CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI - CHƯƠNG 45

( mình đọc truyện này và cảm thấy rất hay , nhưng lâu rồi không thấy ra tiêp lên mình tự edit , có nhiều lỗi mọi người thông cảm nhé )
CHƯƠNG 45 : HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CẦN AN ỦI
       Thương Bích Lạc lẳng lặng ngồi trên xe lăn ,máy tính để trên đầu gối, từ ngày phát hiện bản thân có thiên phú , quanh năm vẫn duy trì trạng thái như vậy, tuy rằng máy móc lạnh như băng,lại khô khan không có trí tuệ   nhưng không có phản bội cùng lừa gạt.
       Ngoài ra, không bao giờ ngoài tầm kiểm soát của bản thân.  
       Không  giống như cô ấy.
       Thương Bích Lạc luôn mang theo vẻ mỉm cười giờ đây khóe môi khẽ mím thành một đường thẳng tắp,nhìn chăm chú vào màn hình thấy cô gái linh hoạt né tránh,có vệ tinh nhân tạo , trong thành phố nơi phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có cameras, có thể nhìn rõ ràng toàn bộ thành phố  có hàng ngàn hộ gia đình - khoa học kỹ thuật phát triển , người ra đường lại càng ít, không cần ra cửa, toàn bộ thành phố đều nằm gọn trong tầm nhìn chăm chú của  hắn.
        So với thế giới nơi hắn sống trước kia , nơi này quả thực khoa học kỹ thuật kém phát triển hơn, nếu là trước kia còn có thể ngẫu nhiên cảm giác được một chút khiêu chiến, còn hiện tại nửa phần cũng không có.
Không thú vị , nhưng mà ....
        Ánh mắt  Thương Bích Lạc lại rơi xuống màn hình.
        Thật ngốc.
         Đang trong tình huống như vậy còn nói ra lời nói khiêu khích .
Nhưng là, động tác phản kích vậy mà thật gọn gàng lưu loát, chỉ qua một lúc liền đánh bại tất cả, cứ như vậy mà đi sâu vào trong lòng hắn , nàng không chút do dự xoay người rời đi
         Thân hình mảnh khảnh không hiểu vì sao mà dừng lại.
         Thương Bích Lạc chuyển ánh mắt trên người một thanh niên,tựa như hắn đang kêu la điều gì đó, sau đó cô gái xoay người ,nhìn chăm chú hắn một lát, khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một cái  răng nanh nhỏ, nàng nói : " tốt ,ta chờ ngươi "Không cần nghe được thanh âm , chỉ cần nhìn hình dáng của miệng khi phát âm hắn liền đọc ra lời cô nói.
Khi nói chuyện , đôi mắt cô sáng ngời, đôi môi hồng mấp máy cuốn hút người ,cho dù cách một tầng màn hình nhưng vẫn vô cùng rõ ràng.
           Thương Bích Lạc nhắm lại đôi mắt nâu, đưa tay lên giữ trái tim đang đập loạn nhịp của mình,bất động phải đến một phút sau, rất không vui xác định-tốc độ đập so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
          Thương Bích Lạc  nhíu mày, tay thao tác nhanh trên bàn phím ,hình ảnh trên màn hình nháy mắt biến mất, nhưng những cảm xúc phức tạp trong lòng cũng không theo đó mà biến mất.Chưa từng có việc gì làm cho hắn cảm thấy rắc rối bằng việc này.Không riêng gì hắn , tựa hồ tất cả mọi người đều đang yên lặng thay đổi.
         Giống kiểu  , mọi người thường có thói quen chào hỏi nhau mỗi khi gặp là :" bạn đã ăn gì chưa ?", đây là những câu đầu môi chót lưỡi.Gần đây người ở thành phố W câu đầu tiên hỏi nhau khi gặp mặt rất kỳ quái , câu đầu tiên là : " Hôm nay ngươi đã đi đánh em gái một mắt chưa ?" , không thì  nhất định sẽ là : " Hôm nay ngươi có bị em gái một mắt đánh không ?", từ  điểm đó có thể nhìn ra rất nhiều người đang từ trạng thái S chuyển sang trạng thái M , điều này là một tiến triển đáng mừng.....Đại khái là như vậy !
         Trong quá trình biến ngược thành bị ngược , bãi đỗ xe trở thành một cái sân PK công cộng, không ít người trong quá trình ẩu đả giá trị vũ lực đã tăng lên đáng kể, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ luận bàn hoặc luyện tập, đủ loại nguyên nhân,  nói ngắn gọn lại, như vậy so với ngầm ẩu đả tốt hơn nhiều , những người lén ẩu đả trước kia đều chuyển thành công khai lên đài.Quân đội đối với sự thay đổi này cũng không can thiệp, mà  
trải qua xem xét thấy rằng Hạ Hoàng Tuyền không có ý đồ xấu hay dã tâm gì đáng nói, huống chi nàng còn có quan hệ thân thiết cùng Tô Gíac - tình hình đã ổn định hơn , thành phố W sửa lại phòng thí nghiệm , từ trong dân chúng tuyển một số nhân viên kỹ thuật, tuy trung ương cũng nghiên cứu nhưng không ai lại cự tuyệt có thêm một chút hi vọng cũng như cơ hội.Tô Gíac là người đứng đầu điều hành phòng thí nghiệm,nước lên thì thuyền lên, tuy rằng chính bản thân Tô Gíac không quan tâm nhưng cũng không ai muốn đắc tội hắn.
           Bất tri bất giác , thành phố W đã hình thành bầu không khí thượng võ, " Không phục ? Đi , đi PK tràng đánh một trận ", " Đắc ý cái gì ? Có giỏi thì đi đánh cùng em gái một mắt một trận !"Những lời như vậy xuất hiện từ miệng mọi người ngày càng nhiều, dưới tình huống này , làm an ninh trật tự trong thành phố không có xấu đi , có thể nói đây là một  phép lạ.
           Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải thật kỳ lạ, ai bảo người đứng đầu của kim tự tháp lại là một con sư tử vương đâu? Gía trị vũ lực không tưởng làm mọi người sợ hãi,gía trị vũ lực không tưởng   làm mọi người thần phục.
            Bất tri bất giác Hạ Hoàng Tuyền đã bị mọi người lấy cho cái tên " Sư Tử Vương ",nhiệm vụ rất nhanh có thể hoàn thành , điều này làm Hạ Hoàng Tuyền rất vui vẻ, nhưng đồng thời lại có một sự kiện làm cô rất lo lắng .
          Trực giác bản năng của một số người rất mạnh, giúp họ lẩn tránh nguy hiểm , họ sống thoải mái hơn so với người bình thường nhiều, nhưng ngẫu nhiên những người này cũng không thể lý giải được cảm xúc của người khác mà bối rối , ví dụ như bây giờ Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy được -Thương Bích Lạc hình như có điểm không đúng lắm .
Từ ngày đầu bắt đầu PK trở về , cô đã lờ mờ nhận ra điểm này, lúc ấy không để ý lắm , kết quả theo thời gian trôi qua , tình hình này càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng hành động so với trước kia không có khác biệt gì nhiều , nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ lạ .Có đôi khi Thương Bích Lạc  cố ý tránh mặt cô, có đôi khi lại giống như lén lút quan sát cô, chờ đến khi cô kịp phản ứng để tìm hiểu thì lại không tìm ra điều gì khác lạ.
Nếu Thương Bích Lạc  là con gái , cô khẳng định Thương Bích Lạc  đến dì cả ghé thăm , nhưng vấn đề hắn là nam nhân a, làm gì có dì cả mà đến.Hơn nữa có đến cũng không đến lâu như vậy ,kỳ quái , thật sự kỳ quái .
        Tô Gíac quá bận , nữa với Thương Bích Lạc  chỉ là quen biết bình thường , cho nên bỏ qua.
            Như vậy chỉ còn có ........
           " Đến , Ngôn Tất Hành , chúng ta nói chuyện " Hạ Hoàng Tuyền thừa dịp bốn bề vắng lặng, hướng Ngôn Tất Hành  vẫy vẫy tay.
          Là một thanh niên thông minh , Ngôn Tất Hành  ôm ngực lùi lại đằng sau : " Ngươi muốn làm gì? Tôi thề sống chết không theo a!"
               ".......Này !" Hạ Hoàng Tuyền chỉ vào hai mắt nói :"Mắt tôi tùy bị che nhưng không có mù được không ?"
              Ngôn Tất Hành hộc máu : "Muội tử. . . . . . Miệng ngươi càng ngày càng độc ."
Hạ Hoàng Tuyền liếc mắt một cái xem thường , ba bước thành hai bước đi lên rồi nháy lên ôm lấy cổ hắn , hạ giọng hỏi :" Ngươi có cảm thấy hay không hắn gần đây thật cổ quái ?"
             Vừa dứt lời, thấy Ngôn Tất Hành hướng cô cười quái dị : "Người nào hắn?"
            Khửu tay đánh!
          " ÔI....Cô bạo lực như vậy hắn làm sao có thể chịu đựng được vậy ?"Ngôn Tất Hành  kêu rên một tiếng , " Cho nên cổ quái thì tất cả đều là lỗi của cô ""Ha? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? !" Gần nhất mỗi ngày cô đều vội vàng đi ra ngoài đánh người, mười người thỉnh thoảng còn nhiều hơn , làm gì còn tinh lực ( tinh thần , thể lực ) mà đánh hắn ?!
           Ngôn Tất Hành khinh bỉ nhìn Hạ Hoàng Tuyền  một cái, " Cả ngày đi ra ngoài làm loạn, làm cho người ta phải một mình trông phòng,là cô cô có để ý không ?"
          "Tôi ......."Hạ Hoàng Tuyền  hết nói nổi, không có gì phải nghi ngờ , tìm tên này hỏi cũng như không , không hỏi được gì hữu ích , còn không bằng bản thân đi hỏi thẳng Thương Bích Lạc .
         " Cô thỉnh thoảng cũng phải nhẹ nhàng một chút , làm lũng rồi hôn nhẹ ......."
         "Câm miệng!"
         Coi tên kia như trái bóng mà tập thể dục xong , Hạ Hoàng Tuyền  sau một lúc tự hỏi , trực tiếp đá văng cửa thư phòng , gần đây Thương Bích Lạc thường xuyên núp ở bên  trong , nếu không phải gần đây phải thường xuyên ra ngoài , không thì đến chính Hạ Hoàng Tuyền cũng cho rằng bọn họ cãi nhau.
          Một âm thanh không hề có một chút ôn nhu vang lên , không cần đoán cũng biết người đến là ai, đưa tay đóng máy tính , Thương Bích Lạc giương mắt hỏi :"Có việc? "
Hạ Hoàng Tuyền đi nhanh tới trước mặt Thương Bích Lạc , nheo mắt lại từ đánh giá hắn từ trên xuống dưới hắn một lần , ánh mắt hai người chạm nhau,trên mặt Thương Bích Lạc trước sau như một mang một thần sắc ôn nhu , ánh mắt lại không chút nào né tránh.
Hai người cứ lặng yên nhu vậy chém giêt nhau bằng ánh mắt.
            Ba mươi giây. . . . . .

            Một phút đồng hồ. . . . . .

            Hai phút. . . . . .

           'Không được !" Hạ Hoàng Tuyền  xoa mắt , nổi giânh đùng đùng lên án: "Ngươi quả thực không phải người, cư nhiên mắt cũng không chớp cái nào!"
           Không biết đã bao lâu rồi không làm cái loại hành động ngây thơ này , Thương Bích Lạc  chớp chớp đôi mắt chua xót, giọng điệu bình tĩnh trả lời :"Tôi đang chớp mắt "
          "............" Hạ Hoàng Tuyền trong lòng"Đằng" một tiếng , một ngọn lửa hừng hực cháy , nâng chân lên liền giấm nát tay vịn xe lăn ,"Tiểu tử , ngươi tìm đánh sao ?"
        " Thật thoáng đãng  a "
        "Hả?" Hạ Hoàng Tuyền  vội vàng thu chân , hậu tri hậu giác phát hiện,cô hôm nay mặc là váy a, đi gặp quỷ đi!Cô theo bản năng nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó động tác đột nhiên dừng lại , thiếu chút nữa lại bị người này vòng qua đi, nàng hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén xuống ý định đánh hắn, ngược lại hỏi :"Ngươi gần đây rất lạ nha? "
          Thương Bích Lạc nhướng mi, không đáp hỏi lại :" ồ ?"
          "Bây giờ là ta hỏi ngươi!" Hạ Hoàng Tuyền xoay người ngồi trên cái bàn, ý đồ lấy độ cao cho đối phương cảm giác áp bách.
Nhưng thực hiển nhiên, nàng thất bại , Thương Bích Lạc cư nhiên trả lời :"Cô thông minh như vậy , sao không tự đoán xem"
               ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu tự hỏi  một lát, cau mày nói, "Lời này nghe có vẻ quen tai nha " Suy nghĩ a , suy nghĩ a ,Suy nghĩ a , cô rốt cuộc nhớ ra , lần đầu tiên gặp  Thương Bích Lạc  , hai người cũng nói qua những câu giống y hệt như vừa rôi ,  Thương Bích Lạc  hỏi vì sao cô đem theo hắn , mà cô bảo hắn thông minh như vậy, thử đoán xem.
         Còn nhớ khi đó  Thương Bích Lạc   trả lời là .......Đúng rôi!
         Đã qua một thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn ghi hận ở trong lòng , hiện tại lại nhắc lại ,được rồi , xem ai sợ ai ?
           Hạ Hoàng Tuyền cười lạnh đứng lên, gằn từng tiếng lặp lại câu trả lời :" Chẳng lẽ ngươi mạnh miệng mềm lòng, kỳ thật thực thích tôi?"
            "............."Thương Bích Lạc  có  một loại cảm giác tự đào hầm chôn mình, cho nên khuôn mặt luôn tươi cười vỡ tan một lát, cũng may cô gái vẫn đang dương dương tự đắc không chú ý thấy , hắn không biết là nên vui hay nên buồn đây.
           Trên thực tế , Hạ Hoàng Tuyền thật sự đang rất đắc ý , bởi vì nàng rốt cục có thể làm cho đối phương nghẹn lời , trả thù cho  bản thân lúc trước, hừ , thật sự là :" Không phải không báo, thời điểm chưa tới" , xứng đáng!
           Càng nghĩ càng happy , cô mở miệng tiếp tục khiêu khích :" Làm sao vậy? Không phản đối ? Vẫn là trí nhớ quá kém?" Nàng cúi xuống ghé sát mặt vào mặt Thương Bích Lạc , thậm chí cầm lấy ngón tay của hắn , đem nó để lên cằm của bản thân " Ngươi bây giờ nên cầm nó sau đó hôn tôi thôi ~"
            Hạ Hoàng Tuyền bởi vì quá mức sung sướng, khóe miệng không nhịn được gợi lên  một chút ý cười.
           Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của cô , ánh mắt trở nên thâm thúy , ngón tay không tự giác được xiết chặt nơi tay đang cầm .
            Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được độ mạnh yếu, không khẩn trương chút nào , con ngươi tủm tỉm cười nhìn chăm chú vào đối phương, bởi vì theo cô nghĩ , đối phương chỉ đang cố gắng duy trì chút mặt mũi mà thôi-một người con gái mà bản thân chán ghét có thể gợi lên hứng thú được sao ? Còn nhớ rõ lúc trước vẻ mặt của hắn cứ như sắp phun hết đồ trong dạ dày ra .
            Nhưng mà hành động tiếp theo đã đánh vỡ nhận thức của cô
           Chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng mặt , giây tiếp theo , đôi môi lành lạnh liền hôn lên môi cô



No comments:

Post a Comment