-
Uhm
- Cái này bà nội mà nghe là má chết luôn , lần trước thím 3 cũng chửi con dâu vậy bà nội qua xử đó chị .
- Thôi , em nghe thôi đừng có nói tùm lum nha .
- Em biết rồi , mà em ko hiểu sao má lại cứ đối với chị như vậy ha ? Để em điều tra bà Diễm dùm chị
- Thôi , đừng có tài lanh làm tùm lum lên , má chửi luôn em đó nha .
- Chị để đó , bữa nào em rãnh em điều tra cho chị , em tự nguyện .
Đúng như rằng , 1 bữa cơm gia đình ko có khí O2 . Nặng nề tới mức tôi ko cầm đũa nỗi . Chỉ có 1 mình ba là bình thường vì vốn ba đã ít nói trong nhà rồi , nhiều lúc thấy tội ba chắc má ăn hiếp ba dữ lắm . Mặt má cứ hầm hầm , ông Vinh cũng vậy , tôi với bé Vy thì sợ .
- ( Ba) Ủa , bữa nay bị gì mà sao im re hết vậy ? Bình thường thấy giờ cơm cả nhà nói nhiều lắm mà .
- ( Má ) Thôi , giờ tui ko dám mở miệng , già rồi , mở miệng lẫm cẩm là bị tụi nó chửi, quê lắm .
Tôi với bé Vy nhìn nhau chán ngán , hai chị em hiểu bữa cơm này đúng là ko ngon rồi .
- ( Vinh) Ủa má , nhà này ai gan quá mà dám chửi má vậy má ? Con tưởng chỉ có má mới có quyền chửi cả nhà chứ ? Ba má còn ko tha nữa , con má ai chửi má má nói con nghe con bẻ cổ .
- ( Má ) Thôi , mày khỏi nói móc , thằng mất dạy , tao nuôi mày cho mày ăn học giỏi giang giờ trong mắt mày chỉ có vợ mày thôi .
- ( Ba ) Ủa , mẹ con mà bà nói nặng lời khó nghe vậy ? Tụi nó làm gì bà mà bà chửi nó dữ vậy hả ?
- ( Má ) Tôi kêu vợ nó đi khám để con có con đi , ông coi tôi nghĩ cho vợ chồng nó , mà nó đi méc chồng nó cho chồng nó gọi về nặng nhẹ tôi .
Tôi nghe xong hoảng hồn , sao má lại có thể nói mọi chuyện ngược 180 độ như vậy . Ba quay qua nhìn tôi , tôi nhìn ba bất lực , vừa định mở miệng giải thích thì ông Vinh đã chụp bàn tay đang bưng chén cơm của tôi
- Má , chuyện này hôm bữa nói rồi , có khám thì 2 vợ chồng con sẽ đi khám . Mà tụi con còn trẻ mà , từ từ có con cũng được , má cứ áp lực làm gì , má biết là sức khoẻ Dung đâu có được như người ta . Cái gì cũng từ từ chứ má .
- Đó , ông thấy chưa ? Nói tới là đâu có được .
- Nó nói đúng mà , nó nói sai chỗ nào ? Còn bà nói ai chửi bà ?
- Sáng tôi kêu nó đi khám 1 mình đi , phụ nữ mà , chuyện sanh đẻ nằm ở mình , tôi nói vậy mà nó cãi tay đôi với tôi , nó nói là có khám nó tự đi khám ko cần tôi nhắc , nó nói có khám thì chờ chồng nó về khám .
Tôi há miệng , ghi nhận thêm 1 cung bậc ngạc nhiên khác . Má ko nói thêm , má chỉ nói bớt đi 1 chút và nói khác 1 chút . Thiệt khó hiểu , lúc này tôi ko ngồi yên được
- Sáng má đâu có nói vậy , má nói nhờ bà Diễm giới thiệu bác sĩ , con ko biết sao má cứ nhắc tới người đó hoài . Má ghét con thì má cũng thương chồng con , họ chia tay nhau lâu rồi , anh Vinh cũng cưới con rồi mà sao trong nhà này lúc nào má cũng nhắc , con biết mà thương người đó , má cứ gặp nhưng má có thể đừng nó nhắc hoài được ko , con cũng có cảm giác của con vậy má . Mà má còn nói con cây độc ko trái gái độc ko con , con buồn lắm .
- Bà nói nó vậy hả ?
- Ừ , tôi nói đó , nó là dâu con tôi ko dạy nó được hả ? Giờ hết thằng Vinh rồi tới ông , giờ cái nhà này tôi ko có quyền gì nữa , có giỏi thì đẻ 1 đứa con đi , ko thì cây độc gái độc hết , tưởng tôi sợ ko dám nói hả ? Tôi thương con Diễm , lúc nào tôi cũng mong nó là con dâu nhà này , chẳng qua thằng con tôi nó nhu nhược cho nên để hụt mất người vợ tốt vậy . Tôi nói gì sai hả ?
Mâm cơm đã lên tới đỉnh điểm , ba chồng quát lên
- Bà lớn mà sao mà ăn nói hồ đồ quá vậy ? Con cái nó chưa khoẻ nó chưa có tin vui , bà ko an ủi suốt ngày bà nhắc mấy chuyện tào lao mà ở đó còn sồn sồn lên . Nó ko may mắn được như bà ngày xưa chưa cưới đã có bầu , được chưa ? Sống sao cho con cái nó thương , người đâu mà càng già càng khó chịu , từ hồi trẻ tới bây giờ vẫn ko thay đổi .
Thì ra là má có bầu trước cưới , mặt má đỏ lên vì xấu hổ . Ko biết ba cố ý hay lỡ lời , nhưng tất cả đã quá muộn . Má tôi hất luôn chén cơm , đùng đùng bỏ đi lên phòng .
- Thôi bả ko ăn kệ bả , mấy đứa ăn cơm tiếp đi .
Vẻ mặt ba bình thản , tôi ko thể đoán được cảm giác của ba . Trong khi tôi và Vinh với bé Vy thì đông cứng trước phản ứng có phần “ thái quá “ của má , tim tôi đập mạnh vì hơi sợ .
- Ba ơi , chắc tại con , nhưng mà tự nhiên má nhắc tới bà Diễm con lại tức lên . Con xin lỗi ba .
- Con xin lỗi cái gì , cố gắng giữ sức khoẻ của con thôi . Ngày xưa bả hành cô bạn cũ của ba mấy năm trời , trong khi ba với cô kia ko hề qua lại . Kệ bả đi . Ăn cơm đi !
Ba nói vậy chứ ai mà con ăn vô cho nổi , tôi ngồi đó cố gắng gắp mấy miếng đồ ăn , chưa hết sốc thì ông Vinh cũng bỏ cơm chạy lên phòng má .
Ba người con lại dưới bàn cơm ngóng lên hướng trên lầu , tiếng ông Vinh vọng xuống trước
- Má vừa phải thôi , Diễm nó bỏ con lấy thằng khác , con đau khổ cỡ nào má ko thấy sao mà cứ nhắc nhắc hoài vậy ?
- Nó bỏ mày là tại mày nhu nhược , đáng lẻ mày phải học nghành nó thích chứ ? Có người yêu như nó mày đốt đuốc mà tìm , ngu còn la làng , bây giờ lấy con vợ như cọng bún thiêu , đẻ cũng ko biết đẻ ! Tao chửi đó ,tụi bây là con chứ ko phải anh hai chị hai tao nha !
Tim tôi đau nhói , miệng khô ran , tủi thân cùng cực . Đến bây giờ má mới nói thẳng ra , trong mắt má tôi chỉ như thế .
- Nó bỏ con theo thằng khác , tại vì thằng đó đẹp trai hơn , giàu hơn nhà mình đó má biết ko ? Sao nó cho má ăn cái gì nói gì má cũng tin vậy ? Nó xem phá nát vợ chồng con , nó dựng chuyện nói xấu vợ con rồi khiêu khích con , vợ chồng đã chia cách mà gặp má ngày nào cũng đỗ dầu vô lửa . Sao má là má mà ko bao giờ má chịu hiểu cho cảm giác của con cái vậy ?
Tôi đứng dậy , mặt mày nóng bừng nhưng chỉ định chạy lên kéo ông Vinh xuống , chuyện tới nước này ngoài tầm tưởng tượng rồi , ko thể để má con cãi nhau như vậy . Ai cũng đang nóng hết .
- Con cứ ngồi đó , để ba .
Ba điềm đạm đi lên lầu , ba mới bước có mấy bước đã nghe thấy tiếng bạt tai rồi , tôi với bé Vy nhanh chân chạy lên , má đánh anh Vinh rồi . Ba cũng bước nhanh lên lầu , lúc này tôi bắt đầu khóc luôn rồi , má đánh chồng tôi tới mấy cái chứ ko phải một .
Tôi chạy vô phòng , lôi Vinh đi , ổng đang đứng chết trân tay đang rờ mặt .
- Con xin lỗi má , đi thôi anh ơi , về phòng .
- Em buông ra , hôm nay má đánh con , má đánh con vì người dưng , má chửi con vì người dung , má chèn ép vợ con cũng vì người dưng . Má vui ko ?
- Vui , tao vui , tụi bây ngon thì đi khỏi nhà này .
Rồi xong , má đuổi luôn 2 đứa . Bé Vy chạy vô ôm má cũng bị má hất ra . Ba vô phòng quát nạt
- Bà đuổi ai , nhà của bà hay sao mà bà đuổi .
- Ừ , nhà chung nhưng tôi là má nó , tôi có quyền đuổi , con cái mấy chục tuổi đầu , nuôi cho ăn học cho cao giờ bênh vợ chửi má , thứ như nó là con trời đánh .
- Bà im chưa ?
- Tôi ko im đó ông làm gì tôi ? Nhà này chia phe ra , ba con dâu con mấy người 1 phe , còn tôi 1 phe . Tôi ko sợ đâu , thử coi !
Mặt má vênh lên thách thức ba , công nhận ba hiền thiệt , ba chỉ bỏ đi ra ngoài .
- Má khỏi đuổi , tôi tự đi . Má nói nhà má , cửa hàng chắc cũng của má . Thôi ba khỏi nói gì hết , giờ vợ chồng con đi , con cũng ko làm ở cửa hàng nữa , cái chức vụ phó giám đốc đó tốt nhất ba để má làm luôn đi ! Mà đẻ con má nuôi con mà má kể , đó giờ con cũng mới thấy .
- Thôi anh , đi về phòng , đi về .
Mặt ổng đỏ ngầu , 2 bên má còn đỏ hơn chắc má đánh mạnh dữ lắm . Tôi cực khổ kéo ổng về phòng , bé Vy ngồi đó khóc tu tu . Tôi cũng nước mắt dàn dụa .
Kéo ổng vô phòng , đóng cửa lại , tôi ôm Vinh , tôi thương chồng mình quá , chỉ vì bảo vệ tôi mà bây giờ bị má đánh . Tôi ko tưởng tượng được má lại hung dữ như vậy , Vinh tức tối kéo mấy cái vali trong tủ ra , mấy cái bự nhất , lôi hết áo quần nhét vô
- Đi , em với anh sẽ đi ra ngoài sống , ko cần ở đây , má tưởng là có má có cửa hàng anh mới sống được .
Vinh ôm mặt tôi , chùi nước mắt cho tôi
- Anh ko để em khổ đâu , anh hứa ! Em đừng khóc nữa , anh sẽ bảo vệ em . Đừng khóc nữa
Tôi gật đầu , nước mắt chảy nhiều hơn , tôi rờ lên 2 má của chồng mình , nó phồng lên 1 chút . Tại sao má lại đánh Vinh chứ , ko lẻ con Diễm nó bỏ bùa má ?
- Nhưng giờ mình đi đâu anh ? Nhà còn ba má mà ba má lớn tuổi rồi mà anh ?
- Đi , em đừng lo , má còn chửi còn đánh anh được thì má khoẻ lắm . Mấy chục năm qua , anh ko nhớ lần cuối bị má đánh là khi nào , anh thương ba má nhưng má anh đúng là ko chịu nổi . Anh biết tánh má anh , đã tới nước này , em còn ở đây thì má đay nghiến em tới chết luôn .
2 vợ chồng đang nói chuyện vừa soạn đồ . Tôi băn khoăn lắm ko biết hành động như vậy có xốc nổi hay ko , nhưng tôi thấy Vinh nói có lý , hôm nay tôi sợ má thiệt rồi , chính thức sợ . Cửa phòng mở ra cái rầm , má bước vô chỉ thăng vô mặt tôi , làm tôi giật mình
- Tôi nói cho cô biết , bây giờ ko má con gì nữa , tại cô mà gia đình này tan nát . Đúng là cái loại đàn bà độc địa , tôi nói cho cô biết ngày đám cưới bên nhà gái tôi đi ăn lẫu với bé Diễm , ko có bệnh hoạn gì hết !
Tôi chết trân , tay che miệng vì sốc , ko có cái sốc nào hơn cái sốc này nữa , người tôi run lên , tay chân bũn rũn , Vinh đứng dậy
- Vợ chồng tôi đi , má để yên cho vợ tôi sống với ! Má muốn thí giết tôi thôi , má đẻ tôi ra má thích thì má cầm dao đâm tôi đi !
- Mày giỏi đi thì đi luôn nghe !
Ba bước vô , xách tay bịt miệng má lôi về phòng . Ở đây tôi vẫn chưa hoàn hồn , những điều má nói quá tàn ác với tôi . Vinh vẫn đang cáu tiết hốt hết đồ vô vali , anh buông ra và ôm tôi , hôn lên trán tôi . Lúc này , tự tôi biết , tôi cũng lấy đồ bỏ vô vali , lấy hết vì đồ vợ chồng tôi nhiều lắm nên lấy hơi lâu . Còn vòng vàng nữa , tôi run lên vì tức nhưng vẫn đang làm những việc cần làm .
Hình như ba nhốt má trong phòng hay sao đó , ba qua phòng , thở dài
- Hai đứa đi đâu đỡ đi , để ba giải quyết sau . Xin lỗi Dung , ba mong Dạ con đừng kể mấy chuyện này cho mẹ con nghe , ko có tốt đẹp gì , ba thấy ngại quá .
- Dạ ! Con biết rồi ba .
Ba nói hết câu thì đi ra , nhìn ba tội lắm , thương lắm . Bé Vy chạy vô
- Anh chị tính đi đâu .
- Mày khỏi lo , anh ko có chết đâu .
- Mà anh chị tính đi đâu .
- Chưa biết , khách sạn đầy , lo gì ko có chỗ ở .
- Có gì gọi em liền nha .
- Uhm
Tội nghiệp con nhỏ ghê .
- Em ở nhà cũng coi chừng ba má đi nha .
- Dạ , em biết rồi chị .
4 vali lớn , 1 vali nhỏ , chồng tôi gọi taxi tới . Hai vợ chồng đi , có cái cảnh ra riêng nào đau khổ như cảnh ra riêng của 2 vợ chồng tôi ko ? Cảm giác thật là buồn và tủi nữa , tôi có cứng đầu và ương nghạnh tới mấy , chồng tôi có nóng tính tới mấy cũng ko bằng má .
Hai đứa kéo đồ xuống nhà , ba đi theo nhìn mắt ba thấy đau lòng ghê gớm , bé Vy cũng kéo đồ tiếp
- Thưa ba tụi con đi .
- Ừ , đi đỡ đâu đi rồi giải quyết tiếp . Giờ ba cũng qua nhà nội chơi 1 chút , cho bả ở nhà 1 mình đi .
Ba và má , nói chung là trong nhà Vinh ai cũng sợ bà nội , chuyện lớn nhỏ gì cũng thưa nội hết , vì nội lớn nhất nhà , nhưng cũng như ngoại tôi , nội vẫn còn minh mẫn và sống tình cảm lắm .
Hai vợ chồng lên xe , phải đi cái xe 7 chỗ mới để hết đồ .
- Dạ anh chị đi đâu ?
- Khách sạn ĐN .
- Dạ .
Tôi thấy Vinh nói tới 1 khách sạn cũng gần Gò Vấp nên mới đề nghị về nhà mình
- Hay là qua nhà em đi anh ?
- Thôi , anh ko muốn ảnh hưởng tới mẹ em nữa .
- Có sao đâu , mẹ em biết mà .
- Nhưng anh ko thích , anh sẽ mau tìm chỗ ở cho mình , em yên tâm nha .
- Bộ anh tính đi thiệt luôn hả ?
- Em nghĩ là anh giỡn hả ?
- Đau ko anh ?
- Ko
Tôi xoa mặt cho chồng mình , ngã vào vai của ảnh , Vinh ôm tôi . Sao 2 vợ chồng tôi lại tội nghiệp như vậy chứ , có phải là tôi mang xui rủi đến cho Vinh ko ? Nhưng lúc cưới thầy nói đâu có khắc , rất hợp mà . Có mơ cũng ko tưởng tượng được cảnh này . Đau lòng và cảm thấy có lỗi nữa .
- Cái này bà nội mà nghe là má chết luôn , lần trước thím 3 cũng chửi con dâu vậy bà nội qua xử đó chị .
- Thôi , em nghe thôi đừng có nói tùm lum nha .
- Em biết rồi , mà em ko hiểu sao má lại cứ đối với chị như vậy ha ? Để em điều tra bà Diễm dùm chị
- Thôi , đừng có tài lanh làm tùm lum lên , má chửi luôn em đó nha .
- Chị để đó , bữa nào em rãnh em điều tra cho chị , em tự nguyện .
Đúng như rằng , 1 bữa cơm gia đình ko có khí O2 . Nặng nề tới mức tôi ko cầm đũa nỗi . Chỉ có 1 mình ba là bình thường vì vốn ba đã ít nói trong nhà rồi , nhiều lúc thấy tội ba chắc má ăn hiếp ba dữ lắm . Mặt má cứ hầm hầm , ông Vinh cũng vậy , tôi với bé Vy thì sợ .
- ( Ba) Ủa , bữa nay bị gì mà sao im re hết vậy ? Bình thường thấy giờ cơm cả nhà nói nhiều lắm mà .
- ( Má ) Thôi , giờ tui ko dám mở miệng , già rồi , mở miệng lẫm cẩm là bị tụi nó chửi, quê lắm .
Tôi với bé Vy nhìn nhau chán ngán , hai chị em hiểu bữa cơm này đúng là ko ngon rồi .
- ( Vinh) Ủa má , nhà này ai gan quá mà dám chửi má vậy má ? Con tưởng chỉ có má mới có quyền chửi cả nhà chứ ? Ba má còn ko tha nữa , con má ai chửi má má nói con nghe con bẻ cổ .
- ( Má ) Thôi , mày khỏi nói móc , thằng mất dạy , tao nuôi mày cho mày ăn học giỏi giang giờ trong mắt mày chỉ có vợ mày thôi .
- ( Ba ) Ủa , mẹ con mà bà nói nặng lời khó nghe vậy ? Tụi nó làm gì bà mà bà chửi nó dữ vậy hả ?
- ( Má ) Tôi kêu vợ nó đi khám để con có con đi , ông coi tôi nghĩ cho vợ chồng nó , mà nó đi méc chồng nó cho chồng nó gọi về nặng nhẹ tôi .
Tôi nghe xong hoảng hồn , sao má lại có thể nói mọi chuyện ngược 180 độ như vậy . Ba quay qua nhìn tôi , tôi nhìn ba bất lực , vừa định mở miệng giải thích thì ông Vinh đã chụp bàn tay đang bưng chén cơm của tôi
- Má , chuyện này hôm bữa nói rồi , có khám thì 2 vợ chồng con sẽ đi khám . Mà tụi con còn trẻ mà , từ từ có con cũng được , má cứ áp lực làm gì , má biết là sức khoẻ Dung đâu có được như người ta . Cái gì cũng từ từ chứ má .
- Đó , ông thấy chưa ? Nói tới là đâu có được .
- Nó nói đúng mà , nó nói sai chỗ nào ? Còn bà nói ai chửi bà ?
- Sáng tôi kêu nó đi khám 1 mình đi , phụ nữ mà , chuyện sanh đẻ nằm ở mình , tôi nói vậy mà nó cãi tay đôi với tôi , nó nói là có khám nó tự đi khám ko cần tôi nhắc , nó nói có khám thì chờ chồng nó về khám .
Tôi há miệng , ghi nhận thêm 1 cung bậc ngạc nhiên khác . Má ko nói thêm , má chỉ nói bớt đi 1 chút và nói khác 1 chút . Thiệt khó hiểu , lúc này tôi ko ngồi yên được
- Sáng má đâu có nói vậy , má nói nhờ bà Diễm giới thiệu bác sĩ , con ko biết sao má cứ nhắc tới người đó hoài . Má ghét con thì má cũng thương chồng con , họ chia tay nhau lâu rồi , anh Vinh cũng cưới con rồi mà sao trong nhà này lúc nào má cũng nhắc , con biết mà thương người đó , má cứ gặp nhưng má có thể đừng nó nhắc hoài được ko , con cũng có cảm giác của con vậy má . Mà má còn nói con cây độc ko trái gái độc ko con , con buồn lắm .
- Bà nói nó vậy hả ?
- Ừ , tôi nói đó , nó là dâu con tôi ko dạy nó được hả ? Giờ hết thằng Vinh rồi tới ông , giờ cái nhà này tôi ko có quyền gì nữa , có giỏi thì đẻ 1 đứa con đi , ko thì cây độc gái độc hết , tưởng tôi sợ ko dám nói hả ? Tôi thương con Diễm , lúc nào tôi cũng mong nó là con dâu nhà này , chẳng qua thằng con tôi nó nhu nhược cho nên để hụt mất người vợ tốt vậy . Tôi nói gì sai hả ?
Mâm cơm đã lên tới đỉnh điểm , ba chồng quát lên
- Bà lớn mà sao mà ăn nói hồ đồ quá vậy ? Con cái nó chưa khoẻ nó chưa có tin vui , bà ko an ủi suốt ngày bà nhắc mấy chuyện tào lao mà ở đó còn sồn sồn lên . Nó ko may mắn được như bà ngày xưa chưa cưới đã có bầu , được chưa ? Sống sao cho con cái nó thương , người đâu mà càng già càng khó chịu , từ hồi trẻ tới bây giờ vẫn ko thay đổi .
Thì ra là má có bầu trước cưới , mặt má đỏ lên vì xấu hổ . Ko biết ba cố ý hay lỡ lời , nhưng tất cả đã quá muộn . Má tôi hất luôn chén cơm , đùng đùng bỏ đi lên phòng .
- Thôi bả ko ăn kệ bả , mấy đứa ăn cơm tiếp đi .
Vẻ mặt ba bình thản , tôi ko thể đoán được cảm giác của ba . Trong khi tôi và Vinh với bé Vy thì đông cứng trước phản ứng có phần “ thái quá “ của má , tim tôi đập mạnh vì hơi sợ .
- Ba ơi , chắc tại con , nhưng mà tự nhiên má nhắc tới bà Diễm con lại tức lên . Con xin lỗi ba .
- Con xin lỗi cái gì , cố gắng giữ sức khoẻ của con thôi . Ngày xưa bả hành cô bạn cũ của ba mấy năm trời , trong khi ba với cô kia ko hề qua lại . Kệ bả đi . Ăn cơm đi !
Ba nói vậy chứ ai mà con ăn vô cho nổi , tôi ngồi đó cố gắng gắp mấy miếng đồ ăn , chưa hết sốc thì ông Vinh cũng bỏ cơm chạy lên phòng má .
Ba người con lại dưới bàn cơm ngóng lên hướng trên lầu , tiếng ông Vinh vọng xuống trước
- Má vừa phải thôi , Diễm nó bỏ con lấy thằng khác , con đau khổ cỡ nào má ko thấy sao mà cứ nhắc nhắc hoài vậy ?
- Nó bỏ mày là tại mày nhu nhược , đáng lẻ mày phải học nghành nó thích chứ ? Có người yêu như nó mày đốt đuốc mà tìm , ngu còn la làng , bây giờ lấy con vợ như cọng bún thiêu , đẻ cũng ko biết đẻ ! Tao chửi đó ,tụi bây là con chứ ko phải anh hai chị hai tao nha !
Tim tôi đau nhói , miệng khô ran , tủi thân cùng cực . Đến bây giờ má mới nói thẳng ra , trong mắt má tôi chỉ như thế .
- Nó bỏ con theo thằng khác , tại vì thằng đó đẹp trai hơn , giàu hơn nhà mình đó má biết ko ? Sao nó cho má ăn cái gì nói gì má cũng tin vậy ? Nó xem phá nát vợ chồng con , nó dựng chuyện nói xấu vợ con rồi khiêu khích con , vợ chồng đã chia cách mà gặp má ngày nào cũng đỗ dầu vô lửa . Sao má là má mà ko bao giờ má chịu hiểu cho cảm giác của con cái vậy ?
Tôi đứng dậy , mặt mày nóng bừng nhưng chỉ định chạy lên kéo ông Vinh xuống , chuyện tới nước này ngoài tầm tưởng tượng rồi , ko thể để má con cãi nhau như vậy . Ai cũng đang nóng hết .
- Con cứ ngồi đó , để ba .
Ba điềm đạm đi lên lầu , ba mới bước có mấy bước đã nghe thấy tiếng bạt tai rồi , tôi với bé Vy nhanh chân chạy lên , má đánh anh Vinh rồi . Ba cũng bước nhanh lên lầu , lúc này tôi bắt đầu khóc luôn rồi , má đánh chồng tôi tới mấy cái chứ ko phải một .
Tôi chạy vô phòng , lôi Vinh đi , ổng đang đứng chết trân tay đang rờ mặt .
- Con xin lỗi má , đi thôi anh ơi , về phòng .
- Em buông ra , hôm nay má đánh con , má đánh con vì người dưng , má chửi con vì người dung , má chèn ép vợ con cũng vì người dưng . Má vui ko ?
- Vui , tao vui , tụi bây ngon thì đi khỏi nhà này .
Rồi xong , má đuổi luôn 2 đứa . Bé Vy chạy vô ôm má cũng bị má hất ra . Ba vô phòng quát nạt
- Bà đuổi ai , nhà của bà hay sao mà bà đuổi .
- Ừ , nhà chung nhưng tôi là má nó , tôi có quyền đuổi , con cái mấy chục tuổi đầu , nuôi cho ăn học cho cao giờ bênh vợ chửi má , thứ như nó là con trời đánh .
- Bà im chưa ?
- Tôi ko im đó ông làm gì tôi ? Nhà này chia phe ra , ba con dâu con mấy người 1 phe , còn tôi 1 phe . Tôi ko sợ đâu , thử coi !
Mặt má vênh lên thách thức ba , công nhận ba hiền thiệt , ba chỉ bỏ đi ra ngoài .
- Má khỏi đuổi , tôi tự đi . Má nói nhà má , cửa hàng chắc cũng của má . Thôi ba khỏi nói gì hết , giờ vợ chồng con đi , con cũng ko làm ở cửa hàng nữa , cái chức vụ phó giám đốc đó tốt nhất ba để má làm luôn đi ! Mà đẻ con má nuôi con mà má kể , đó giờ con cũng mới thấy .
- Thôi anh , đi về phòng , đi về .
Mặt ổng đỏ ngầu , 2 bên má còn đỏ hơn chắc má đánh mạnh dữ lắm . Tôi cực khổ kéo ổng về phòng , bé Vy ngồi đó khóc tu tu . Tôi cũng nước mắt dàn dụa .
Kéo ổng vô phòng , đóng cửa lại , tôi ôm Vinh , tôi thương chồng mình quá , chỉ vì bảo vệ tôi mà bây giờ bị má đánh . Tôi ko tưởng tượng được má lại hung dữ như vậy , Vinh tức tối kéo mấy cái vali trong tủ ra , mấy cái bự nhất , lôi hết áo quần nhét vô
- Đi , em với anh sẽ đi ra ngoài sống , ko cần ở đây , má tưởng là có má có cửa hàng anh mới sống được .
Vinh ôm mặt tôi , chùi nước mắt cho tôi
- Anh ko để em khổ đâu , anh hứa ! Em đừng khóc nữa , anh sẽ bảo vệ em . Đừng khóc nữa
Tôi gật đầu , nước mắt chảy nhiều hơn , tôi rờ lên 2 má của chồng mình , nó phồng lên 1 chút . Tại sao má lại đánh Vinh chứ , ko lẻ con Diễm nó bỏ bùa má ?
- Nhưng giờ mình đi đâu anh ? Nhà còn ba má mà ba má lớn tuổi rồi mà anh ?
- Đi , em đừng lo , má còn chửi còn đánh anh được thì má khoẻ lắm . Mấy chục năm qua , anh ko nhớ lần cuối bị má đánh là khi nào , anh thương ba má nhưng má anh đúng là ko chịu nổi . Anh biết tánh má anh , đã tới nước này , em còn ở đây thì má đay nghiến em tới chết luôn .
2 vợ chồng đang nói chuyện vừa soạn đồ . Tôi băn khoăn lắm ko biết hành động như vậy có xốc nổi hay ko , nhưng tôi thấy Vinh nói có lý , hôm nay tôi sợ má thiệt rồi , chính thức sợ . Cửa phòng mở ra cái rầm , má bước vô chỉ thăng vô mặt tôi , làm tôi giật mình
- Tôi nói cho cô biết , bây giờ ko má con gì nữa , tại cô mà gia đình này tan nát . Đúng là cái loại đàn bà độc địa , tôi nói cho cô biết ngày đám cưới bên nhà gái tôi đi ăn lẫu với bé Diễm , ko có bệnh hoạn gì hết !
Tôi chết trân , tay che miệng vì sốc , ko có cái sốc nào hơn cái sốc này nữa , người tôi run lên , tay chân bũn rũn , Vinh đứng dậy
- Vợ chồng tôi đi , má để yên cho vợ tôi sống với ! Má muốn thí giết tôi thôi , má đẻ tôi ra má thích thì má cầm dao đâm tôi đi !
- Mày giỏi đi thì đi luôn nghe !
Ba bước vô , xách tay bịt miệng má lôi về phòng . Ở đây tôi vẫn chưa hoàn hồn , những điều má nói quá tàn ác với tôi . Vinh vẫn đang cáu tiết hốt hết đồ vô vali , anh buông ra và ôm tôi , hôn lên trán tôi . Lúc này , tự tôi biết , tôi cũng lấy đồ bỏ vô vali , lấy hết vì đồ vợ chồng tôi nhiều lắm nên lấy hơi lâu . Còn vòng vàng nữa , tôi run lên vì tức nhưng vẫn đang làm những việc cần làm .
Hình như ba nhốt má trong phòng hay sao đó , ba qua phòng , thở dài
- Hai đứa đi đâu đỡ đi , để ba giải quyết sau . Xin lỗi Dung , ba mong Dạ con đừng kể mấy chuyện này cho mẹ con nghe , ko có tốt đẹp gì , ba thấy ngại quá .
- Dạ ! Con biết rồi ba .
Ba nói hết câu thì đi ra , nhìn ba tội lắm , thương lắm . Bé Vy chạy vô
- Anh chị tính đi đâu .
- Mày khỏi lo , anh ko có chết đâu .
- Mà anh chị tính đi đâu .
- Chưa biết , khách sạn đầy , lo gì ko có chỗ ở .
- Có gì gọi em liền nha .
- Uhm
Tội nghiệp con nhỏ ghê .
- Em ở nhà cũng coi chừng ba má đi nha .
- Dạ , em biết rồi chị .
4 vali lớn , 1 vali nhỏ , chồng tôi gọi taxi tới . Hai vợ chồng đi , có cái cảnh ra riêng nào đau khổ như cảnh ra riêng của 2 vợ chồng tôi ko ? Cảm giác thật là buồn và tủi nữa , tôi có cứng đầu và ương nghạnh tới mấy , chồng tôi có nóng tính tới mấy cũng ko bằng má .
Hai đứa kéo đồ xuống nhà , ba đi theo nhìn mắt ba thấy đau lòng ghê gớm , bé Vy cũng kéo đồ tiếp
- Thưa ba tụi con đi .
- Ừ , đi đỡ đâu đi rồi giải quyết tiếp . Giờ ba cũng qua nhà nội chơi 1 chút , cho bả ở nhà 1 mình đi .
Ba và má , nói chung là trong nhà Vinh ai cũng sợ bà nội , chuyện lớn nhỏ gì cũng thưa nội hết , vì nội lớn nhất nhà , nhưng cũng như ngoại tôi , nội vẫn còn minh mẫn và sống tình cảm lắm .
Hai vợ chồng lên xe , phải đi cái xe 7 chỗ mới để hết đồ .
- Dạ anh chị đi đâu ?
- Khách sạn ĐN .
- Dạ .
Tôi thấy Vinh nói tới 1 khách sạn cũng gần Gò Vấp nên mới đề nghị về nhà mình
- Hay là qua nhà em đi anh ?
- Thôi , anh ko muốn ảnh hưởng tới mẹ em nữa .
- Có sao đâu , mẹ em biết mà .
- Nhưng anh ko thích , anh sẽ mau tìm chỗ ở cho mình , em yên tâm nha .
- Bộ anh tính đi thiệt luôn hả ?
- Em nghĩ là anh giỡn hả ?
- Đau ko anh ?
- Ko
Tôi xoa mặt cho chồng mình , ngã vào vai của ảnh , Vinh ôm tôi . Sao 2 vợ chồng tôi lại tội nghiệp như vậy chứ , có phải là tôi mang xui rủi đến cho Vinh ko ? Nhưng lúc cưới thầy nói đâu có khắc , rất hợp mà . Có mơ cũng ko tưởng tượng được cảnh này . Đau lòng và cảm thấy có lỗi nữa .
Tôi
cũng đau lòng , tức trong bụng nhưng nghĩ tới Vinh tôi ko dám thổ lộ , vì tôi
biết ảnh còn tức hơn , còn đau hơn và buồn hơn . Buồn thì 1 đứa buồn thôi , phải
làm chỗ dựa cho người còn lại .
- Anh rửa mặt đi , anh mệt ko ?
- Lại đây ngồi với anh , anh ôm cái , anh mệt chứ , bữa nay anh đi miền Tây mà nhưng anh ko sao . Có em là được , giờ anh ko cần gì cả .
Nước mắt lại rơi , dụi mặt vào ngực chồng . Vợ chồng lại ôm nhau .
- Anh sẽ ko làm em phải khổ đâu , anh hứa ko để em khổ .
- Em ko sợ khổ , em chỉ sợ anh làm em buồn , sợ mình buồn , còn khổ em chịu được . Bao nhiêu vợ chồng người ta khổ mà người ta vẫn vui đó thôi , mình cũng làm được . Em ko đòi hỏi , ko mua sắm gì hết , áo quần em có nhiều rồi !
- Em thích mua đất xây nhà hay ở chung cư ?
- Anh tính mua nhà hả ?
- Nếu ko mua nhà chắc ở miết khách sạn hả em ?
- Mua nhà thì phải có tiền đó anh .
- Ừ , anh có tiền mà . Em thích mua đất cất nhà , thích mua nhà cũ sửa lại hay thích ở chung cư ?
- Em sao cũng được . Nhưng sao mình ko về nhà em ở cho đỡ tốn tiền ?
- Em nghĩ 1 chút đi nha , nghĩ sao mà mình đi khỏi nhà kiểu đó lại qua nhà em , anh là đàn ông mà em .
Vinh vò đầu tôi nheo mắt , nghĩ lại đúng là tôi nghĩ nông thiệt . Vừa nói chuyện Vinh vừa mở lap coi mấy trang mua bán nhà .
- Anh có tiền , tiền đó ko để làm ăn gì sao mà mua nhà ?
- An cư mới lạc nghiệp em à .
- Em thích nhà chung cư
- Vì sao ?
- Vì yên tĩnh vì an toàn , em nghĩ vậy .
- Ok , vậy mua chung cư .
- Nhưng mà anh có bao nhiêu tiền .
- Anh có đủ tiền nuôi em cả đời .
- Xạo quá .
Tôi đấm vào tay chồng , rồi đứng dậy ôm cổ ảnh từ phía sau . Sao trong lúc này mà tôi lại thấy hạnh phúc đến vậy , tự hào đến vậy ko biết , trờ trêu quá .
- Em đói ko ?
- Có , nãy ko ăn được gì hết .
- Uhm, đi ăn .
- Nhưng mình ko có xe .
- Để anh nói Vy chạy xe qua , sáng anh sẽ đưa em đi làm chiều anh đón em về , ráng ở khách sạn 1 ,2 ngày để anh tính cho .
- Rồi anh ko đi làm hả ?
- Có chứ , để mai anh ra coi sắp xếp bàn giao với ba , anh ko làm nữa .
- Anh à ….
- Thôi , em đừng lo , anh biết mà , anh biết trách nhiệm anh là phải kiếm tiền còn lo cho em nữa mà .
- Ko phải , ý em là dù sao cũng là công việc kinh doanh nhà từ đó giờ , ba lớn tuổi giờ anh ko làm , anh bỏ đó sao ba lo được , ko lẻ 1 tháng anh bắt ba phải đi về Cần thơ 2 lần ?
- Cái đó anh có nghĩ qua rồi , em yên tâm nha . Đó giờ em ko biết quy tắc làm việc của anh phải ko ? Từ từ sẽ biết .
- Em sợ anh cực .
- Em lo cho sức khỏe em đi , đừng nghĩ nhiều , anh lo được .
- Em sợ lắm .
- Em sợ gì ?
- Em sợ má từ anh luôn .
- Uhm , chắc như vậy thiệt đó , má anh mà . Má làm theo ý má bất chấp cảm giác của mọi người , đó giờ vậy rồi .
- Gì thì gì , anh đừng gây với má nữa . em sợ rồi má sẽ nói là em xúi anh cãi má .
- Em sợ gì , má đã nghĩ như vậy rồi . Mà cái má nghĩ là đúng , em sợ hay ko cũng vậy à !
- Sao má ghét em vậy anh , em có làm gì sao ?
- Anh thương em được rồi , giờ mình ra ở riêng rồi , em khỏi nghĩ nhiều .
- Anh nói vậy nghe mất tình cảm lắm .
- Thôi , đừng có nhè nhè hoài . Lên danh sách những cái cần mua cho nhà mới đi chị , còn lại để anh coi .
- Anh !
- Gì em ?
- Em có 200 triệu mẹ cho , em ko xài , rồi anh chuyển hàng tháng cho em bữa giờ , tiền em để dành , cũng còn cỡ 250 triệu trong thẻ , anh lấy luôn đi để đắp vô mua nhà .
Chồng tôi dịu xuống , cơ mặt giãn hết ra , đứng dậy , ôm tôi , hắn hôn tôi ẵm tôi lên … hắn đè tôi xuống giường ( nghĩ mãi ko ra sao mấy người đàn ông lúc nào cũng có hứng thú như vậy được, mình mà buồn thì tránh ra 50 mét chứ ở đó mà … ) .
- Đó là tiền mẹ cho con gái , con rễ ko được đụng vô đâu . Anh lo được , anh có tiền mà , nhưng nghe em nói vậy anh cũng vui lắm , cảm ơn em .
- Thực ra anh có bao nhiêu tiền vậy ?
- Anh có tiền đủ nuôi em cả đời .
- Anh có quỷ đen à ?
- Quỷ đen quỷ đỏ gì anh cũng có , haha .
Tôi đẩy hắn ra , ngồi trầm ngâm
- Thật ra trong tài khoản của anh lúc nào cũng có khoảng 800tr-1 tỷ để giải quyết công việc khi cần . Đó là tiền của anh , tiền anh xoay để đẻ lời . Chưa tính giá trị doanh thu và giá trị ban đầu của cửa hàng – anh 40 , bé Vy và chị Vân mỗi người 30 .
- Ủa , còn ba má đâu ?
- Ba má đã ký để lại cái đó cho tụi anh rồi mà , khi nào 1 trong 3 người cần thì cứ nói , ba sẽ chi tiền mặt cho . Em khỏi lo, ba má có nhiều tiền lắm , đất đai rồi nhà cho mướn nữa .
- Nhưng ko lẻ anh nói ba đưa tiền cho anh sao ?
- Ừ , phần của anh mà .
- Rồi mai mốt sao ?
- Sao là sao ? Em biết cửa hàng có giá trị bao nhiêu ko ? Anh nói ba chi cho anh trước vài trăm là mình đủ mua nhà rồi . Anh sẽ lăn lộn tìm tiền nuôi em . Mà em cũng lo đẻ cho anh đi nha .
Hắn lại đè tôi ra , nhưng chỉ ôm hôn 1 chút . Chứ tôi biết , giả bộ cười nói , giả bộ tỉnh vậy thôi chứ chắc đau lắm .Ngày xưa mẹ đã đến như thế đâu mà tôi đã đùng đùng bỏ nhà đi rồi , huống gì , là đàn ông …. Lại trước mặt vợ , nghĩ tội Vinh nhiều lắm .
2 vợ chồng đi ăn cơm tấm đêm gần đó , bé Vy chạy
xe Vinh qua , ghé vô quán luôn . Mắt thì đỏ mũi thì bóng , thấy cô em chồng
thương quá , ko có lỗi gì suốt ngày khóc vì anh và chị dâu .- Anh rửa mặt đi , anh mệt ko ?
- Lại đây ngồi với anh , anh ôm cái , anh mệt chứ , bữa nay anh đi miền Tây mà nhưng anh ko sao . Có em là được , giờ anh ko cần gì cả .
Nước mắt lại rơi , dụi mặt vào ngực chồng . Vợ chồng lại ôm nhau .
- Anh sẽ ko làm em phải khổ đâu , anh hứa ko để em khổ .
- Em ko sợ khổ , em chỉ sợ anh làm em buồn , sợ mình buồn , còn khổ em chịu được . Bao nhiêu vợ chồng người ta khổ mà người ta vẫn vui đó thôi , mình cũng làm được . Em ko đòi hỏi , ko mua sắm gì hết , áo quần em có nhiều rồi !
- Em thích mua đất xây nhà hay ở chung cư ?
- Anh tính mua nhà hả ?
- Nếu ko mua nhà chắc ở miết khách sạn hả em ?
- Mua nhà thì phải có tiền đó anh .
- Ừ , anh có tiền mà . Em thích mua đất cất nhà , thích mua nhà cũ sửa lại hay thích ở chung cư ?
- Em sao cũng được . Nhưng sao mình ko về nhà em ở cho đỡ tốn tiền ?
- Em nghĩ 1 chút đi nha , nghĩ sao mà mình đi khỏi nhà kiểu đó lại qua nhà em , anh là đàn ông mà em .
Vinh vò đầu tôi nheo mắt , nghĩ lại đúng là tôi nghĩ nông thiệt . Vừa nói chuyện Vinh vừa mở lap coi mấy trang mua bán nhà .
- Anh có tiền , tiền đó ko để làm ăn gì sao mà mua nhà ?
- An cư mới lạc nghiệp em à .
- Em thích nhà chung cư
- Vì sao ?
- Vì yên tĩnh vì an toàn , em nghĩ vậy .
- Ok , vậy mua chung cư .
- Nhưng mà anh có bao nhiêu tiền .
- Anh có đủ tiền nuôi em cả đời .
- Xạo quá .
Tôi đấm vào tay chồng , rồi đứng dậy ôm cổ ảnh từ phía sau . Sao trong lúc này mà tôi lại thấy hạnh phúc đến vậy , tự hào đến vậy ko biết , trờ trêu quá .
- Em đói ko ?
- Có , nãy ko ăn được gì hết .
- Uhm, đi ăn .
- Nhưng mình ko có xe .
- Để anh nói Vy chạy xe qua , sáng anh sẽ đưa em đi làm chiều anh đón em về , ráng ở khách sạn 1 ,2 ngày để anh tính cho .
- Rồi anh ko đi làm hả ?
- Có chứ , để mai anh ra coi sắp xếp bàn giao với ba , anh ko làm nữa .
- Anh à ….
- Thôi , em đừng lo , anh biết mà , anh biết trách nhiệm anh là phải kiếm tiền còn lo cho em nữa mà .
- Ko phải , ý em là dù sao cũng là công việc kinh doanh nhà từ đó giờ , ba lớn tuổi giờ anh ko làm , anh bỏ đó sao ba lo được , ko lẻ 1 tháng anh bắt ba phải đi về Cần thơ 2 lần ?
- Cái đó anh có nghĩ qua rồi , em yên tâm nha . Đó giờ em ko biết quy tắc làm việc của anh phải ko ? Từ từ sẽ biết .
- Em sợ anh cực .
- Em lo cho sức khỏe em đi , đừng nghĩ nhiều , anh lo được .
- Em sợ lắm .
- Em sợ gì ?
- Em sợ má từ anh luôn .
- Uhm , chắc như vậy thiệt đó , má anh mà . Má làm theo ý má bất chấp cảm giác của mọi người , đó giờ vậy rồi .
- Gì thì gì , anh đừng gây với má nữa . em sợ rồi má sẽ nói là em xúi anh cãi má .
- Em sợ gì , má đã nghĩ như vậy rồi . Mà cái má nghĩ là đúng , em sợ hay ko cũng vậy à !
- Sao má ghét em vậy anh , em có làm gì sao ?
- Anh thương em được rồi , giờ mình ra ở riêng rồi , em khỏi nghĩ nhiều .
- Anh nói vậy nghe mất tình cảm lắm .
- Thôi , đừng có nhè nhè hoài . Lên danh sách những cái cần mua cho nhà mới đi chị , còn lại để anh coi .
- Anh !
- Gì em ?
- Em có 200 triệu mẹ cho , em ko xài , rồi anh chuyển hàng tháng cho em bữa giờ , tiền em để dành , cũng còn cỡ 250 triệu trong thẻ , anh lấy luôn đi để đắp vô mua nhà .
Chồng tôi dịu xuống , cơ mặt giãn hết ra , đứng dậy , ôm tôi , hắn hôn tôi ẵm tôi lên … hắn đè tôi xuống giường ( nghĩ mãi ko ra sao mấy người đàn ông lúc nào cũng có hứng thú như vậy được, mình mà buồn thì tránh ra 50 mét chứ ở đó mà … ) .
- Đó là tiền mẹ cho con gái , con rễ ko được đụng vô đâu . Anh lo được , anh có tiền mà , nhưng nghe em nói vậy anh cũng vui lắm , cảm ơn em .
- Thực ra anh có bao nhiêu tiền vậy ?
- Anh có tiền đủ nuôi em cả đời .
- Anh có quỷ đen à ?
- Quỷ đen quỷ đỏ gì anh cũng có , haha .
Tôi đẩy hắn ra , ngồi trầm ngâm
- Thật ra trong tài khoản của anh lúc nào cũng có khoảng 800tr-1 tỷ để giải quyết công việc khi cần . Đó là tiền của anh , tiền anh xoay để đẻ lời . Chưa tính giá trị doanh thu và giá trị ban đầu của cửa hàng – anh 40 , bé Vy và chị Vân mỗi người 30 .
- Ủa , còn ba má đâu ?
- Ba má đã ký để lại cái đó cho tụi anh rồi mà , khi nào 1 trong 3 người cần thì cứ nói , ba sẽ chi tiền mặt cho . Em khỏi lo, ba má có nhiều tiền lắm , đất đai rồi nhà cho mướn nữa .
- Nhưng ko lẻ anh nói ba đưa tiền cho anh sao ?
- Ừ , phần của anh mà .
- Rồi mai mốt sao ?
- Sao là sao ? Em biết cửa hàng có giá trị bao nhiêu ko ? Anh nói ba chi cho anh trước vài trăm là mình đủ mua nhà rồi . Anh sẽ lăn lộn tìm tiền nuôi em . Mà em cũng lo đẻ cho anh đi nha .
Hắn lại đè tôi ra , nhưng chỉ ôm hôn 1 chút . Chứ tôi biết , giả bộ cười nói , giả bộ tỉnh vậy thôi chứ chắc đau lắm .Ngày xưa mẹ đã đến như thế đâu mà tôi đã đùng đùng bỏ nhà đi rồi , huống gì , là đàn ông …. Lại trước mặt vợ , nghĩ tội Vinh nhiều lắm .
- Mai em chạy luôn xe của chị Dung qua cho . Ba đi rồi , nhà có 1 mình má , má mở cái gì um sùm nhà cửa . Mệt mỏi .
- Ừ , cám ơn em .
- Mà anh chị tính sao ? Đi thiệt hả ?
- ( Vinh) Ừ , đi . Anh đang kiếm nhà
- Nhưng giờ ở đâu ? Anh kiếm nhà mướn à ? Trời ơi , tự nhiên giờ đi ở nhà mướn ….
- Kiếm phòng thuê cho có chỗ ngủ thôi , anh tìm mua 1 căn chung cư , chị mày thích chung cư .
- Anh suy nghĩ kỹ chưa ? Anh là con trai duy nhất , anh bỏ ba má đi vậy coi được ko ?
- Mai mốt mày lấy chồng rồi thì cho 2 đứa ở nhà lo cho ba má . Anh một đi ko trở lại đâu .
- Sao cái nhà này ai cũng nóng tính hết vậy trời ?
- Trễ rồi , mày đi taxi về đi , mai có đi làm ko ?
- Mai tối em mới đi , đi Thái . À , anh ba em có số mấy người cho thuê phòng tháng , kiểu cất nhà rồi phân phòng cho thuê ngày khu quận 1 , cho Việt Kiều đó , cũng ko mắc lắm nhưng chỉ ngủ nghỉ thôi ko có bếp núc gì nha , nếu anh ở tạm thì có thể liên lạc, nghe nói cũng tiện nghi lắm đó .
- An ninh ko ? Nghe cũng được đó .
- An ninh chứ , nhà người ta mà .
- Uhm , nhắn hết số qua cho anh .
- Để em nhắn cho , giờ em về , nhức đầu nhức cổ quá . Mai em lấy xe của chị Dung qua cho chị có chân đi lại .
Con bé thở dài ngao ngán , kêu taxi về . Nhìn thấy thương gì đâu
- Anh à , anh có thương bé Vy ko ?
- Thương chứ
- Sao anh cứ nói chuyện mày tao với em vậy ?
- Thôi quen rồi .
- Tội Vy quá .
- Ba cưng nó nhất nhà đó em , cưng lắm luôn đó .
- Thì liên quan gì , em chỉ nói là anh nên nói chuyện nhẹ nhàng với Vy 1 chút , em gái mà . Anh nhẹ nhàng với em thì được vậy mà với em gái mình suốt ngày mày tao .
- Rồi , mai mốt em ko mày tao với nó nữa , được chưa ?
Tối hôm đó , 2 vợ chồng ôm nhau ngủ , ngủ bụi … Tôi tưởng là 2 đứa cùng ngủ vậy mà nửa đêm thức dậy tôi thấy Vinh vẫn ngồi lap , ảnh tìm mua nhà . Tôi đi vệ sinh xong định ngồi kế bên , chồng xua xua tay
- Em đi ngủ đi , mai còn đi làm .
- Vậy chừng nào anh ngủ ?
- Anh ngủ ko được , chừng nào mệt anh ngủ , ko phải lo cho anh . Em ngủ đi .
Rồi tôi ôm chồng cái lại đi ngủ ( chẳng thà tôi thức cả đêm chứ ngủ mê thì mê lắm) .
Sáng dậy đi làm , tới lượt chồng ngủ mê . Thôi tôi tự lục đồ đi làm , đi xe ôm luôn ko dám kêu chồng dậy . Khổ thân lúc nôn nóng cứ nhét bừa quần áo vô vali giờ cái nào cũng nhăn nhúm , thiệt khó coi , khách sạn thường nên ko có bàn ủi .
Tôi đi làm , thiệt lòng mà nói ko tập trung được , khoảng 10h chị Vân ghé qua , nhắn tin kêu tôi vào phòng anh rễ . Tôi uể oải , trống rỗng nghe theo , tôi biết thừa chị Vân sẽ nói gì , sẽ khuyên chúng tôi làm gì
- Em ngồi đi .
- Dạ
- Tối qua 2 đứa về nhà em ngủ hả ?
- Dạ ko , tụi em ngủ khách sạn chị .
- Uhm , em kể chị nghe đi , cụ thể là chuyện gì ?
- Má chưa kể chị nghe sao ? Tóm lại có thể hiểu má kêu em đi khám chữa bệnh có con , em ko chịu chờ anh Vinh về khám chung , em gọi cho anh Vinh nói vậy , tối về má la anh Vinh bênh em , la em cái gì cũng méc , anh Vinh cãi lại , má đánh ảnh , rồi đuổi đi . Vinh cuốn đồ đi
- Sao em ko can nó ?
- Chị nghĩ là em can được ảnh hả ? Em nói thiệt , em mệt , vì em biết chuyện vậy cũng do em , nhưng em cũng buồn lắm . Chị hãy hiểu cho vợ chồng em với , chị đừng trách em hay anh Vinh được ko ? Cho tụi em thở với .
- ( Anh rễ ) Theo anh thấy kiểu này thế nào chú Vinh cũng đi thiệt rồi . Vân em hãy ủng hộ cách sống độc lập đi , ai cũng mấy chục tuổi đầu rồi , cái gì cũng nghe theo má sao được ? Em nghe theo má mấy chục năm ko thấy chán à ? Đàn ông mà , phải có bản lĩnh và chính kiến chứ .
- Anh muốn tụi nó bỏ nhà đi luôn à ?
- Em nghĩ tích cực chút đi , vợ chồng chú Vinh ra riêng thôi , sao phải nghĩ là bỏ đi ?
No comments:
Post a Comment