anh !
- Ok em .

Người chồng mà tôi cảm thấy tin yêu , hạnh phúc trao cả cuộc đời này , tôi tưởng có thể chết già với nhau , anh ta nói chuyện khô queo , lạt như nước lã . Tôi cảm lại cảm thấy tức tối chưa từng thấy , tôi biết sẽ ko khóc đâu , tôi chỉ cố gắng ko cho anh ta thêm cái bạt tai nào nữa mà thôi .

Gần 20p hắn tới , vẫn cái nét mặt thô thiển ko hề biết lỗi đó , tới chỗ tôi và ngồi sà xuống .

- Chuyện gì em ?
- Đây , anh nhận và ký đi , tôi còn đem lên quận .

Tôi lấy tờ đơn ra đẩy về phía hắn , hắn cười cợt nhã

- Thôi , em về mà nghỉ ngơi dùm anh . Nhìn em xanh xao anh xót lắm , sao em hành động như con nít vậy .
- Anh có ký ko ? Ko tôi sẽ 1 mình đi nộp .
- Anh ko ký đâu !

Nói xong gã cầm tờ đơn xé cái rẹt , máu tôi sôi sùng sục , đứng lên , gồng mình , trợn mắt lớn tiếng .

- Bây giờ anh muốn cái gì ?
- Em ngồi xuống để anh nói chuyện .
- Tôi ko thích nghe anh nói !
- Ko thích cũng phải nghe vì em vẫn là vợ anh !

Tôi bỏ quay ngoắt bỏ đi , ko thèm quan tâm . Hắn ta chạy theo , nắm nhẹ tay tôi

- Em vô ngồi đi , mình bàn chuyện ly dị .

Tôi nghe thấy như vậy , thì bước vô ngồi lại vào bàn .

- Anh biết em đang giận , đang ghét anh , ghét Chi . Anh cho Chi thôi việc luôn rồi .
- Ha , thì làm sao ? Chi chỉ là 1 cái tên , ko có con này thì có con khác !
- Em có cái kiểu ăn nói khó nghe đó từ khi nào vậy hả ?
- Là anh dạy tôi cả thôi , anh tôi luyện tôi đó ! Giờ anh nói chuyện anh cho ai nghỉ việc thì liên quan gì đến chuyện ly hôn ? Anh khoe thành quả à ? Anh là chủ , anh chơi con người ta chán rồi anh bỏ , như anh đối với tôi vậy , chẳng qua với tôi là bị chút ràng buộc gia đình 2 bên , phải ko ?
- Em khác , em là vợ anh , em đừng tự so sánh mình với mấy người đó !
- Ừ , mấy người đó , vậy mà anh vì mấy người đó mà bỏ tôi ko quan tâm sống chết , càng nói thấy càng sai rồi Vinh à !
- Là tại anh ko biết , sao em ko gọi anh !
- Anh đừng có nói mấy cái tào lao nữa . Tôi ko kiên nhẫn để tiếp tục sống với anh , kể cả nói chuyện với anh tôi cũng ko có cảm giác nữa rồi .
- Em ghét Diễm lắm hả ?
- Ừ , giờ tôi ghét hết , ai cũng ghét !

Hắn chưa kịp trả lời thì điện thoại hắn reo

- Em nghe anh hai ? Dạ , dạ em biết rồi . Rồi để em giải quyết . Dạ bye anh !

Chắc là anh rễ hắn gọi , xong hắn quay qua tôi , tiếp tục câu chuyện . Tôi vẫn đang tức tối .

- Coi bộ em hạ quyết tâm quá rồi , xin nghỉ làm luôn . Đừng nghỉ làm , anh ko đề cập tới đâu , anh cũng ko làm phiền chỗ em làm đâu , coi như là ko phải anh xin việc dùm em đi .
- Ừ , tôi ko có lý do gì để dính tới anh , giờ dính tới anh ko thấy thoải mái , ko có anh tôi ko chết đâu .
- Giờ anh nói nè , nếu em đã định ly dị thì trước phải thử thách , ly thân đi . Dù gì em cũng dọn về nhà em ở rồi , mình tạm xa nhau 1 thời gian , 2 , 3 tháng chẳng hạn . Sau đó nếu ko hàn gắn được thì hãy ly dị . Được ko ?
- Sao tôi phải nghe lời anh ?
- Vì anh vẫn là chồng em . Anh thương em và ko muốn mất em , anh ko muốn để em vô tay thằng khác . Trong thời gian ly thân này , nếu gia đình có đám tiệc em vẫn phải đi với anh , mỗi tháng anh vẫn chuyển khoản tiền cho em .
- Tôi ko cần tiền của anh , tôi cũng ko phải thứ người mà bạ ai cũng lao vô ngủ với người ta !
- Nếu em đồng ý thì mình làm theo ý anh còn ko thì em đừng mơ chuyện ly dị . Cho dù em có đơn phương thì anh cũng sẽ làm phiền em suốt đời , em đừng nghĩ tới chuyện bỏ anh được !
- Đáng lẻ tôi nên biết anh như thế này từ trước , thất vọng lắm Vinh à !
- Em cứ suy nghĩ đi !
- 6 tháng , từ ngày hôm nay , 6 tháng sau tôi sẽ đưa đơn cho anh , hy vọng anh giữ lời hứa , đừng làm cho tôi nghĩ mình cưới 1 người ko phải đàn ông !
- Cám ơn em .
- Đừng nhắn tin hay gọi điện cho tôi khi ko cần thiết . Trong thời gian này anh có toàn quyền tự do , muốn đi chơi hay ăn nằm với ai tôi ko cấm . Vì tôi ko còn nghĩ tôi là vợ anh nữa rồi .
- Em đừng có dụ anh , em nói anh làm vậy để em cũng có quyền làm vậy à ?
- Thôi tôi về đây !
- Ăn trưa chưa ?
- Nhìn cái mặt anh là ăn ko vô rồi !


Nói xong tôi lườm rồi quay đi , ko ngờ bây giờ với chồng mình tôi lại có thể ăn nói như kẻ thù như vậy . Thôi thì cũng là do anh ta làm cho tôi như vậy thì ráng mà chịu . Nhưng mà nói chuyện xong tôi còn tức hơn . Bây giờ đừng hòng tôi khóc vì anh nữa , giờ tôi sẽ sống cho tôi , chỉ cần 6 tháng thôi mà , tôi sẽ chính thức thoát khỏi anh !
4.     Tôi hùng hổ ra khỏi quán café , về nhà trong tâm trạng ko tốt 1 chút nào . Vừa vô nhà tôi đã thấy cô em chồng và bà chị chồng ngồi chờ , nhưng ko thấy có xe đậu ngoài sân .

Thoáng qua tôi nghĩ mình nên giấu cảm xúc vì hai chị em ko có lỗi gì cả , tôi ko nên giận cá chém thớt , nhưng tôi nghĩ lại , tôi nên để cho chị Vân với bé Vy thấy sự bực dọc của mình , để họ về họ nói cho anh/em trai của họ biết là thái độ của tôi là rõ ràng . Nhưng tôi vẫn cười

- Em chào chị chào bé Vy
- (BV) Chị ăn trưa chưa ? Em với chị Vân định qua rũ chị đi ăn .
- (CV) Uhm , đi ăn rồi đi café hay kem gì ko em ? Em ở nhà bữa giờ chắc cũng buồn ?

Tôi đoán là 2 chị em muốn nói chuyện riêng , định mời lên phòng nhưng thôi , thái độ lịch sự tối thiểu . Ko biết ông Vinh đang bày chiêu gì đây ?

- Chị Dung cất xe đi chị , đi taxi lát em với chị Vân đưa chị về , trời nắng lắm , chị mới hết bệnh mà . Nha , nha chị !

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn khoản đến dễ thương của bé Vy , tôi ko cầm lòng được , tôi đẩy xe vô nhà , hơi miễn cưỡng nhưng ko có gượng gạo . Tôi nói cô Hà cứ ngủ trưa , lát tôi về có chìa khoá tự mở cửa . Rồi 3 chị em kêu taxi đi .

Tới 1 quán chị Vân đã đặt chỗ sẵn . Vừa đến bàn thì bé Vy nó đã kéo ghế rồi ngồi kế bên tôi , ôm ôm tôi nữa , con bé làm tôi thấy dễ chịu và bớt giận , chị Vân thì ngồi đối diện . Món ăn từ từ đem ra

- Dung ăn nhiều đi em , ở đây nấu ăn được lắm .
- Dạ được rồi chị , em ăn cũng đâu có nhiều đâu , chị kêu chi nhiều .
- Chị ăn đi , ăn đi cho mập , mập cho đẹp .

Bé Vy liên tục lựa lựa miếng nào ngon gắp cho tôi ăn . Tôi cảm thấy ngại lắm , tự nhiên thấy mềm nhũn ra với 2 chị em nhà này .

- Vinh hay anh hai nói cho chị nghe rồi phải ko ?
- Thôi em cứ ăn đi , chuyện của em với thằng Vinh tính sau , nhưng chị nghĩ em nên nghĩ lại chuyện đi làm . Môi trường làm việc tốt , lương cao , còn có anh 2 phía trên nữa nên ko phải lo chuyện bị ăn hiếp . Công việc cũng phù hợp với nghành em học , chị thấy tiếc , thôi em đừng bỏ việc , coi như nghĩ cho anh chị đừng bỏ việc , uổng lắm . Chuyện thằng Vinh nó sai , bữa bà nội với ba má chửi nó nhiều rồi , em giận nó thì giận mà tự nhiên giận nó nghỉ làm có phải mình dở ko em ?
- Để em suy nghĩ lại .
- Chị 3 , ba la quá , rồi anh 3 cũng điên máu đuổi việc bà Chi rồi , cũng ko tốt lành gì đâu chị , bị chồng bỏ có đứa con 3 tuổi rồi đó chị . Bởi cái thứ đi làm mà ăn mặc đồ bó sát rạt là biết rồi !

Giờ người nhà Vinh quay ra chửi con Chi ko , thấy cũng bất công . Ghét thì ghét nhưng tôi ghét chồng tôi hơn , loại đàn bà nào cũng va vô được , sao có thể rẻ tiền như vậy .

- Ko có Chi , thì mai mốt có Đào , có Hoa khác thôi , đàn ông mà , cái tính trăng hoa thì cứ thích thả dê thôi , nhà mình đừng có chửi người ta , Vinh ko hư thì người ta cũng ko dễ mà lẳng với ảnh được . Đáng lẻ người như Vinh thì ko nên lấy vợ chị à .
- Đàn ông mà em ơi , trăng hoa 1 chút , quan trọng là nó thương và quay về với vợ con !
- Thôi chị , em biết chị thương em nhưng chị đừng khuyên em với tư tưởng kiểu đàn ông ra ngoài lăng nhăng nhưng cuối cùng cũng quay về với vợ . Em ko chịu vụ đó đâu chị , em ko phải mẫu người vĩ đại như vậy . Dù sao thì giờ em cũng ít nhiều biết chồng em đối với em sao rồi chị .
- Nói chung chỉ có thằng Vinh nó sai , qua chuyện này ba má cũng biết rồi . Ba má đang định bữa nào qua xin lỗi mẹ em .
- Chuyện đó em chưa nghĩ tới , chỉ có Vinh thôi chứ ba má có làm gì sai nhiều đâu . Bữa mẹ em cũng nói nặng vậy rồi . Nhưng em nghĩ giờ em sống cho em , nếu em cứ sống vì Vinh , phải chịu đựng ảnh thì ảnh coi thường và cứ ko quan tâm em , chắc em chết sớm vì điên quá !
- Nhưng giờ em tính sao ?
- Ly dị chị .
- Cái gì , trời ơi , chuyện vợ chồng đâu phải ngày 1 ngày 2 mà nói 2 chữ đó nghe nhẹ nhàng và dễ dàng quá vậy em ?
- Chắc vì chị là chị anh Vinh nên chị ko hiểu được những cảm giác tồi tệ mà em phải chịu , hiện em vẫn đang chịu đựng hằng giờ hằng ngày mà chị , cũng là phụ nữa chị ko thương cảm cho em sao !
- Chị ko có ý đó ! Chị cũng có la nó rồi .
- Chứ ý chị nói là gì ?
- Quá vội vàng ko em ?
- Dạ , em với anh Vinh cũng nói chuyện rồi , nhất trí ly thân 6 tháng rồi sau đó sẽ ly dị luôn .
- Trời ơi , em nói chuyện với nó rồi à ?
- Dạ .
- Nó ko năn nĩ hay xin lỗi em à ?
- Em nghĩ cũng ngộ , ko những ko năn nĩ hay xin lỗi mà ảnh còn khinh khỉnh với em , nói thiêt nhìn trơ trẽn lắm chị .
- Em cho nó thời gian bình tâm suy nghĩ đi Dung .
- 6 tháng đó chị , mà em nghĩ ảnh cần thời gian để ăn năn còn suy nghĩ bình tâm là em cần , ảnh ko cần đâu chị !
- Chậc chậc , mấy đứa coi nhẹ hôn nhân quá …
- Em chưa hề coi nhẹ hôn nhân , chưa hề . Có thể em ko sâu sắc bằng chị , nhưng em thương và hết long vì ảnh . Nhưng giờ anh Vinh thay đổi quá nhiều , bất ngờ nữa làm em trở tay ko kịp và bị sốc .

Cứ như vậy , 2 chị em nói chuyện , lâu lâu Vy cũng có nói xen vô nhưng toàn những phát ngôn trẻ con , ko đóng góp . Tôi hiểu ý chị Vân nhưng tôi nghĩ nên đanh thép để có gì chỉ còn truyền tải lại với em trai mình là tôi đây đã quyết tâm .

Tôi cũng ko ngờ , mới có mấy ngày mà tôi trở nên ăn nói lạnh lùng và chịu chặt chém thẳng mặt như vậy . Chắc vì nỗi đau và cú sốc quá đột ngột nên làm tôi kiểu như bị biến đổi tâm lý từ 1 người này thành người khác mất rồi. Nhưng cũng hay , tôi thích tôi của mình hiện tại , ăn nói thì mạch lạc ko quá chua ngoa nhưng sẵn sàng xù lông để bảo vệ bản thân . Vì rõ ràng ngay từ lúc đầu , TÔI KO SAI !

Ăn xong tôi từ chối đi uống nước , vì tôi nghĩ chắc chị Vân với Vy cũng có ý làm tôi dịu , âm mưu làm tôi siêu lòng thôi , nói chung họ cũng vì anh trai em trai của họ và chắc họ cũng yêu quý tôi nên mới như vậy . Tôi chạy lang thang thành phố , nghĩ lung tung thế nào mà tấp vô 1 salon tóc lớn . Các nhân viên mời gọi và tư vấn nhiệt tình

- Chị muốn làm gì ?
- Mình cũng ko biết , mình cần 1 người chỉ mình nên làm gì cho đẹp .
- Chị có yêu cầu ai ko ?
- Ko , vì mình chưa tới đây lần nào mà . Hay bạn giới thiệu cho mình người giỏi nhất ở đây đi , mình cám ơn .
- Trời ơi, có ai mà nói thẳng như chị đâu . Mà hên nha , hôm nay cây kéo vàng của tiệm em đang trống khách , để em kêu ảnh ra tư vấn cho chị , chị vô ghế ngồi chờ chút dùm em , ảnh đang ăn trưa , chắc cũng sắp xong rồi .

Cô gái trẻ , chắc ít tuổi hơn nhưng lịch sự tôi gọi là bạn , cách gọi của Thái , Thái dạy tôi khi thấy người ta có vẻ nhỏ hơn mình nhưng ngại và ko chắc thì cứ kêu là bạn , đa số con gái ko thích bị kêu là chị vì đối phương nghĩ mình già , còn kêu bằng em thì thiếu tôn trọng .

Cô bạn niềm nở để tôi ngồi trên 1 cái ghế dựa của salon , choàng cho tôi miếng cao su ngang vai trong tư thế chuẩn bị cắt tóc , 1 ly nước và 1 cuốn tạp chí . Tiệm cũng có 4 5 người đang làm đẹp , ngồi khoảng hơn 5p thôi thì 1 anh bóng bẫy , tóc tai sành điệu ra chào .

- Chào người đẹp , người đẹp muốn làm gì ?
- Em đang buồn , anh nhìn tóc em thử rồi tư vấn cho em đi , em ko biết làm gì nữa .
- Buồn về chuyện gì ?
- Ủa , đi sâu vô chuyện buồn luôn hả anh ?
- Ko phải đi sâu , ý mình chỉ muốn hỏi người đẹp đang muốn làm đẹp hay đơn giản là làm khác mình , hay là cả 2 ?
- Em muốn thay đổi kiểu tóc cũng muốn đẹp hơn nữa chứ .

“ Cây kéo vàng “ vuốt vuốt tóc rồi cầm lên từng mảng , tặc lưỡi khen tóc đẹp , mượt , tôi đang nhìn thẳng vô kiếng , anh chàng cũng nhìn vào kiếng

- Mặt người đẹp cũng nhỏ nhắn và dễ thương , nếu uốn cũng đẹp nhưng mà uốn thì phải chịu khó cuốn ống thường xuyên , và dưỡng dầu nha . Nếu người đẹp ko ngại thì uốn .
- Anh nói vậy là có ý khác phải ko ?
- Ừ , thực ra mình thích cắt ngắn hơn , mốt tóc bob đang hot đó , nhưng tóc người đẹp dài vậy cắt có uổng ko ?
- Tóc bob ra làm sao anh ?

Anh thợ tóc cho tôi xem 1 mẫu tóc tém cũng hơi cao , cô mẫu tóc mặt cũng gọn gọn nhỏ nhỏ giống tôi , nhìn cũng ấn tượng lắm . Anh ta còn nói kiểu tóc đó rất dễ kết hợp trang phục , có cá tính nhưng cũng rất dịu dàng nếu mặc đúng đồ , ko bị lỗi mốt và nói chung là hợp với tôi . Đây là lần thứ 2 tôi cảm thấy chán tóc của mình và muốn thay đổi . Nên tôi đồng ý luôn . Hôn nhân tôi còn bỏ đi thì tiếc gì mớ tóc …

- Anh cứ cắt kiểu này , anh chắc mặt em hợp phải ko ?
- Uhm , cam đoan luôn !
- Người đẹp cắt kiểu này nha , mình free luôn !
- Sao lại free ?
- Nếu được mình xin tóc của người đẹp , tóc khỏe , dài và mượt , mình xin làm mẫu cho tóc nối .
- Anh lấy tóc em nối cho người ta hả ?
- Ko , chỉ là túm lại , buộc rồi treo làm mẫu thôi .
- Thôi tùy anh , nếu anh ko lấy thì cũng bỏ đi mà .
- Cám ơn người đẹp nhiều , khuyến mãi luôn cho người đẹp 3 lần làm đẹp tại đây nữa ! Hôm nay nếu người đẹp nhuộm mình free luôn !
- Ok , càm ơn anh , anh cứ coi làm sao cho em đẹp và lạ hơn thì làm .
- Người đẹp thích tóc màu nổi ko ?
- Thôi , em ko thích nổi đâu , lòe loẹt lắm .
- Rồi , ok ok , đây bảng màu , người đẹp chọn số nha .

Cuối cùng tôi cũng cắt phăng mái tóc thề của mình , nhuộm màu nâu tím . Xong xuôi nhìn mình cũng xinh xắn và thời thượng hẳn ra , anh làm tóc còn lấy điện thoại chụp tôi 1 kiểu hình để làm mẫu nữa ! Lại được free , coi như hôm nay gặp điều lành vậy . Dù 1 chuyện nhỏ cũng thấy phấn chấn hơn 1 chút xíu . Con Tiên nó nói phải , phải ra ngoài , phải hưởng thụ chứ ru rú ở nhà riết ngu người , bây giờ tôi phải bắt đầu , 1 Dung mới xinh đẹp , mạnh mẽ và yêu đời ! Lúc nãy nhìn mình trong kiếng , thấy cũng thích thích diện mạo mới này . Xong tôi về nhà , vừa chạy tới đầu hẻm đã gặp Vinh , anh ta đứng đó , nhìn tôi , ko đi theo , ko nói gì , tôi chạy vượt ngang anh ta liếc 1 cái đầy căm thù . Đó là bên ngoài , nhưng từ bên trong tự nhiên tôi thấy tim mình đập loạn xà ngầu , giận thì giận ghét thì vẫn ghét nhưng vẫn bị rung động . Tôi vô nhà , dắt xe mà còn thấy run run … Ko biết đến đây làm cái gì nữa ! 
5.     Tôi vô nhà rồi mà vẫn thấy run , ko biết Vinh thấy tôi cắt tóc có lạ lẫm quá ko ? Nhìn mặt của thằng chả thật lòng mà nói thì cũng còn thấy thương lắm . Thôi thì cứ bỗn cũ tự soạn “ tới đâu hay tới đó “ . Tôi về tới nhà là cũng 4h chiều , tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo , ngắm nghía mình trong kiếng thấy dễ thương ghê .

Tôi đi lên phòng nằm 1 chút , biết là xái giờ ngủ trưa nhưng tôi thấy hơi mệt , thôi thì nằm tầm nửa tiếng thôi cũng được , chiều mẹ về rồi ăn cơm luôn , tại vì trưa nay đâu có ngủ nghê gì đâu . Tôi nằm trên giường , cứ cái thói quen nằm sải lai ra đó , mông lung suy nghĩ . Sao ai cũng khuyên mình đừng bỏ việc , sao thấy ai cũng có lý do , mình thấy thuyết phục quá , chuyện cá nhân mà để ảnh hưởng tới công việc tốt thì cũng hơi quá , cái này để nghiền ngẫm lại 1 chút . Có tin nhắn

- Em cắt tóc dễ thương quá , anh nhớ em .

Vinh nhắn , ko thèm trả lời tôi quăng điện thoại ra xa , nước mắt lăn dài trên má , chảy xuống gối . 1 đống những cảm giác dày vò tôi , giận dữ xen lẫn nhớ thương , hôm nay bắt đầu thấy nhớ , nhưng lại cảm thấy bất mãn thất vọng xen lẫn những cảm giác yêu lúc trước .Sống làm sao mới vượt qua mọi chuyện đây ? Buồn , sao Vinh ko chịu xin lỗi mình vậy , mình phải ly dị thiệt sao ? Chỉ có 1 tin nhắn mà phân tâm đến vậy rồi , quá yếu đuối .
Giật mình thức dậy , lật đật coi đồng hồ đã 7h tối , chạy xuống nhà thấy mẹ đang ngồi coi tv

- Ủa mẹ ăn cơm chưa ?
- Chờ con ăn luôn .
- Mẹ về hồi nào ?
- 5h . Nay nhà có con cúp bế tóc nâu hả ? Nhìn cũng ngộ lắm .

Tôi vuốt vuốt tóc cười mắc cỡ , rồi dọn cơm ra ăn .

- Mai mốt mẹ cứ ăn cơm trước đi , chờ con chi , lỡ con ngủ tới 9 – 10 giờ sao ?
- Ừ , tại tui thích ăn cơm với chị nên tui chờ !

Mẹ cười rồi 2 mẹ con ăn cơm , với cô Hà nữa .

- Chị chồng với em chồng tiêm nhiễm cái gì mà đi cắt tóc ?
- Mẹ này , chị Vân với Vy có gì đâu , 2 người đó được mà , còn cắt tóc là con muốn nên cắt thôi .
- Nghĩ cũng ngộ , con bé ngoài cửa hàng cũng vậy , hở ra cãi nhau chia tay là đi quậy cái đầu . Nhưng cái đầu của con thì coi cũng được , hợp . Cơm xong thì mẹ chở đi qua nhà bà thấy thuốc quen , hốt thử 5 7 liều thuốc uống cho khoẻ coi , nay nhìn mày như con cá khô , thấy ghê !
- Mẹ chê con hoài , chồng chán rồi giờ tới mẹ luôn !
- Ở nhà , nếu buồn muốn đi chơi đi du lịch gì đó nói mẹ , mẹ cho tiền đi .
- Thôi , con có tiền con tự đi .
- Có được bao nhiêu ?
- Thì miễn sao con đủ lo cho con đươc rồi . Mà mẹ nè !
- Sao ?
- Chắc con suy nghĩ lại chuyện nghỉ làm , thấy uổng !
- Mẹ lo cho chỗ làm khác ngon hơn !
- Thôi mà , ý con ko phải vậy … Tại con cũng quen việc , quen chị quen em , ….
- Tuỳ con !
- Mẹ buồn hả ?
- Mẹ đâu có dễ buồn , chỉ khi nào con ngu mẹ mới buồn .

Tôi mím môi , lùa cho xong chén cơm , ko nói gì thêm , ăn nói ko khéo lại sợ nói lung tung làm mẹ buồn lòng . Rồi mẹ chở tôi đi hốt thuốc về sắc uống . Bà thầy thuốc ngoài việc bắt mạch chẩn đoán còn có nói thêm về thần thái , bà kêu tôi đang gặp chuyện ko vui , nên đi học yoga cho tâm tịnh và lại khoẻ . Nghe mà sởn hết da gà , bộ nhìn tôi thảm hại lắm hay sao mà người dưng cũng biết được tôi đang có chuyện buồn vậy . Hốt 10 thang thuốc , ngày uống 2 lần , cách ngày uống 1 ngày , bảo đảm uống hết sẽ có tác dụng , cảm thấy muốn uống thì hốt thêm còn ko thì thôi cũng được .

Vậy là vợ chồng xa nhau cũng gọi là dài ngày , ấy vậy mà vẫn còn sống , tôi tưởng phải tệ hơn , vật vã hơn , Ko biết tôi mạnh mẽ lên được chút nào hay là do cơn đau tinh thần và thể xác đến cùng 1 lúc nên giờ tôi mới thấy cảm giác hay cảm xúc có vẻ quá khập khiểng khi đi cặp chung với thực tế thì phải . Giờ có muốn quằn quại , cấu xé hay than khóc tôi cũng ko làm được , có thì cũng chỉ là những giọt nước mắt hờn tủi và chịu đựng . Thôi thì ngủ , tìm quên bằng giấc ngủ cho khoẻ , nếu ko có gì thay đổi thì ngày mai tôi đi làm , còn nếu ko thì …..

Nằm xuống , nội tâm lại dằn vặt , nhắm mắt lại thì liên tiếp những hình ảnh của Vinh hiện ra , tôi nhớ như in vẻ mặt điên tiết của Vinh đêm đó , ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chửng lấy tôi – gầy gò và bệnh tật . Tôi thấy hiện ra thái độ thờ ơ của Vinh khi tôi xuất viện , vẻ mặt bất lực của Vinh với cái gật đầu khi tôi đưa tin nhắn của con kia …. Tôi nấc lên , lấy gối đè đầu mình rồi lại khóc , tôi tức lắm , tôi tủi lắm chứ . Tại sao sau bao nhiêu chuyện lời xin lỗi vẫn ko nói ra . Tôi nhớ phòng của vợ chồng mình , tôi nhớ từng ngóc nghách , tôi nhớ những buổi sáng 2 đứa giỡn um sùm trong toilet , tôi nhớ mỗi lần ông Vinh đi nhậu về thấy tôi ngồi là ẵm tôi lên nâng tạ , hay những chu môi hôn gió tạm biệt trước khi đi làm … làm sao mà tôi quên được … Tờ giấy kết hôn hay tờ giấy ly hôn cũng chỉ là thủ tục , quan trọng là tình cảm của con người . Tôi có lầm lỗi gì mà bị như vậy , tôi ko tin là do tôi bỏ về trước trong bữa tiệc của bạn Vinh , chắc chắn ko phải đơn giản như vậy đâu , chồng tôi anh ấy có còn yêu tôi ko ? Vùi đầu vô gối , trằn trọc mãi ko làm sao chợp mắt được , khóc chán chê tôi lại ra phòng thờ , than thở trong tâm với ngoại , vì cứ mỗi lần nặng lòng tôi đều ra đó , đốt nhang và khấn vái ngoại cùng trời Phật ông bà , ko biết có tâm lý ko nhưng sau mỗi lần như vậy tôi đều có thể ngủ , ko hẳn là ngon nhưng ko phải thâu đêm suốt sáng .

5 rưỡi sáng tôi dậy , nghe tiếng nhạc The Beatles nhẹ nhàng dưới nhà , tôi biết mẹ đã thức . Mang bộ mặt xưng xỉa xuống nhà tôi hỏi mẹ

- Bữa nay con có nên đi làm ko mẹ ?
Mẹ ngoắt tôi lại gần , ôm đầu tôi hôn lên cái đầu búp bê nâu tím
- Thôi ăn sáng rồi thay đồ đi làm đi con ! Sau này mẹ ko ép gì nữa , đáng lẻ mẹ ko nên nói tới chuyện con phải nghỉ làm !
- Con cám ơn mẹ .

Vậy là ko phải đắn đo nữa , mẹ là người đề nghị tôi nghỉ việc , giờ mẹ cho tôi ý kiến là nên đi làm lại. Tôi thầm cám ơn mẹ , chuyện có chút xíu mà tôi cũng xính dính mấy ngày nay . Ăn sáng xong , tôi sửa soạn thay đồ đi làm .

Đến cơ quan sớm nhất , tôi giặt cái khăn lau bụi bàn làm việc , chậu xương rồng trên bàn vẫn còn đẹp chán , nhìn tới cây xương rồng mà ngẫm , ước gì mình được như nó , sống bất chấp thời tiết khắc nghiệt , tự tạo gai để nuôi sống bản thân cũng như phòng vệ , kể cũng hay ! Tôi bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ , chứng từ , pha 1 ly trà túi lọc cho ấm lòng . Trời mùa sắp hết mùa mưa , nhưng cũng còn ảm đạm lắm , hơi lạnh vào buổi sáng nữa . Đúng là “ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” . Mở máy tính nghe nhạc , bài Bad day của Daneil Powter !

Anh rễ chồng vô cũng khá sớm , chắc ảnh đưa con đi học , đi ngang phòng tôi ló đầu vào nhướng mắt đắc ý , tôi cười cuối đầu chào xã giao . Lát thì các đồng nghiệp bắt đầu vô , các chị ôm tôi hôn chùn chụt , họ nói họ nhớ tôi , nhớ mùi lipton nóng sáng sớm …. Khoa là người mừng nhất vì em ấy ko phải lo 1 đống chứng từ xuất nhập tồn của tôi nữa , cũng ko phải giải trình các hoá đơn . Nói chung thấy được giá trị của mình tăng thêm chút đỉnh thì phải . Phòng làm việc rôm rã làm tôi thấy phấn khởi , mấy ngày còn yếu nằm nhà thiệt là tuyệt vọng , tôi đã lựa chọn đúng khi quay lại , anh chị em ở đây họ chẳng biết tôi đã đấu tranh thế nào đâu .

- Trưa nay ăn mừng Dung trở lại khoẻ mạnh và xinh xắn , cả phòng mình đi ăn nghe !
- Em khao em khao , em mới nhận có tin vui !

Chị cùng phong đề xuất , Khoa hưởng ứng nhiệt tình , thế là cả phòng nhất trí còn tôi thì cười toe .

Khoảng 9h tự nhiên bảo vệ gọi tôi có người tặng hoa , tôi hơi bất ngờ nhưng tôi nghĩ do phòng tôi tặng là cái chắc . Tôi cứ ra ký nhận đi đã , ai dè trên bó hoa màu vàng có tấm thiệp “ Chúc em làm tốt và luôn vui tươi “

Nhìn cái nét chữ tôi biết ngay là của ai , ko suy nghĩ nhiều tôi quẳng ngay vô thùng rác luôn . Tôi là xương rồng , ko phải hoa hồng ! Ko hiểu tại sao tâm trạng bực dọc tức thì , tôi lấy điện thoại ra gọi

- Alo , anh ….
- Anh thôi làm mấy chuyện tào lao đi , đừng như vậy nữa !

Chẳng cần anh ta nói hết câu chào , tôi đã tắt máy . Tôi bây giờ cứ như tồn tại 2 bộ mặt , ban ngày thì gai góc còn ban đêm mới là tôi – Dung , yếu đuối và mau nước mắt .

Tôi bước vô phòng

- Ủa , bông hoa gì đâu ? Sao ko thấy em ?
- Người ta giao lộn cho ai ko phải cho em , em trả rồi .

Cả phòng ủ rủ như khóc thuê . Còn tôi thì hậm hực , cái thứ gì xin lỗi thì ko xin lỗi mà làm mấy chuyện tàm xàm gì đâu ko ! Bực mình ! Có tin nhắn

- Anh nhớ em lắm !

Anh ta định chơi trò gì với tôi ko biết ! Quay tôi như dế vậy chưa đủ hay sao ? Tôi bực mình , bước ra ngoài hành lang gọi lại thêm 1 cuộc nữa , lần này bên kia bắt máy mà ko alo

- Nếu anh cứ như vậy hoài tôi sẽ nghỉ làm , anh làm như vậy thì ả nước Việt Nam này người ta biết anh yêu thương và lãng mạn với tôi . Còn lỗi lầm anh gây ra cho tôi chỉ mình tôi biết . Anh biết như vậy người ta nói sao ko ? Vô sĩ đó ! Nếu anh còn gửi bông hoa gì tới nữa tôi sẽ nghỉ liền cho anh vừa lòng !

Xả giận xong tôi tắt máy trong khi đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng ! Xong tôi còn nhắn thêm cái tin

- Đừng dày vò hay làm phiền tôi nữa , 6 tháng ko lâu lắm đâu !
Bước vô phòng , tôi phải giả bộ cười cho vui , tôi ngại khi người ta nhìn vô cảm xúc hay nét mặt tôi mà dò xét rồi hỏi han tùm lum , mệt mỏi lắm . Tới trưa , cả phòng rũ nhau đi ăn , chị lớn nhất ghé phòng sếp xin đi ăn và vô trễ 1 chút , đương nhiên sếp đồng ý , ko những vậy còn cho thêm 1 cái bao lì xì 1 triệu nữa , ngại chết đi được , ko biết người khác bị bệnh quay lại làm việc sếp có đối giống như vậy ko ko biết . 
Cả phòng nhảy tưng tưng , kéo nhau lên taxi
6.     Hôm nay ăn uống trừ 1tr sếp cho thì còn bao nhiêu Khoa chi hết , nói vừa có tin vui nên chị em cũng ko tranh phần , xong rồi về cơ quan , hơi trễ cũng gần 2h .

Máy tính của anh chị em trong phòng luôn onl YM để tiện hỏi về số liệu và gửi file , Khoa pm

- Chiều nay chị rãnh ko ?
- Có gì ko em ?
- Em có cái này nhờ chị , thật sự em cần chị giúp .

Tôi nghĩ dù sao người ta cũng giúp làm việc của mình cả tuần qua , rồi bữa xe hư Khoa cũng tận tình giúp đỡ , cứ hỏi cái coi giúp được thì giúp ..

- Nhưng mà gấp ko em ?
- Dạ cũng hơi gấp , hết phòng mình có chị giúp được em thôi .
- Ok .
- Cảm ơn chị .

Nếu còn sống với Vinh thì tôi đã ko dám , mặc dù tôi chẳng làm gì sai lại còn phải ngại , giờ nghĩ lại mình ngu thiệt . Chiều đó 2 chị em hẹn nhau ngoài cửa cơ quan , Khoa ra sau gần 30 phút vì phải sắp xêp lại chứng từ .

- Chị , giờ mình đi luôn nha .
- Ủa đi đâu em ?
- Đi shopping .
- Sao lại đi shopping ?
- Chị hứa giúp em rồi mà .
- Nhưng mà mua đồ em cho hả ?
- Mua đồ cho em thì cần gì nhờ chị đi ! Mua cho chị !
- Sao mua cho chị ?
- Thì chị cứ đi đi , rồi em nói tiếp , nếu xong việc mà chị ko bận em mời chị ăn tối luôn , chị muốn ăn gì cũng được .
- Ừ chờ chị gọi cho mẹ chị dặn khỏi chờ cơm cái .

Rồi 2 chị em chạy vô Parkson hẳn hoi , chú Khoa này nhà có điều kiện lắm .

- Khoa , chị ko nhận đồ của em đâu nha , cần chị giúp thì chị giúp được chị giúp . Dù gì chị cũng có gia đình rổi , chị lại nhiều tuổi hơn em nên ngại lắm .
- Trời ơi , chị nghĩ đâu đâu ko à , chuyện là em đang theo 1 cô gái , bạn đó cũng nhỏ người và ốm , em nghĩ chắc cùng size với chị , nên em nhờ chị thử đồ dùm , chị ko ngại thì em tặng chị 1 cái coi như trả ơn . Ngày mốt là sinh nhật của ẻm nên em ….

Tôi nghe xong lý do thấy nhẹ lòng quá, thì ra chỉ là như vậy thôi , quá hợp tình hợp lý , về phần cá nhân tôi- tôi tự tin quá rồi .

Cả tiếng đồng hồ mới lựa được cái đầm màu đỏ mận cho cô bạn tốt số kia , tôi thử mệt hết cả người nó mới ưng , đúng là cái đồ điệu .

- Chị thử cho chị 1 cái đi ! Em tặng
- Thôi , bữa nào rãnh mời chị đi ăn hay café được rồi , khỏi tặng , chị ít ăn diện em biết mà .
- Vậy hay giờ đi ăn đi chị , trong này cũng có nhiều nhà hàng ngon lắm đó .
- Ok em ,nhưng đừng chọn nhà hàng hải sản là được .

Cuối cùng 2 chị em vô 1 nhà hang Nhật , ăn thịt bò . Hơn 8h , 2 chị em mới ăn xong , Khoa cảm ơn rối rít

- Nếu em câu được con cá mấy chục ký này , em phải biết ơn chị lắm .
- Có gì đâu trời !
- Nay là đầm thôi , mai mốt còn nhẫn , còn dây chuyền em cũng nhờ chị làm mẫu đó nha .
- Ok thôi , nhìn tuổi trẻ yêu nhau chị thấy ngưỡng mộ quá .
- Bộ chị ko từng yêu sao mà ngưỡng mộ ?
- Thì có .
- Vậy chị ngưỡng mộ gì ?
- Vì giờ chị có gia đình rồi , chị nhớ khoảng thời gian được theo đuổi .
- Mai mốt chắc ấy của em cũng nói vậy sau khi cưới quá .
- Chị chỉ mong , tất cả đàn ông trên thế giới cứ yêu người phụ nữ của mình dù trước hay sau cưới đều như vậy .
- Sao tâm trạng vậy chị ?
- Có gì đâu mà . Thôi về , chị cũng đuối rồi .
- Dạ , em cảm ơn chị , hay để em đưa chị về nha ?
- Thôi được rồi , chị tự chạy về được .
- Em cảm ơn chị rất nhiều , lần sau chị nhớ giúp em nữa nha .
- Ừ .
- Nhưng ngày mốt phải thành công cái đã .
- Uhm , vậy good luck em nha !

Tôi chạy về nhà tầm khoảng 9h , tranh thủ tắm rửa sạch sẽ , khoảng thời gian ban đêm đúng là ác mộng , tôi hay nghĩ ngợi lung tung , để tránh mệt mỏi hôm nay tôi quyết định ôm gối xuống ngủ chung với mẹ .

- Sao hôm nay đi làm vui ko ?
- Dạ có .
- Mẹ ko muốn nhắc nha Dung , nhưng mẹ nghĩ cũng hay , thằng chồng mày nó nghĩ sao ko lết mặt qua đây xin lỗi luôn ,dù 2 đứa có thôi nhưng nó sai nó phải xin lỗi con chứ . Cái thằng , đừng nên nhìn cái bề ga lăng tử tế của nó , thực ra cũng chỉ là hạn đàn ông tồi tệ .
- Dạ .
- Mẹ tưởng ít nhiều nó cũng vác cái mặt mốc nó qua đây năn nỉ hay xin lỗi mày , mẹ nghĩ nó còn thương mày lắm , chỉ là lúc đó ma quỷ gì nhập nó …..
- Thôi , kệ đi mẹ , số con giống mẹ , ko nợ đàn ông , ko phải làm dâu . Ít bữa già 1 chút con xin 1 đứa con nuôi cho vui thôi .
- Ừ , thôi uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi , cho mau mập .
- Dạ .

Mẹ nói nghe buồn quá , bữa giờ mẹ ko nhắc tới mà hôm nay lại nói chắc là cũng bực lắm mới nói ra , thấy tôi sụ mặt thì mẹ ko nói nữa . Riêng về phần tôi , ngày nào cũng như ngày nào , cứ nghĩ hoài ko thê hiểu ra cách cư xử của Vinh . Nếu đã ko còn thương mà cũng ko chịu giải thoát , sao ko để cho tôi đau 1 lần nữa rồi thôi , cứ thích kéo dài nỗi đau cho tôi làm chi ko biết , hổng lẻ ổng ác tới cỡ đó ? Cuối tuần này nhà thuốc và phòng khám con Tiên khai trương , phải nói mẹ để mẹ chung vui với nó , nhìn con bạn có cơ hội kinh doanh làm chủ thấy cũng mừng cho nó, giờ cho nó ưng 1 thằng chồng tốt nữa là viên mãn . Còn minh thì thôi , tình ko tiền cũng ko …

Tôi uống thuốc , sấy tóc rồi đi ngủ sớm , thức làm gì để lại mệt óc .

Đang ngủ say thì điện thọai reo inh ỏi , làm tôi giật mình , mẹ cũng giật mình , tôi cầm cái điện thoại chạy ra nhà sau nghe , nhìn đồng hồ cũng gần 12h đêm , ko biết là ai có chuyện gấp gì nữa đây .

Mắt nhắm mắt mở ko để ý số tôi cứ bấm nghe cái đã

- Alo , Dung ơi , Chi xin lỗi Dung , Chi sai rồi . Đáng lẻ Chi ko nên nói với Dung như vậy , giờ Chi mất việc làm , mất lòng tin của gia đình bác Thái , Chi hối hận lắm .
- Chị đi ngủ đi , hình như chị xĩn rồi . Thôi tôi với chị ko dính líu gì nhau , ko nên làm phiền tôi , chị có làm thì tự chịu đi .
- Chi xin lỗi , tại vì Chi thích Vinh nên mới nói vậy , Chi với Vinh chỉ nhậu chung nhưng ko có ngủ với nhau .
- Chị nín đi , đừng khóc nữa , ko nghe được gì hết . Hả , mà chị nói gì ? Mấy người ko ngủ với nhau hả ?

Người phụ nữ kia , khóc lóc nghẹn ngào , nói nghe tiếng được tiếng mất , giọng thì khàn , nấc liên hồi , tru tréo kể lể thiếu điều muốn bể loa điện thoại . Tôi giật nảy mình , tỉnh ngủ hẳn , tôi có nghe lộn ko ? nhưng chị ta vừa nói chị ta và Vinh ko có ngủ với nhau . Người say chắc ko biết nói xạo đâu , tôi chă chú tập trung nghe tiếp cho rõ từng chữ , mặc dù rất khó nghe

- Thấy Vinh về giải quyết công việc nhưng buồn và ủ rủ … nên mới rũ đi nhậu , Chi cũng nghĩ lại được gần gũi Vinh nhưng mà …. Vinh ngủ khách sạn , ko chịu ngủ chung nhà trọ với Chi . Rồi sáng Chi thức sớm tới khách sạn biết Vinh chưa dậy , Chi biết điện thoại Vinh hết pin từ tối , mà Vinh xĩn như vậy chắc ko có sạc đâu , nên Chi mới phá Dung ….
- Sao chị rãnh quá vậy ? – Tôi quát , như bản năng thôi !
- Chi xin lỗi , Chi ko biết lúc đó Dung đang nằm bệnh viện gì hết , vì thấy Vinh ko nhắc tới Dung nên Chi đoán 2 người đang gây nhau , nên Dung mới quậy . Chi xin lỗi Dung , Dung tha lỗi cho Chi đi .
- Thôi chị đi ngủ đi , để tôi còn đi ngủ mai tôi phải đi làm nữa . Việc gì chị làm thì chị tự chịu , tôi cũng ko tác động gì để chị bị đuổi việc . Mà giờ tôi có nói chắc mai chị cũng ko nhớ . Chị tắt máy và ngủ đi , khuya rồi .

Đầu dây bên kia ko nói gì , chỉ nghe tiếng khóc than rồi tắt máy . Ôi , chuyện gì vậy ? Vậy là 2 người đó ko ngủ với nhau , vậy sao tôi đưa cái tin nhắn đó ông Vinh gật đầu ….. Tôi vỗ trán mình cái chát , rõ ràng tin nhắn đó nói là 2 người đi với nhau chứ đâu có nói ngủ với nhau đâu , đúng rồi ! Có phải vì như vậy mà tôi phản ứng quá lên nên Vinh mới giận ngược lại ko ? Lời thú tôi của Chi làm tôi thấy được an ủi , ít ra tôi biết anh ta ko ngủ với bà Chi mà chỉ di nhậu chung , rồi anh ta ko về với tôi là vì còn giận và ko biết chuyện . Trời ơi , tôi có đang làm quá lên ko ? Tôi thực sự nên nghĩ lại chuyện đòi ly dị hay ko nữa ?

Tôi ngồi dưới bếp , nốc tới mấy ly nước , suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chưa có đáp án thoả đáng . Cho dù là như vậy thì cái thái độ kia là gì , cho dù là ko ngủ với người khác nhưng bỏ mặc ko liên lạc lúc vợ bệnh sắp chết cũng phải xin lỗi chứ ! Đằng này , ko hề tỏ ra biết lỗi , ko xin lỗi , ko lẻ gia trưởng đến nỗi mất đi cảm giác nhận sai ? Vậy rốt cuộc anh còn thương hay đã chán tôi ? Nếu còn thương thì đáng lẻ phải xin lỗi và nài nỉ trước lời đề nghị ly dị chứ ? Nếu chán rồi thì sao ko ly dị cho khoẻ mà lại kéo dài thời gian làm gì ? Trời ơi , nhức đầu và mâu thuẫn quá , tôi ko biết người đàn ông mang danh chồng tôi - tôi hiểu anh ta được bao nhiêu , bối rối vô cùng . Nhưng bây giờ đã biết được sự thật “ quý giá “ đó rồi thì có phải nên suy nghĩ lại , cân nhắc kỹ càng hơn ko ? Rồi ngày mai sẽ làm sao , cư xử ra sao cho vừa , hay là bật đèn xanh cho ông ấy ? Nhưng cũng ko được , tôi ko có sai , người sai là do mấy người đó người thì nói xạo người thì ko giải quyết rõ ràng dẫn đến chuyện ngày hôm nay , tôi là nạn nhân . Tôi phải giữ vững lập trường , dù thế nào tôi cũng phải nghe thấy 1 câu xin lỗi tử tế - trực tiếp .

- Dung , sao con ko ngủ ngồi đây làm gì thấy ghê vậy ?

Tôi giật bắn mình quay lại , cô Hà bật đèn đi vệ sinh .

- Dạ con uống nước thôi !
- Sao ko bật đèn , làm cô sợ hết hồn , con xử xự thấy ghê quá ! Đi ngủ đi .
- Dạ .

Tôi đứng lên đi vô phòng mẹ , nằm xuống , suy nghĩ chuyện vừa xảy ra , tự nhiên lại nở 1 nụ cười hài lòng . Trong cuộc sống , đôi khi niềm vui của người này là đau khổ của người khác , lúc bà Chi nhắn và gọi cho tôi với thái độ hả hê thì tôi đau như chết đi , còn bây gờ nghe tiếng bà ta khóc cũng thấy tội nhưng tôi lại thấy vui vui . Chuyện bà ta bị đuổi việc cũng cho chừa , cái tội lẳng lơ , nếu bà ta ở lại thì kiểu gì cũng có hoạ . Thôi kệ , tôi ko có nhiệm vụ phải nghĩ cho kẻ khác , giờ chuyện của tôi tôi chưa nghĩ xong nữa là . Ko biết có nên kể cho ai nghe hay để minh oan cho Vinh ko , hay chỉ 1 mình mình biết là đủ rồi , đến khi nào ổng xin lỗi thì mới nói ra .

Tôi nhắm mắt lại và nghĩ tới những điều tích cực hơn , đêm ko còn dài nữa , có 1 ánh sáng vừa chiếu xuống cuộc đời , cuộc hôn nhân này . Thôi thì cứ chờ coi , có khi ông Vinh mắc cỡ chưa dám nói chuyện thì sao . Ngủ cái đã , mai còn đi làm .
7.      
8.      
9.     Sáng ra tâm trạng vui vẻ , thoải mái và nhẹ nhàng hơn bình thường , ăn sáng với mẹ rồi đi làm .

- Ngủ với mẹ mà như uống thuốc tiên , sáng dậy nhìn tươi lắm , hay chuyển xuống ngủ luôn đi .
- Dạ , à mẹ cuối tuần này con với mẹ qua mừng khai trương nhà thuốc con Tiên đó nha .
- Uhm , bữa mẹ có nghe nói rồi .
- Dạ , con đi làm nha mẹ .

Tôi tươi cười , đi làm , nếu hôm nay lại có hoa , tôi sẽ suy nghĩ lại ….

Nhưng rồi nguyên 1 ngày , ko thấy điện hoa , tôi hơi hụt hẫng , nói chung cũng tại mình cả , hôm qua mình xài xễ dữ quá mà . Thôi , chắc đâu lại vào đấy thôi , 1 ngày trôi qua ko có gì đặc biệt .

Rồi 2 , 3 ngày , 1 tuần trôi qua . Tôi vẫn giữ nguyên trạng thái , cố gắng làm việc ko để mình bị phân tâm , cố gắng tập trung cho quên buồn quên nghĩ nhưng vẫn chờ đợi 1 điều ko rõ ràng . 1 lần vô tình tôi bắt đầu lên mạng truy cập những web về thời trang rồi bị hút vô đó , tôi lãnh lương và xin mẹ ko gửi tiền cho mẹ tháng này để tôi đi mua sắm áo quần , vậy là từ 1 người ko có gu ko có ăn diện mà mới có chưa đầy 1 tuần lễ tôi phát điên lên với những cái chân váy bút chì , váy chữ A , những cái áo sơ mi phối rất đẹp chứ ko còn là những mẫu áo 1 màu hay sọc kẻ truyền thống , ngay cả quần jeans lưng cao và croptop cũng chinh phục được tôi . Khi thử 1 cái áo hay 1 cái váy vừa ý , nhìn vô kiếng tôi thích phát sốt lên , tuyệt vời như vậy mà bấy lâu nay tôi cứ lờ đi , lo giữ bản sắc lo giữ những cái cũ kỹ , “ ko có phụ nữ xấu , chỉ có phụ nữ ko biết làm đẹp “ .

Cộng thêm con Tiên cứ xui mua thêm đôi giày này , mua thêm cái giỏ xách kia . Mẹ tôi thấy tôi sống vui vẻ hưởng thụ mẹ hài lòng lắm , ko những ko lấy tiền mỗi tháng mà mẹ còn quay ra cho thêm tiền tôi mua đồ , mẹ còn gửi bạn mua nước hoa và đồng hồ hay đồ sales bên nước ngoài về nữa .Nói chính xác bây giờ , tôi có thể đã có thể ăn mặc đẹp ngang bà Chi bà Diễm thậm chí còn hơn , mặt khác tôi cũng là 1 con nghiện shopping từ khi nào ko biết . Tôi ko còn lo nghĩ nhiều nữa , kiểu như được khai sáng vậy , tôi biết mặc mấy cái áo thun ôm ôm khoe đường cong , biết mặc áo lót mút độn cho ngực đầy , tối nằm ngủ tôi nghĩ đến sáng mai mặc gì đi làm . Nhiều lúc bất giác nghĩ , sao giờ Dung khác quá . Dung mỗi khi ra ngoài thiệt nhìn cũng sành điệu lắm , chỉ còn dở 1 cái là chưa biết make up thôi .

20 ngày kể từ ngày tôi gọi điện và nhắn tin chửi Vinh , ngoài mặt hình thức có phần very good là thế thì cả cõi lòng và trái tim vẫn như trống rỗng . Chỉ có cách 1 2 ngày chị Vân bà Vy lại ghé rũ tôi đi ăn trưa nói chuyện tâm sự , Hết ! Tiếp tục chờ đợi trong vô vọng , nhiều lúc 1 mình , ban đêm tôi mộc mạc và bình dị , nhớ 1 vòng tay , nhớ 1 làn hơi thở quen thuộc , vậy mà giờ sao khó nhằn quá .

Ngày thứ 23 sau khi tôi chửi Vinh , tôi mới nhận được cuộc gọi từ số của anh

- Alo
- Ngày mốt mừng thọ bà nội , em có rãnh ko ?
- Có
- Uhm , khoảng 6h anh ghé đón em .
- Uhm
- Anh có được vô nhà ko hay là đứng ngoài đầu hẻm chờ .

Giọng lạnh lùng , ăn nói gượng gạo và ngắn củn , Vinh hỏi tới câu này làm lòng tôi siết lại . Vợ chồng mà , sao bây giờ vợ chồng tôi lại phải như vậy ?

- Tuỳ anh , anh muốn tới nhà cũng được , ko thì ngoài đầu hẻm em sẽ tự đi ra .
- Uhm , vậy có gì tới anh gọi em đi bộ ra nha !
- Uhm .

Ai cũng khen là tôi đẹp hơn , tôi sành điệu hơn để được gì ? Ngoài việc tự huyễn hoặc bản thân lao vào những mẫu quần áo đắp lên người như vậy nhưng suy cho cùng tôi vẫn chưa đủ sức mạnh kéo chồng tôi về . Anh vẫn như vậy , ko biết lỗi , ko xin lỗi và thậm chí còn rời xa tôi hơn . Rốt cuộc là tôi sai ở chỗ nào ?

Tối đó , tôi nằm ko ngủ được , kể ra cũng hơn 1 tháng ngày tôi rời nhà chồng , đã từng đó thời gian tôi ko gặp ba má , ngày mốt phải đối mặt như thế nào , hay là tôi phải diễn , tôi phải giả bộ phớt lờ đi , cố gắng vui vẻ cho xong buổi tiệc rồi lại biến mất ? Mệt mỏi , tôi uống 2 viên paracetamol cho dễ ngủ …. giờ có đắp lên người tôi cả tấn hàng hiệu đi nữa cũng ko ăn thua gì . Tôi cảm thấy mọi thứ trong phút chốc dường như vô nghĩa , từ diện mạo mới , những nguồn vui mua sắp bất đắc dĩ , từ cuộc sống ko chồng mấy chục ngày qua , rồi tình yêu của tôi – của chúng tôi , ko lẻ vô nghĩa hết sao ?

Nước mắt lại rớt rơi mà tôi ko thể nào ngăn chúng lại được , cơ thể 75% là nước thì ko biết nước mắt ở đâu mà buồn là cứ tuông ra như nước lũ . Nghĩ giọng nói lạnh lùng chết người của Vinh lúc chiều , tim tôi đau như ko thể thở được , kéo mền lên trùm qua khỏi đầu , nắm cả 1 đống mền nhét vô miệng , nghiến , cắn để mẹ ko nghe thấy tiếng khóc của tôi . Đêm tỉnh lắm , và giấc ngủ nặng nề , mộng mị .

Sáng ra uể oải , nghĩ cũng mắc cười , ko phải tôi cũng mong Vinh gọi , mong được gặp sao ? Tôi nhớ Vinh nhiều là vậy , giờ khi đã được gọi và sắp gặp tôi lại thấy vô cùng bối rối khó xử ……

- Chị Dung , chiều này chị rãnh ko ?
- Có gì ko em ?
- Chiều chị đi với em khoảng 1 tiếng được ko ? Có thể nhanh hơn .
- Lại mua áo quần hả em ?
- Ko , mua dây chuyền hoặc cái vòng , sắp kỷ niệm 1 tháng quen nhau .
- Gì ? Mới đây gần 1 tháng rồi sao ?
- Dạ 1 tuần nữa 1 tháng rồi , nhưng mà tại tánh em lo xa , cái gì cũng phải lo trước . Chị ko rãnh hả ?
- Ko , chị rãnh mà . Đi mua ở đâu vậy em ?
- Chỗ nào gần nhà chị thôi , PNJ , nhìn chị mệt quá , hay ngày mai chị ?
- Ko được , mai chị bận rồi .
- Thôi vậy chị chịu khó dùm em , em chỉ mượn cổ hay tay của chị thôi , sẽ cố gắng nhanh nhanh .
- Thôi cứ lựa đàng hoàng , mắc công lựa nhanh lựa gấp lại ko vừa ý . Chị đâu có bận bịu gì đâu .

Rồi tôi lại gọi cho mẹ nói về trễ chút , giúp thằng em đồng nghiệp nhà có điều kiện đi mua nữ trang cho bạn gái nó – lại có cả cái vụ kỷ niệm 1 tháng yêu , ghen tỵ chết đi được . Cái thằng mà lúc đầu tôi tưởng nó 2 thì , ko ngờ Khoa lại là 1 đứa chu đáo và ga lăng như vậy . Có ai đời đang ly thân , buồn tình gần chết mà suốt ngày phải làm mẫu đi thử hết quần áo giờ tới nữ trang dùm người ta như vậy ko ? Khổ tâm lắm .

Nhưng đúng là thử vàng thử bạc nó sướng hơn thử áo quần , nhanh nữa . Mới có 20p mà đã lựa được mấy mẫu , cuối cùng Khoa đã chọn 1 bộ dây chuyền vàng và bông tai , mỏng manh nhỏ xíu nhưng dễ thương lắm . Nhìn cũng thích trong bụng , phải chi được Vinh dẫn đi mua cho 1 bộ thì thích biết bao nhiêu .

- Chị ơi chị mua gì ko , em tặng chị ?
- Thôi em , mấy cái này chỉ tặng cho người yêu thôi chứ !
- Tại chị câu nệ thôi .
- Thôi , quý giá lắm , đi ăn tối được rồi .
- Thôi cũng được , mai mốt em tặng quà cho chị em sẽ tự mua ko hỏi nữa , cái gì chị cũng ko chịu hết .
- Đi ăn đi , chị đói quá .
- Đây là khu của chị mà , chị muốn quán nào cũng được .
- Ừ , ăn mỳ vịt tiềm đi .
- Dạ được chị .

Tôi về nhà , chén thuốc bắc nay sao đắng quá … May cũng nhờ thuốc đó mà tôi cũng hồng hào , có da có thịt thêm được 1 chút . Nhưng chắc uống hết 5 thang mẹ mua sau này rồi nghỉ , vừa đắng vừa chua vừa nồng mùi , ngày 2 chén đầy , ngán lắm .

- Sao nay còn buồn vậy ?
- Có cái gì mà mẹ ko biết ko mẹ ?
- Buồn chuyện gì ?
- Mai là mừng thọ bà nội Vinh ….
- Thì sao con ?
- Vinh qua chở con đi .
- Thấy ngại tiếp xúc hả ?
- Dạ
- Thì khỏi đi .
- Nhưng con chỉ đang giận Vinh thôi mà mẹ , bà nội thì có làm gì đâu ?
- Ừ cũng phải , sao ko tự đi , đến dự lát rồi tự về ?
- Con cũng nói thiệt , con với anh Vinh đang cam kết ly thân , nhưng có nói là đám tiệc gia đình phải đi chung .
- Cái gì ? Ly thân hả ?
- Dạ , chứ mẹ tưởng sao ?
- Ko có gì . ( mẹ thở dài )
- Tụi con cho nhau 6 tháng , ko hàn gắn được thì chia tay luôn mẹ ơi . Con chán và mệt mỏi quá mẹ . Giờ con ko biết làm sao nữa …
- Làm đàn bà thì chịu thôi . Giờ chuyện của con , mẹ ko có muốn làm ảnh hưởng , mẹ ko xúi con làm gì nữa , con cảm thấy làm sao mà con ko buồn ko khóc nữa thì làm . Sao mẹ cũng ủng hộ .
- Con ko biết làm gì giờ
- Nhưng nếu thằng kia nó còn làm con đau , 1 lần nữa thôi . Cả nhà nó ko yên đâu !
- Nhưng sao lại nhà ảnh , sao mẹ ko đánh hay chửi 1 mình ảnh thôi ?
- Vì nhà nó ko biết dạy nó .
- Thôi con đi ngủ , bữa nay con oải quá .
- Ừ , ngủ đi , ngủ với mẹ hay sao ?
- Thôi , bữa nay con ngủ 1 mình .
- Ừ , ngủ sớm nha .

Tôi lên phòng , mở tủ ra thấy cái tủ áo quần chật ních vì quần áo mới treo đầy trong đó , tôi mở cái tủ bên kia , thấy ngôi nhà bằng vỏ sò … mắt tôi cay xè , rồi tôi vô thức thôi , lấy cuốn hình đám cưới bên nhà gái , ngồi lật từng tấm ra coi , coi tới đâu nước mắt chảy tới đó . Giờ tôi ko biết xin ai cho tôi 1 lời khuyên , tôi cảm thấy bế tắc quá , bây giờ tôi phải sống cái cảnh này thêm 5 tháng nữa sao ? Rồi tới đó tôi có chịu được ko nếu điều tôi ko muốn xảy ra , tôi ko biết có vượt qua được ko .

Nhìn ánh mắt hạnh phúc của cô dâu và chú rễ , tôi ko thể tin được là chưa đầy 1 năm , mỗi đứa đã 1 nơi , ko thèm nhìn mặt nhau , ko nhắn tin , ko gọi nhau , ko lẻ Vinh ko còn nhớ tôi ? Hay là Vinh cũng như tôi , anh đang chờ tôi lên tiếng ? Nhưng tại sao tôi phải lên tiếng ? Thôi mệt , tôi hất luôn cuốn album xuống đất , nằm lăn ra cuộn vô mền khóc tu tu ….

Sáng dậy , đầu óc hơi quay quay , tôi lượm lại cuốn album đem đi cất . Vô toilet rửa mặt , may quá , chắc ko khóc lâu nên mắt chỉ hơi bụp chứ mặt ko bị sưng . Tôi lấy chân váy bút chì màu nâu đất mặc với ái áo sơ mi cột nơ trước màu trắng sữa . Tôi xoay 1 vòng rồi tự gật gù , thôi thì cứ huyễn hoặc đi , mình đẹp lên và mình vui vì điều đó .

Mặc dù khá là mệt mỏi nhưng tôi cũng mong ngày nay qua thật nhanh để tôi gặp Vinh , cảm giác kiểu như ngày xưa đi học mau tới kỳ thi để kết thúc học kỳ . Nhưng cảm giác này lạ hơn 1 chút , 1 cảm giác da diết lắm , nhưng cũng ko mấy dễ chịu đâu .

Chiều nay tôi tranh thủ về sớm , lúc tôi về mẹ còn chưa về , tôi tranh thủ tắm rửa sạch sẽ , rồi mở toang 2 cánh cửa tủ , cả đống đồ đẹp … tôi lấy hết cái này tới cái khác , thử vô rồi thay ra . Thực sự tôi vừa muốn cho Vinh thấy tôi đẹp hơn , để anh ấy hối tiếc nhưng mặt khác tôi lại sợ , tôi sợ anh nghĩ khi tôi xa anh thì tôi còn đẹp hơn , vui hơn ….. Cuối cùng tôi lại mặc cái quần jeans cũ và cái áo sơ mi cũ , khoác thêm cái áo vest , nhìn quê ơi là quê , chán ơi là chán mà tôi lại chọn khư khư , ko thay ra .

Tôi đánh chút son cho tươi , xuống nhà thấy mẹ vừa về , ánh mắt mẹ khó chịu khi thấy tôi

- Con sợ nó hay sợ nhà nó mà ko dám mặc đẹp ?
- Con ngại .
- Ngại cái gì ? Cách ly với nó , với nhà nó ra con phải tàn hơn , xấu hơn mới được hả ? Sao lại ko dám cho người ta thấy mình vẫn sống tốt và thậm chí còn tươi trẻ hơn ? Mày đang nghĩ cái gì vậy ?

Tôi cúi đầu ko dám trả lời mẹ , đi nhanh ra ngoài cửa lấy lẹ đôi giày búp bê xỏ vô .

- Còn ko xịt dầu thơm nữa ?

Mẹ tiếp tục phát hiện ra điểm yếu khác , tôi xấu hổ

- Được rồi mà mẹ .
- Nó qua chưa mà đi ?

Tôi chưa kịp trả lời thì chuông cửa reo , tôi bước ra mở cửa , là Vinh , anh ta chạy vô tới nhà chứ ko phải đầu hẻm .

- Thưa mẹ
- Uhm

Rồi mẹ ko thèm nhìn Vinh , bỏ đi vô nhà sau . Tôi nhanh nhanh quơ cái nón bảo hiểm leo lên xe Vinh , thậm chí 2 đứa còn chưa chào nhau .

- Sao bữa nay em ko mặc đẹp như bình thường ? Anh biết hết rồi , em ko cần phải như vậy.
- Anh biết cái gì ?
- Anh biết là dạo này em ăn mặc đẹp lắm , ko cần phải xấu khi đi với anh .
- Giờ anh muốn gây à ?
- Dạo này em khó tính quá , anh nói như vậy gây cái gì ? Thôi thì im lặng . Nhưng mong em có thể bình thường khi tới tiệc , đừng để mọi người thấy mất tự nhiên , anh thì ko sao hết .

Ngồi sau xe , cách 1 khoảng , khoanh tay , tim tôi đập loạn xà ngầu , tự nhiên run quá , ko biết ông Vinh làm sao mà biết dạo này tôi hay mặc đẹp , cái kiểu nói của ổng như kiểu hờn mác , trách móc đây mà , ko lẻ ổng theo dõi tôi ? Tôi im lặng nhưng trong đầu như rạp xiếc vì suy nghĩ này cứ đá suy nghĩ kia , tôi nghĩ tới nghĩ lui , kiểu như tôi sợ ông Vinh , vô lý đến vậy là cùng . Nhưng ko thể ko nghĩ được . À , à chắc là chị Vân và bé Vy kể đây rồi , rồi anh rễ nữa , chắc luôn . Thôi , làm gì có chuyện theo dõi gì chứ , tôi chỉ được cái tự đề cao bản thân .

Khi nãy tôi còn chưa kịp nhìn ko biết Vinh mập ốm thế nào , nhưng mà hình như có mấy sợi tóc bạc , vai hỉnh như cũng thấy ốm hơn ….
- Dạo này anh thấy em đẹp ra .

Chạy được 1 đoạn ông Vinh lại lên tiếng , nói những điều tôi ko hề muốn nghe , tôi chỉ muốn ổng nhân cơ hội này xin lỗi hay giải thích với tôi chứ tôi thấy cái kiểu của ổng nói nghe rất chói .

- Anh nghĩ em đau khổ buồn bã , nhưng mà ko phải , em vui vẻ hơn anh tưởng . Có khi nào 6 tháng qua rồi em với anh …… rồi em có người khác ko em ?
- Anh nói cái gì vậy ?
- Anh biết hết rồi .
- Anh biết cái gì ?
- Anh biết là em ko phải là Dung của anh nữa . Diễm đã nói đúng .
- Anh dừng xe lại đi !

Từ trạng thái giận hờn như những cặp tình nhân , tôi như bị đông cứng , tim tôi siết lại , khi tôi mong chờ 1 điều thì Vinh toàn làm những điều ngược lại , anh ta sinh ra chỉ để làm tôi đau thôi hay sao vậy ? Đáng lẻ tôi ko nên ngây thơ mà tin tưởng , mà hy vọng trong cuộc hôn nhân này nữa ,thậm chí chỉ trong cuộc tình này có lẻ , từ đầu tôi đã là kẻ thất bại . Trên hết những gì đã trải qua , tôi cảm thấy từ trong sâu thẳm , khoan hãy nói đến tình yêu hay những lời hứa , lòng tự trọng của tôi , tôi chưa tìm ra tôi làm điều gì sai . Hoá ra anh ta hất hủi và bỏ bê tôi , rồi nói những điều làm tôi đau và mong tôi đau khổ , tàn úa , có như vậy anh ta mới vừa lòng sao ? Năm lần bảy lượt , Diễm , Diễm và bây giờ lại Diễm .

- Anh dừng xe lại đi !

Giọng tôi run lên , nhưng vẫn ko khóc , vì lòng tự ái tối thiểu , tôi sẽ ko khóc trước mặt anh ta nữa . Anh ta mong tôi khóc , mong tôi vật vã mà , ko thể .

Vinh thắng xe lại , giữa đường , anh ta ko nói 1 lời , tôi vịn phía bên sau đuôi xe , run rẫy bước xuống . Ước gì tôi có thể kêu Vinh quay lại và cho Vinh mấy bạt tai , tại sao tôi luôn yếu đuối như vậy ? Trong vài giây cố gắng kiểm soát , điên tiết khi nghe đến con Diễm kia , tôi lại nói ra những điều ko đúng sự thật , chỉ để lợi gan mình

- Em thấy hối hận vì đã lấy anh .
- Anh biết rồi , em bất mãn mọi thứ về anh mà , mẹ anh , bạn anh … và cả người yêu cũ của anh . Em được nuông chiều và được bảo vệ quen rồi , nếu mẹ em ko cưng chiều em , thử hỏi mẹ em ko luôn bênh em chằm chằm thử coi có dám bỏ nhà chồng đi rồi em có sống được ko ?

Người tôi thì cứ run lên , anh ta vẫn chưa quay lại , chúng tôi chưa nhìn vào mặt nhau để nói chuyện . Tôi có thể hèn yếu khi anh ta dằn vặt tôi , còn khi anh ta – kể cả anh ta là ai đi nữa , ko ai có quyền nói động đến mẹ tôi . Phản ứng tức nước vỡ bờ tôi là cởi nhẫn cưới , liệng xuống đường , rồi cả cái điện thoại , thứ anh ta đã làm hư và mua cho tôi 1 cái mới , tôi cũng lấy ra và quăng mạnh xuống đường , dòng xe qua lại hiếu kỳ người ta nhìn vào tôi … chiếc nhẫn đã lăn đâu đó còn cái điện thoại thì bể tan nát . Vinh vẫn ngồi yên trên xe , ko phản ứng , ko quay lại , ko làm gì cả ….

Ko nói thêm tiếng nào , tôi bỏ đi , trong ê chề và thấm thía , giờ chẳng còn quan tâm tới mừng thọ mừng thiếc gì của ai nữa , mệt rồi . Quả báo cho tôi quá sớm , khi tôi phụ tình 1 người tốt , khi tôi chấm dứt 1 sự sống và tôi buông thả bản thân mình . Cái thứ người như tôi gặp phải 1 thằng chồng như vậy thì đáng lắm mà .

Tôi tức đến từ sợi tóc như muốn tróc ra khỏi da đầu , tôi muốn la hét giữa trời đất , tôi cảm thấy cái cảm giác đó, cái cảm giác tôi đang cảm nhận , cảm giác buông bỏ thật sự , cảm giác kết thúc . Những người chạy xe ôm người ta cứ lâu lâu sáp vô hỏi tôi về đâu , có những người buông lời cợt nhã nữa . Tôi đang làm gì vậy ? Tôi thề là , ngay từ giây phút anh ta nhắc tới con Diễm , tôi đã chết , chuyện này cũng đã chết , ko còn 1 chút xíu hy vọng nào cả , tôi biết chắc là như vậy , tôi thất thần suy nghĩ và tức tối cứ đi thôi . Được 1 đoạn nữa thì giật mình tôi đi gần tới chùa Phổ Quang rồi , thôi thì đưa đấy hết , tôi cũng đang cần tịnh tâm , tôi đi vô chùa . Tôi đúng là mẫu người yếu hèn điển hình , lúc vui lúc hạnh phúc thì ko sao mà hễ buồn đau thì lại than thân trách phận , là lại tìm nơi Phật , khi tôi kể khi tôi cầu thì Phật có nghe thấy ko ? Tôi mệt vì đi bộ 1 quảng khá xa .
Tôi mua 10 nhánh sen , vào lạy Phật và quỳ rất lâu trong điện Quan Âm … chỉ đốt nhang và quỳ thôi , đầu óc ko hề van vái điều gì . Khoảng tầm 20p trong chùa , tôi đi ra , kêu xe ôm tới tiệm thuốc của con Tiên . Thấy tôi tới , bà chủ tiệm thuốc tây hơi bất ngờ nhưng cũng hồ hỡi , nó biết tôi ko tới để mua thuốc

- Ủa , sao đây ?
- Tao muốn mua thuốc .
- Bị sao dạ ?
- Bị điên rồi .
- Chuyện gì ?
- Mày đi với tao 1 chút được ko ?
- Đi , à mà đi đâu ?
- Uống 1, 2 chai đi .
- Ừ , mày qua bằng cái gì vậy ?
- Tao đi xe ôm .
- Ừ , lát tao chở về .
- Uhm .

Con bạn của tôi nó thừa biết tôi buồn , chỉ là nó chưa biết buồn tới cỡ nào thôi , nó cởi cái áo trắng của bác sĩ ra , dặn dò mấy người còn lại rồi xách xe chở tôi đi .

- Giờ bạn Dung muốn đi đâu ?
- Quán karaoke đi .
- Đi hát à ?
- Ko , à thôi đi khách sạn đi .
- Hả ?
- Mua vài lon bia với cái gì đó , vô khách sạn nào đại đi !
- Bộ buồn tới mức đó hả ?
- Uhm . Nhưng tao hứa , đây là lần cuối .

2 đứa ghé 1 khách sạn ở Phú Nhuận . Thay vì như lần trước vừa mở cửa phòng tôi đã vật vã khóc than thì hôm nay khác , tôi vào toilet rửa mặt , xong ra ngồi xếp bằng trên giường , vô hồn

- Sao tao nhìn mày giống như bị ma nhập vậy Dung , có sao ko ? Có gì kể tao nghe ?
- Nếu mẹ tao ko thương và ko bảo vệ tao , vậy tao có phải 1 người tốt và sống ko lo nghĩ như bây giờ ko mậy ?
- Liên quan gì ko ? Mắc mớ gì mà mày hỏi vậy ?
- Nếu mày ko phải là bạn thân tao , mày nghĩ bây giờ tao bị dằn vặt tinh thần thì có phải là tại tao bị quả báo vì lúc trước bỏ anh Thái ko Tiên ?
- Rốt cuộc hôm nay mày có chuyện gì ? Có nói thẳng được ko ? Ko thì về nha , bực nha !

Tôi bắt đầu kể , ko riêng chuyện hôm nay , tôi khui bia và kể , tôi - cái loại đàn bà , nhu nhược tới nỗi chỉ biết làm phiền người khác , và bia bọt ….

- Gì , con Diễm ? Con đó nó dính líu tới chuyện vợ chồng mày sâu vậy sao ?
- Tao ko biết .
- Rồi giờ , ông Vinh như vậy với mày , có cần tao gọi chửi ổng ko ?
- Ko cần , bỏ đi , tao bỏ .
- Mày bỏ để mấy người đó mặc sức mà qua lại với nhau hả ?
- Ừ , căn bản ngay từ đầu , tao … tao nhớ rồi , ngay lúc sau đám hỏi , bà Diễm gặp tao , cái mặt vênh vênh tâm đắc , thôi bả ăn rồi . Tao thua , thua trắng .
- Mày điên , mày để yên vậy mà được à ?
- Ừ , giờ tao muốn yên thân , cho nhanh tới ngày được giải phóng , ko thì tao chết quá … Chậc chậc

Tôi tặc lưỡi , thở dài , vô thần .

- Mày sao cũng được , ko được nói gỡ nha con kia !
- Tao nói thiệt , tao thấy như là cơ thể tao đang chết 1 nữa rồi Tiên ơi . Buồn quá .

Nước mắt chảy , bắt đầu nấc … nghẹn

- Tao hối hận quá Tiên , nếu quay lại , tao ko chọn như vậy đâu .
- Nếu quay lại , nếu nếu nói làm gì , giờ mày phải sống cho mày , nhưng sao mày lại để yên cho tụi nó ? Bà già chồng mày , con đĩ kia bây giờ tới thằng chồng mày , cho dù mày đã làm gì thì như vậy cũng quá đáng mà ! TẠi sao mày nghĩ là mày bị quả báo , sao mày ngu quá vậy ? Sao mày ko đấu tranh ?
- Đấu tranh cái gì nữa Tiên ? Giờ tao muốn sống với mẹ tao , chỉ như vậy thôi .

Tôi nốc bia liên tục , lâu lâu lại tự lắc đầu khi nghĩ tới vài chuyện vừa xảy ra .

- Tao quăng nhẫn cưới tao mất tiêu rồi , cái điện thoại nữa , bể nát bấy rồi .
- Tao ko biết , tao thấy ông Vinh thương mày lắm mà , sao mà lại trở mặt như vậy được , mẹ , nghĩ ko có ra .
- Ừ , thương .
- Có khúc mắc gì ko Dung ?
- Thậm chí ổng còn ko thèm nhìn mặt của tao , thậm chí 1 cuộc nói chuyện đàng hoàng còn ko có nữa , tao ko biết khúc mắc gì hết . Giờ tao ko biết gì hết .

Tôi lại uống , xong nằm phịch ngửa ra giường , ngao ngán , chán chường nước mắt chảy liên tục , nhưng tôi ko gào thét , ko quằn quại cũng ko khóc thành tiếng , tôi chỉ khóc vậy thôi . Kiểu như ko còn hứng thú để khóc , kiểu như khóc mặc định vậy .

- Rồi mày tính sao ?
- Tao thấy nhớ anh Thái ….
- Gì ?
- Ừ , nhớ anh Thái , ước gì được gặp ảnh , ước gì được ảnh ôm . Bao lâu rồi , tao cần 1 người thương tao , nhẹ nhàng , ấm áp . Tao tưởng tao được viên mãn rồi , ai mà ngờ … lâu đài cát !
- Gì thì gì , ko thể nào nói nhớ người cũ như vậy được , như vậy là sai . Hay mày xỉn rồi ?
- Ko , tao nói thiệt , nếu quay lại được , tao sẽ đồng ý cưới và đẻ con cho anh Thái , tao bất chấp . À ko , nếu quay lại được , tao chỉ mong ngoại tao sẽ trở lại …..
- Sao tao thấy mày nói chuyện kỳ quá , ko bình thường . Chẳng thà mày khóc lóc kể lể như mọi lần tao cũng thấy lo , nhưng mà bây giờ tao thấy sợ quá Dung .

Con bạn nằm kế bên , ôm tôi

- Còn có mẹ mày ,còn có tao nữa , tao luôn bên mày . Nếu mày ko yêu quý bản thân mày , thì hãy nghĩ tới tao và má .

Tôi bắt đầu khóc có tiếng , vai run lên mạnh hơn , gật đầu đồng ý .

- Ừ , khóc đi , với tao ko cần phải kìm nén , khóc xong thì mày vẫn là Dung điên của tao , Dung của tao yếu đuối cỡ nào tao biết rõ , thằng nào ko biết thương hoa tiếc ngọc coi như thằng đó ngu .

Tôi năm quay lưng , con bạn nằm ôm tôi từ phía sau . Tự nhiên tôi nhớ tới câu nói của Thái

“ Nhìn thấy em khóc , bản năng bảo vệ che chở của 1 thằng đàn ông trổi dậy . Bất cứ em buồn lúc nào , hãy khóc với anh , miễn em ko khóc vì anh là được “ 
Tôi oà lên 1 tiếng nữa , rồi cứ rấm rứt nằm đó , ko nói thêm , con bạn cũng im lặng .
10.                        2 đứa nằm đó , đứa thì vỗ vỗ vai đứa đang nấc tức tưởi , lâu lâu lại ngồi dậy quẹt nước mắt và uống bia . 5 lon mà tôi uống hết 3 lon , con bạn thì 2 lon dang dở .

- 9h rồi , tao về coi đóng cửa tiệm , mày muốn đi tiếp thì tao chở mày về chốt sổ xong đóng cửa , rồi đi tiếp .
- (gật gù ) Cảm ơn mày .
- Nè mày lấy điện thoại nói với má là đi chơi với tao đi , để má khỏi trông .

Con Tiên đưa điện thoại tôi bấm số cho mẹ , cố hắn giọng để mẹ khỏi phát hiện .

- Mẹ hả ?
- Uhm , điện thoại con hết pin à ?
- Dạ bị giật rồi , rớt xuống đường xe cán nát rồi . Sẵn con Tiên nó chở con đi chơi xả xuôi .
- Sao bị giật điện thoại mà giọng tỉnh queo vậy , đừng có nói dóc mẹ , mà sao lại con Tiên , ko phải con đi với thằng Vinh sao ?
- Dạ thôi con về kể mẹ sau . Con gọi để mẹ khỏi lo .
- Ko lo , sao giọng nghe khịt quá vậy , lại chửi lộn với nó rồi hả ?
- Con về nói sau mà , vậy nha mẹ .

Bị mẹ lật tẩy rồi , tôi lau nước mắt , tắt máy , vô toilet rửa mặt , nhìn vô kiếng thấy con đàn bà trẻ nhu nhược đáng ghét , chỉ muốn vỗ cho vài cái tát để nó tỉnh người ra ! Chỉ giỏi về nheo nhẻo với mẹ và làm phiền bạn bè .

Chúng tôi chạy về nhà thuốc , con Tiên chốt sổ cho nhân viên về sớm . Mới 9h40 đã đóng cửa .

- Giờ mày muốn đi đâu , tao chiều !
- Đi đâu giờ ? Chỉ là tao sợ đêm dài tao ko ngủ được lại khóc lóc thôi .
- Ok , lâu rồi ko bar , đi bar ko ? Hôm bữa tao còn nửa chai rượu trong Gossip , lúc đi với anh C ( bạn trai cũ Việt kiều của con Tiên ) , chắc cũng cả nửa năm rồi . Đi ko ?
- Ừ đi .
- Đi nhảy nhót thì vui lên đi , ủ rũ tao đuổi về . Bữa nay tao mời .

Tôi gượng cười gật đầu

- Giờ thân xác tao giao cho mày , mày muốn đặt đâu tao ngồi đó .

Con Tiên nó lo xa lắm , 2 đứa con gái ko đi xe máy , đi taxi lát về cho an toàn . 2 đứa đi ra TRần Hưng Đạo .

Hơn 10h , bar bắt đầu đông khách . Thời trước tôi toàn đi No.1 này nọ chứ đã có mấy cái này đâu . Tự nhiên người say say tôi lại thấy hứng thú , từng tốp các bạn trẻ ăn mặc sành điệu , trai gái dập dìu , chắc là đa số cũng cắn thuốc hết rồi , vào đến cửa đã nhảy như người có gắn động cơ vậy . Cũng vài năm ko bar , con Tiên thì cũng chỉ sau khi đi du học mới bị rửa mắt rửa mặt mới chịu chơi ra chứ lúc trước có biết đâu , thôi thì vui 1 bữa cái đã rồi tính . Nhạc cứ bập bùng , khoảng 11h là cao trào của những chuyến bay đêm , nhạc mạnh nhất và hay nhất , đó cũng là thời điểm lý tưởng của những con bay – lúc thuốc lên .

2 đứa lấy nửa chia rượu , được 2 bạn thanh niên trẻ phục vụ tận tình từ khăn lạnh đến trái cây , mời cả thuốc nữa nhưng 2 đứa ko hút thuốc . Cũng nhún nhảy theo nhạc , lâu lâu hưởng ứng vài tiếng hú cho bằng chị bằng em . Vì trong đó nó ồn nên con Tiên toàn bấm trên điện thoại khi muốn nói chuyện với tôi

- Tao thấy có 2 anh đang để ý tao với mày thì phải .

Tôi cười rồ dại đúng 1 con say , xoá text và bấm lại .

- Mày thì được chứ như tao có chó nó thèm .
- Sao mày lại nghĩ như vậy ?
- Ừ thì chồng chán chồng chê thì là thứ bỏ đi !

Nó tát cho tôi bạt tai tỉnh người , ghé vô tai tôi hét

- Mày nghĩ về mày như vậy nữa thì về , dẹp hết , vì 1 thằng chồng như vậy mà mày tự hạ thấp bản thân . Đi về .

Tôi nhận thấy mình đi xa quá , nên xin lỗi nó . Nó lại vuốt vuốt mặt chỗ nó đánh tôi , vỗ đầu tôi mấy cái , tiếp tục sử dụng cái điện thoại

- Mày muốn thằng nào yêu thương mày thì mày phải yêu bản thân mày trước . Tao ko xúi dại nhưng chồng mày ko tốt , mày cứ hưởng thụ , xã stress đi , miễn ko làm gì sai là được .

2 đứa đang lúi cúi bấm điện thoại thì 2 đối tượng đã đứng gần , ngước mặt lên tôi giật mình . Thề với lòng , tôi thấy mắc cỡ vô cùng , ko son phấn , ăn mặc lạc tông , chưa kể là gái đã có chồng , tôi cảm thấy ngại khi đong đưa kiểu này , lỡ có ai mà thấy chắc tôi chết quá .

2 anh cũng ngoài 30 , nhìn cũng phong độ và khá nhã nhặn , kêu bồi 2 ly cocktail mời tôi và Tiên . Cố gắng giao tiếp bằng lời nói , hét lên 1 cách khó khăn

- Mạn phép cho tụi anh mời 2 em , đi có 2 người thôi đừng uống rượu mạnh , uống cocktail đi cho đỡ say .

Tôi và con Tiên ko từ chối , nhận 2 ly pha mà cảm thấy e dè vô cùng , mục đích ban đầu là xả stress chứ ko phải là mấy cái kiểu làm quen thế này , với tôi thì qua rồi thời đó .

Tôi gỉa bộ ôm miệng ra hiệu mắc ói , gật đầu xin phép rồi chạy vô toilet , con Tiên cũng lật đật theo sau

- Về thôi Tiên .
- Mày chán nhanh vậy ?
- Ừ, ko chán nhưng tao ko nghĩ sẽ như vầy , tao ko muốn làm quen kiểu này , tao đã có chồng rồi .
- Đã ai làm quen đâu ? Người ta mới mời 2 ly thôi mà .
- Nếu ông Vinh mà thấy ….
- Mày im đi , có khi thằng chồng mà mày luôn tôn trọng , luôn chung thuỷ với nó thời gian qua nó banh chành rồi . Bao giờ mày mới tỉnh ra vậy Dung ?
- Tao biết , nhưng tao thấy ko thoải mái , hay về đi Tiên .
- Ok , ra đó chào người ta 1 tiếng rồi tính tiền về .

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì con bạn đồng ý ra khỏi nơi này , tôi nhớ lại lúc tôi hư hỏng , rùng mình , chẳng phải bar là nơi trai gái họ dễ dàng lao vào nhau quá sao ? Nếu ko muốn mình hư hỏng thêm 1 lần nữa thì tôi nên dừng lại , tôi tự biết mình là 1 đứa yếu đuổi tới cỡ nào , với những phút yếu lòng tôi sẵn sàng trở thành 1 con người khác , mà tôi lại ko muốn cảm giác day dứt hối hận cắn rứt theo chuỗi ngày sau đó . Tôi lớn rồi , ko phải mười mấy 20 tuổi đầu nữa mà có thể có những hành động thiếu suy nghĩ .

Con Tiên và tôi đóng màn kịch say và đi về , dù gì phép lịch sự tối thiểu chúng tôi vẫn ra tính tiền , chào 2 người mới quen .

- Thôi , 2 em mệt thì về nghĩ , hôm nay anh mời .
- Dạ thôi , kỳ lắm , tụi em với anh chưa có quen tự nhiên mời ..
- Mời rồi sẽ quen mà , tụi em có thể cho anh biết tên ko ?
- Em là Tiên , đây là bạn em – Dung .
- À , anh là Khiêm còn đây là James – em họ của anh .
- Dạ , vậy cảm ơn anh , chào 2 anh !
- Ok , chào 2 em .

Chỉ có con Tiên nói , tôi giả vờ say chỉ biết cười và gật đầu chào . Rồi 2 đứa len lỏi thoát được đám đông đang nhảy nhót tưng bừng , ra tới bên ngoài phải nói là toát mồ hôi , tiếng xe chạy còn dễ chịu gấp mấy lần âm thanh chát chúa trong đó . Tim tôi đã nhịp nhàng trở lại , ko vỗ ầm ầm theo nhạc nữa . Con Tiên và tôi chuẩn bị đón taxi về .

- Tiên ơi !

Ôi trời ơi , 2 cái đuôi kia đã bám theo , chắc là xin số phone đây mà . May quá , hôm nay tôi ko có điện thoại .

- Dạ có gì ko anh ?
- Nếu 2 em thấy tiện thì anh đưa 2 em về được ko ?
- Dạ thôi , tụi em đi taxi cho an toàn , ko làm phiền 2 anh .
- Ko , tụi anh có xe mà .
- Dạ thôi …

Con Tiên ngập ngừng , tôi thấy cần phải ứng cứu nhanh để mau đi khỏi thôi ..

- Anh ơi , em có gia đình rồi , ngại quá ….

Người đàn ông tên Khiêm cười sang sảng …. Người kia cũng che miệng cười theo . Rồi , tôi biết tôi sỗ sàng rồi . Con Tiên kéo kéo tay tôi , tôi lại ra phía sau lung nó .

- Ngại quá , bạn em nó say quá , nhưng thật ra nó có gia đình rồi là thiệt . Hôm nay 2 đứa tự nhiên nhớ hồi xưa nên đi qua đây chơi , ai dè mới vô 1 chút mà mệt quá thôi về ngủ mai đi làm .
- 2 anh làm 2 em hiểu lầm gì ko ? 2 anh đâu có ý gì đâu , với lại thấy 2 em ko đeo nhẫn cưới nên anh ko biết . Mà 2 anh chỉ muốn tiễn 2 em thôi .
- Dạ thôi được rồi anh , ảm ơn anh rất nhiều . Hẹn gặp 2 anh sau , giờ em phải về .
- À , hay vậy đi , Tiên cho anh số phone có gì 2 em rãnh anh mời đi uống nước được ko ?
- À , ok thôi , hôm nào đi café em mời , coi như trả lại chầu hôm nay .

Rồi con bạn độc thân vui tính chịu chơi của tôi nó trao đổi số phone với người kia , có như vậy 2 đứa mới yên ổn đi về . Lên tới xe , tôi vẫn chưa hết mắc cỡ , trời đất thánh thần ơi , 2 tay cứ vuốt vuốt mặt mình rồi cười ngả ngớn .

- Tao lại mày , lần sau bớt vô duyên đi dùm cái .
- Tao biết rồi !
- Ê mà anh Khiêm đó coi cũng được mà mậy .
- Ừ , còn cái ông James gì đó , im re ko nói tiếng nào .
- Hahah , chắc bị đứng hình với mày , định cua mày mà biết mày có chồng nên im luôn hahah .
- Thôi đi , mà hình như tao say thiệt đó mày , nhứt đầu quá .
- Ừ , say đi về uống nước nhiều rồi ngủ cho ngon . 12h khuya rồi , mai đi làm nổi ko ?
- Chắc nổi .
- Ăn gì ko ?
- Thôi , ăn nữa là tao ói thiệt đó .
- Vậy tao đưa mày về trước rồi tao về sau , ok ko ?
- Ừ , nhưng tao trả tiền xe .
- Rồi ok luôn , vậy cho mày khỏi lải nhãi . Mà bớt buồn chưa ?
- Uhm , tôi cười , nãy giờ đúng là quên đời nhưng tự nhiên nhắc tới , lại thấy lòng nặng trĩu .

2 đứa ngồi trên xe , nói mấy chuyện tào lao rồi cười nghặt nghẽo , riêng với tôi chắc là rượu cười . Cảm thấy hơi mệt , tôi tựa đầu vô ghế nhắm mắt , xe chạy về gần tới nhà , con Tiên khều khều tay

- Ê Dung , hình như ông Vinh đang đứng đầu hẽm kìa .

Tôi giật thót mình ,nhìn ra cửa sổ thì đúng là ổng rồi . Tim tôi lại đập loạn xạ , giờ này đứng đó làm gì , hay là ổng theo từ nãy giờ biết tôi đi bar rồi nói chuyện với người lạ , bộ dạng tôi say sưa bây giờ nhìn bệ rạc quá .

- Ừ , kệ đi
- Có cần tao xuống sạc ổng 1 hồi ko ?
- Thôi được rồi , tao giải quyết được .

Xe dừng lại ngay chỗ Vinh đứng , con Tiên đỡ tôi ra rồi bước vô xe , nó dặn dò tôi nhớ uống nước nhiều , rồi chào ông Vinh 1 tiếng cho có lệ . Xe chạy đi , đồng hồ lúc này là 12h35 rồi , tôi hít thở dặn lòng bình tĩnh ko được yếu mềm , trời khuya chỉ có 2 đứa

- Anh gọi cho em ko được , anh gọi mẹ , mẹ nói em đi chưa về nên anh chờ .
- Chờ em làm gì ?
- Em vừa đi đâu về ?
- Đi nhậu , đi bar . Anh tới đây để làm gì ? Nếu coi em về hay chưa thì em về rồi , anh có thể về .

Tôi can đảm lạ kỳ , chắc là do say , thây kệ , nhờ bia rượu tôi sẽ nói hết những điều cần nói luôn , dứt điểm khỏi phải lấn cấn .

- Mai em còn đi làm mà đi gì giờ này mới về ?
- Anh Vinh , nếu anh qua đây để xin lỗi thì được , còn ko thì anh về đi , đừng có nói cái giọng gia trưởng đó ra làm gì , chán lắm
- Dù gì thì anh cũng là chồng em .
- Ừ , nhưng sắp hết rồi .
- Chưa gì mà em …..
- Anh im đi , để em nói cho anh biết , khi em chưa kể với ai về cái cách mà anh đối với em thời gian qua thì anh nên suy nghĩ lại , chứ anh còn đứng đó mà 1 tiếng “ anh là chồng em , 2 tiếng anh là chồng em “ . Chồng , chồng gì như anh suốt ngày đi với bạn bè , đội bạn bè trên đầu , anh có hiểu cho cảm giác của con vợ này ko ? Khi vợ anh gần chết thì anh bù khú với con khác , bây giờ anh vẫn chưa nhận ra lỗi của anh , vậy mà anh còn nghe theo lời con đĩ Diễm về đay nghiến em . Anh coi , anh xứng đáng ko ?
- Em chửi ai ?
- Em chửi con đĩ Diễm đó ! Nói tới nó là anh muốn ăn tươi nuốt sống em chứ gì , anh muốn đánh em à ? Xin lỗi anh nha , con này đi nhậu đi bar nhưng ko bao giờ làm bậy như cái con đó, con này biết thân phận đã có chồng chưa hề tiếp cận hay để người khác tiếp cận mình . Mà thôi , anh còn thương còn trọng thì anh kêu nó ly dị chồng , rồi em với anh ly dị mà mấy người về với nhau đi , đừng có mèo mả gà đồng hoài như vậy , chỉ làm khổ cho vợ chồng của mấy người thôi , bất nhân lắm . Ngày nào còn là vợ anh em vẫn chưa làm gì sai trái sau lưng anh . Còn anh , anh coi lại anh đi , anh đã làm điều gì cho em và đã làm em đau ra sao . Vinh à , chấm dứt thiệt rồi , em ko còn hơi sức đâu mà chịu đựng anh hay đấu tranh tranh giành với mấy người khác gì hết . Em buông , anh làm gì làm anh muốn đi với ai thì đi – muốn ngủ với ai thì ngủ . Giờ hãy để yên cho em ở với mẹ , tới đúng 6 tháng thì mình đường ai nấy đi .
- Anh xin lỗi !
- Xin lỗi em à ? Trễ rồi , nhưng em cũng cảm ơn vì cuối cùng anh đã chịu nói xin lỗi em . Em ko quan tâm anh có thật sự biết lỗi của anh chưa . Nhưng em cũng cảm thấy được an ủi . Anh về với bạn anh đi , về với mẹ anh và cả mấy cô người tình người yêu cũ của anh đi . Em ko cần anh nữa , ko muốn dính liếu tới anh nữa , anh đừng tìm em , còn hơn 4 tháng thôi …. Ít ra mình đã ko chết khi xa nhau . Em thấy nhẹ nhàng hơn nhiều .
- Mai em tĩnh táo mình sẽ nói lại chuyện này . Giờ em vô nhà ngủ đi .
- Cũng như anh thôi , em ko tĩnh chứ chưa xỉn . Em nhớ những gì em nói , nếu em cứ nhút nhát trước anh , em chỉ làm em khổ thôi . Kết thúc đi , em cũng đau nhưng còn đỡ hơn là cứ kéo dài âm ĩ hoài . Anh về đi .

Tôi quay đi ko quay lại , nước mắt bắt đầu chảy nhưng tôi cố gắng ko nhúc nhích vai để Vinh nhận ra tôi khóc , Vinh đứng yên đó , 1 cơn gió đêm thôi ngược vào tôi đang đi , sao mà thấy lạnh quá vậy ko biết . Tôi mở cửa bước vô nhà , vẫn chưa nghe tiếng xe chạy . Lại 1 đêm dài thiệt dài . 
Tôi đã cố gắng mở khoá cửa thiệt nhẹ để vô nhà , vậy mà mẹ vẫn thức , hay là mẹ chưa ngủ , mẹ ngồi đó nhìn sợ lắm , tôi cúi mặt …

- Mới đi đâu về ?
- Con đi với con Tiên mà , uống vài chai thôi .
- Sao mà người hôi mùi thuốc , mùi tùm lum mùi vậy ? Ko phải buồn là lao đầu vô mấy cái chỗ tào lao đâu nghe chưa ?
- Tào lâu gì đâu mẹ …
- Mày có cần đi nói chuyện với dòng họ nó liền ko ? Mẹ với mày đi liền , con tao đẻ ra ko phải cho nó cứ dằng vặt vậy hoài được … Ở được thì ở , ko thì bỏ dứt , làm cái gì mà mới vui được mấy bữa nay lại như vậy ? Đủ rồi nghe .

Mẹ quát ầm ĩ , tôi chỉ biết gục đầu nghe . Biết là mẹ thương con xót con nên mới như vậy , nên tôi ko dám nói gì .

- Cái nhà này sao cứ đẻ con gái là khổ , ngoại thì chồng chết sớm , mẹ thì chồng bỏ , còn mày thì bị chồng ăn hiếp . Rồi tính chịu đựng vậy hoài tới chừng nào hả con ? Tức quá mà , mày khổ như vậy mẹ đau lắm mày biết ko Dung ?

Giọng mẹ lạc đi , run rẫy , tôi khóc rất nhiều rồi , cô Hà thức giấc ngồi trơ như gỗ đá , còn tôi thì bị á khẩu , im lặng nghe mẹ chửi . Một hồi tôi thấy mẹ thở hỗn hển tôi phải chạy đi tới ôm mẹ , vuốt ngực cho mẹ đỡ tức , cô Hà lấy nước cho mẹ uống , tôi khóc rất nhiều , mẹ cũng khóc

- Mẹ ráng cho con qua 6 tháng được ko ? Còn 4 tháng nữa thôi mẹ . Con ko muốn hối hận thêm 1 lần nữa .
- Mày thương nó nhiều như vậy sao mày ko đi nói với nó ? Sao mày ko bắt nó đi qua đây xin lỗi mày ? Sao mày cứ im im như vậy giải quyết được gì hả con ?
- Mẹ , con có suy nghĩ riêng của con , mẹ nghỉ ngơi đi . Con xin lỗi vì cứ làm mẹ lo cho con , mấy chục tuổi đầu lúc nào cũng rúc vô mẹ , mẹ con xin lỗi mẹ , con hứa là ko sẽ ko ủ rũ buồn bã nữa , con sẽ mạnh mẹ giống mẹ , quyết đoán giống mẹ , ko để ai ăn hiếp con nữa . Nhưng con chỉ xin mẹ , cho con qua 6 tháng thôi . Con năn nỉ mẹ ….

Mẹ ko nói gì , gượng đứng dậy , lắc đầu bỏ đi vô ,phòng tắt đèn .

- Cô Hà ơi , làm phiền cô coi chừng mẹ con đêm nay , mẹ con mệt hay gì cô kêu con . Giờ con mà vô nằm chung mẹ con ko ngủ được .
- Uhm , cô biết rồi .
- Dạ .
Tôi cũng lầm lũi đi lên phòng , đấm ngực mình thình thịch , than trời trách đất cũng được cái gì ? Bao nhiêu chuyện đều là do tôi tự chọn lấy , thì giờ tôi phải chấp nhận hết .

Tôi nhức đầu và sốt ruột , vừa vô toilet tôi đã nôn thốc tháo , ói xong người rã rời , thay bộ đồ ngủ , tôi nằm co ro 1 mình .

“ Đây là nhà mình , là phòng của mình , và mẹ mình luôn yêu thương bảo vệ mình , ko phải mình đã chọn đi lấy chồng đó sao ? Là do mày hết Dung ơi là Dung , bây giờ , tan nát hết , đời tan nát , tình tan nát … làm cho mẹ buồn , mẹ giận hết lần này tới lần khác . “

Tự trách mình xong tôi lại thấy mẹ nói đúng , sao tôi ko bắt anh ta xin lỗi tôi , sao tôi ko nói là tôi thương anh ta nhiều và muốn anh ta xin lỗi , rồi tôi sẽ lại hạnh phúc ? Miệng của tôi đâu rồi ? Tất cả chỉ vì tự trọng , tự ái . Thôi thì tôi ko nói toẹt ra được điều tôi muốn thì tôi bỏ ! Quyết định lần thứ n là sẽ bỏ , nhưng lần này khác rồi . Nếu anh ta thương yêu tôi , anh ta sẽ tự xin lỗi , à ko phải , nếu anh ta thương yêu tôi thì đáng lẻ ngay từ đầu đã ko làm chuyện có lỗi với tôi . Có phải là cứ cưới nhau xong rồi ai cũng đều phải trải qua những điều tồi tệ này hay ko ? Như vậy ai dám tin vào hạnh phúc nữa ?

Tôi khóc , khóc rất nhiều , tôi tức tối và bế tắc cho mình lắm . Tôi lại lôi cô bạn nhật ký ra , đó là những dòng nhật ký dài nhất của tôi cho tới bây giờ , những tưởng , viết nhiều để được kết thúc , bị kết thúc . Ko , tôi mong mọi chuyện kết thúc !

5h30 đồng hồ reo um sùm , tôi giật mình choàng dậy , đầu nhức , bụng cồn cào đau lắm . Tôi đừng dậy loạng choạng như vẫn còn say , lảo đảo mò vào toilet , tôi ko cho phép mình gục ngã bất cứ 1 lần nào nữa vì chuyện tình cảm . Tôi cố gắng rửa mặt , tắm và dẹp gọn gàng phòng ngủ của mình , rồi thay đồ . 6h10p xuống nhà . Mẹ đã thức .

- Ăn sáng đi rồi đi làm .
- Ủa hôm nay sao cô Hà nấu đồ ăn sớm vậy ?
- Tại cả đêm nhà này ko ai ngủ cả .

Tôi lại cúi mặt , thở dài bối rối .

- Mẹ nói chơi thôi , ăn đi rồi đi làm . Đồ này nấu chiều qua mà tại mày ko có nhà nên cất vô sáng nay ăn . Ăn đi uống thuốc , tối mẹ nghe ói rồi , đừng suy nghĩ nhiều nữa . Mẹ có chửi có la mấy tiếng cũng vì mẹ nghĩ cho mày thôi . Đừng có áp lực gì hết , cứ sống sao mà mày thấy thoải mái là được .

Tôi ngước lên , nhìn mẹ mẹ cười làm tôi nở hoa hết trong lòng , nụ cười của mẹ làm tôi biết mẹ ko còn giận nữa . Tôi cũng cười cười mỉm , thôi thì cuộc sống này chỉ có mẹ là đủ .

Tôi dắt xe đi làm

- Trưa ghé cửa hàng đi mua đồ với mẹ .
- Trưa hả mẹ ?
- Ừ , đi ăn rồi mua đồ .
- Dạ .

Vô phòng ai cũng hỏi tôi bệnh hay sao mà nhìn hốc hác quá , tôi phải nói dối là hôm qua tôi bị đau bao tử nên ói mửa và khóc cả đêm , vậy mà mọi người cũng tin . Nhưng thật ra tôi nói thì người ta gật gù vậy chứ chắc gì người ta tin … Thôi kệ , đầu vẫn hơi nhức nhưng cố gắng làm việc cái đã .

Trưa tôi từ chối đi ăn với phòng để chạy qua cửa hàng . Qua đó mẹ cũng đang chuẩn bị , 2 mẹ con đi ăn bún măng vịt . Ăn xong mẹ nói đi mua đồ với mẹ . Thì ra là mẹ mua điện thoại mới cho , mẹ kêu đi qua TGDĐ , rồi mẹ nói mẹ cho tiền mua , tôi ko nhận thì mẹ nói mỗi người chịu 1 nửa cứ lựa cái nào mình thích . Từ chối ko được đành phải chịu . Tôi biết là mẹ đang làm cho tôi cảm thấy được yêu thương và hạnh phúc , trong bụng tôi thương và biết ơn lắm .

- Thôi điện thoại mua rồi , giờ đi làm sim đi , mẹ về nằm 1 chút , đêm mẹ ngủ ít giờ mẹ mệt .
- Mẹ mệt thì mẹ ngủ tự nhiên đi chi cho nắng nôi , con tự lo được mà .
- Nói nhiều quá , đi làm cái sim đi . Mẹ về .

Nói rồi mẹ hất mặt bỏ đi ….. Niềm an ủi lớn nhất của tôi là mẹ , niềm tự hào lớn nhất là được làm con của mẹ , lúc nào mẹ cũng nghĩ chu toàn cả , mẹ thật vĩ đại , biết vậy lấy chồng làm gì , cứ ở với mẹ là hạnh phúc mãi mãi luôn . Sim điện thoại đã lắp , ok , có điện thoại mới rồi , đời lại đẹp , chuyện tối qua cứ cho qua đi , mệt óc .

Chiều vô làm mới để ý chứ ko biết bữa nay mắc cái gì mà thấy Khoa nó cứ gượng gạo với mình . Chắc có gì đó , tự nhiên cũng tò mò , pm cái

- Buzz !
- Dạ chị
- Ủa , sao mấy bữa nay thấy em kỳ kỳ
- Dạ đâu có gì
- Ko phải , chị thấy em ko tự nhiên . Có gì cứ nói , chị em ko mà .

Vừa chat tới đây điện thoại reo , con Tiên gọi , tôi ra ngoài nghe

- Alo

- Mua điện thoại rồi à , hay mượn của ai ?

- Mẹ mới mua cho đó con .

- Sướng ko ai sướng bằng mày . Già đầu má cưng như trứng .

- Ừ , gọi có chi ko ?

- Ê , ông Khiêm đó , rũ đi café kìa .

- Ừ

- Mày đi ko ?

- Thôi , mày đi đi , ổng cua mày mà , tự nhiên tao đi .

- Đi đi

- Thôi , lần đầu mày đi đi , được lần sau tao đi chung .

- À quên , chuyện tối qua sao rồi ?

- Xong rồi .

- Cái gì xong ?

- Chia tay rồi .

- Thiệt hả ?

- Ừ

- Vậy có cần 6 tháng gì nữa ko ?

- Cần , nhưng cái đó giờ cho có lệ thôi , xong rồi , ko gian díu gì nữa . Tao cũng mệt quá rồi .

- Thôi , tao hỏi thăm thôi chứ chuyện của mày thì cứ bình tâm mà giải quyết , đừng có hấp tấp .

No comments:

Post a Comment