“Em và hắn ta không có quan hệ như anh tưởng!”
“. . . . . . Hả?” Tô Giác sửng sốt, khi nói lời này cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề có chút do dự hay trốn tránh. Không phải cô chưa từng nói dối, nhưng trên chuyện này, hắn tin tưởng cô nói thật. Hắn thấy thật vui mừng, nhưng đồng thời, kết quả sau ba giờ vất vả của hắn là gì chứ? Nói nhiều lời đáng xấu hổ như vậy, Hoàng Tuyền nhất định sẽ chán ghét hắn, nhất định sẽ chán ghét hắn. . .
Bị chán ghét. . . . . . Bị chán ghét. . . . . . Bị chán ghét. . . . . . Bị chán ghét. . . . . .
Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào thanh niên đang lạc trong thung lũng âm u, lúng túng an ủi: “Bình tĩnh, bình tĩnh. . .”
“Một khi đã như vậy, sao em còn kiên trì?”
“. . . Em có lý do phải làm vậy.” Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền chỉ có thể nói thế, bởi vì cô không có cách nào giải thích, cũng không thể giải thích.
“Không thể nói?”
“. . . . . . Ừm.”
Tô Giác thở dài: “Anh đã biết.”
“Hả?” Hả Hoàng Tuyền bị sự thỏa hiệp trong ngữ điệu của đối phương làm kinh ngạc, “Anh. . .”
“Anh tin em.” Tô Giác chớp chớp mắt, nở một nụ cười vô cùng thuần túy, “Em nói có lý do bất đắc dĩ, lý do này nhất định tồn tại.”
“. . . . . .”
“Sao vậy?”
“Không, chỉ là không ngờ. . .” Tên này lại đồng ý dễ dàng như vậy, cho nên màn tra tấn cô chịu đựng suốt ba giờ là vì cái gì?
Tay Tô Giác khoát lên đầu cô, xoa nhẹ: “Anh chỉ lo rằng em nhất thời xúc động mà sau này bị tổn thương.” Nguyên nhân cụ thể không nói rõ, bởi vì hắn không muốn nói xấu sau lưng, nhưng mà, người đàn ông tự xưng là “Thương Bích Lạc” kia, quả thực quá nguy hiểm.
“Yên tâm!” Hạ Hoàng Tuyền nhảy lên, bóp bóp nắm tay, “Cho dù tổn thương, cũng là em làm người khác tổn thương mới đúng.”
“. . . . . .” Rốt cuộc nên vui mừng hay nên bi ai? Hồi nhỏ đáng yêu như vậy, hiện tại tuy vẫn rất đáng yêu, nhưng. . .
Hạ Hoàng Tuyền tự cho rằng hết thảy đã OK, không nghĩ tới, Tô Giác cuối cùng lại chuyển ngoặt: “Nhưng mà. . .”
Cùng lúc đó, Ngôn Tất Hành đã rửa mặt ghé vào cửa với tư thế chó đi, ra sức dán tai vào cửa: “Rốt cuộc đang làm cái gì? Hiệu quả cách âm của cửa này mạnh quá.” Nói xong, lại móc móc khe cửa phía dưới, lắc đầu, “Thật nhỏ, khe hở này quá nhỏ.” Sau khi rối rắm đủ kiểu, hắn quay đầu hỏi Thương Bích Lạc luôn bình tĩnh đang ngồi trên sofa, “Này, anh không lo lắng chút nào ư? Người phụ nữ của anh ở một mình với người đàn ông khác suốt ba giờ.”
Sau khi có xe lăn, xe em bé “Lịch sử đen tối” đã bị Thương Bích Lạc vô tình từ bỏ, hắn lật sách mà mình lấy từ trong thư phòng, ngước mắt nhìn Ngôn Tất Hành một cái: “Những lời này, anh hỏi tôi hơn 30 lần rồi.”
“Nhưng anh một lần cũng không trả lời tôi! Đúng là hoàng đế không vội thái giám. . . Phi!” Ngôn Tất Hành tự vả miệng, “Thật xúi quẩy, tôi mới không phải là thái giám.”
“Cần phải vội sao?”
“Sao lại không cần?” Ngôn Tất Hành nhảy dựng lên, vòng qua vòng lại, “Cô nam quả nữ, thiên lôi gặp địa hỏa, trong nháy mắt nhật nguyệt thôi chiếu trời long đất lở, đến khi núi không còn góc cạnh trời đất dung hòa mới dám đoạn tuyệt với chàng. . . Hình như có chỗ không đúng, nhưng ý là vậy!”
“Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì thì đã làm từ lâu.” Ngón tay thon dài của Thương Bích Lạc đùa nghịch dây lụa đỏ dưới bộ sách, không ngẩng đầu lên mà đáp.
“Đúng, nhưng mà. . .”
“Nếu Hoàng Tuyền thật sự muốn làm, anh có thể ngăn cản sao?”
“. . . . . Chuyện này. . . . . .” Ngôn Tất Hành bỗng cảm thấy sự tự tôn của đàn ông bị đả kích, hắn ôm ngực, vô cùng có lương tâm ăn ngay nói thật, “Khụ, tôi cảm thấy rằng đối với một người mà nói, sinh mệnh là rất quan trọng.”
“Vậy anh còn rối rắm gì chứ?”
Ngôn Tất Hành đang định gật đầu, đột nhiên lại thấy không đúng: “Không đúng, anh không lo lắng một chút nào sao?” Hắn không hiểu rõ, sao tên này không hề lo lắng.
Sự kiên trì của hắn rốt cuộc cạy được miệng boss Thương, hoặc là nói, Thương Bích Lạc rốt cuộc bị hắn làm phiền không chịu được, nói ra một câu: “Cô ấy sẽ không làm chuyện mà anh nghĩ.”
Ngôn Tất Hành bị một câu của hắn làm nghẹn lời, một lúc lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời rít gào: “Cho nên nói tôi ghét nhất là mấy kẻ có em gái liền khoe ra như anh!” Vươn tay giận giữ chỉ, “Tôi nguyền rủa anh từ hai người biến thành ba người!”
Vừa dứt lời, cửa phòng khép chặt bỗng mở ra.
Ngôn tiểu ca kinh hãi khẽ run, vội vàng xoa tay cười nịnh quay đầu: “Ai nha, em gái vất vả, vì nhân dân phục vụ.” Ánh mắt gian tà nhìn trên dưới một phen, lại khịt khịt mũi, hừm, không có mùi quỷ dị gì, tốt lắm!
“. . . Anh bị đần độn sao?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn đôi mắt gấu trúc tròn vo và biểu cảm kỳ quái lúc này của đối phương, nhịn không được liền bật cười.
“Không. . . Khụ, hai người thương lượng thế nào rồi?” Ngôn Tật Hành tò mò hỏi.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn vẻ lắm chuyện này của Ngôn tiểu ca, không kìm lòng được muốn kích thích hắn một chút, vì thế nhún nhún vai, chỉ vào Thương Bích Lạc, lại hất hất cằm về phía Tô Giác, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ba chúng tôi ngủ cùng nhau.”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Ngôn Tất Hành như bị sét đánh, một lát sau, vô cùng đau đớn bổ nhào vào người Thương Bích Lạc, thê lương kêu rên: “A Thương, tôi thật xin lỗi!” Miệng quạ đen thật đáng giận, nhưng mà, hắn lau mặt, nhanh chóng quay đầu, “Dù sao đã ba người, lại thêm tôi nữa đi, 4p 3p [2] thực ra không khác gì nhau.” Tiết tháo là cái gì? Hắn không biết!
“. . . Anh suy nghĩ nhiều quá.” Tô Giác xoa trán, những người này là ai, sắp dạy hư Hoàng Tuyền rồi.
“Đồ khốn, nghĩ gì vậy!” Đá!
Thực ra, Ngôn Tất Hành đúng là suy nghĩ nhiều quá.
Trong ba phòng ngủ một phòng khách, có hai gian phòng với vách tường liền nhau, Hạ Hoàng Tuyền trực tiếp chém mấy đao vào vách tường, chúng nó liền thông nhau. Bởi vì không phải tường chịu lực nên không có nguy hiểm gì. Hạ Hoàng Tuyền ở cạnh Thương Bích Lạc, cô tìm được một cái giường xếp dây thép nhỏ từ chỗ vật tư, dùng để ngủ cũng được, Tô Giác ngủ ở phòng bên kia. Tuy rằng khi ngủ có đàn ông ở bên cạnh thì rất kỳ quái, nhưng bôn ba trên đường lâu như vậy, việc này cô đã quen rồi. So sánh với khi đó, ngủ ở trên giường quả là cuộc sống trong mơ, thật sự không có gì để phàn nàn.
Đối với việc này, Tô Giác cũng khá hài lòng.
Thương Bích Lạc sao? Ai quan tâm đến hắn! Đồ trang sức tùy thân không có nhân quyền!
Đồng chí Ngôn Tất Hành lại luôn luôn kháng nghị: “Phản đối! Phản đối kỳ thị!” Bởi vì gian phòng được cải tạo thành thư phòng không sát với hai gian phòng khác mà ở đối diện, đối với điều này, hắn vô cùng bất mãn.
Hạ Hoàng Tuyền bị hắn làm phiền không chịu được: “Trong đó có máy tính có sách còn có giường, chỗ nào không tốt hả?” Vì thành thị vẫn chưa bị zombie công kích, điện nước lẫn internet đều vận hành bình thường, chỉ là ngành mấu chốt đều bị quân đội tiếp nhận mà thôi.
“Không có em gái.”
“Thế ư?” Hạ Hoàng Tuyền rút đao, mặt âm u nói, “Muốn em gái phải không? Tôi biến anh thành em gái được không hả?”
“. . . . . .” Đừng ức hiếp người như vậy mà!
[1] Chế từ bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị.
No comments:
Post a Comment