Chương 46: tôi nhảy cô cũng phải nhảy
Bị hôn bị hôn bị hôn. . . . . . ! ! !
Thương Bích Lạc, Thương boss tên hỗn đản .........!!!
Hắn như thế nào lại có thể hôn , như thế nào lại dám hôn ....................!!!
Trong đầu Hạ Hoàng Tuyền ầm một tiếng nổ vang,bởi lượng thông tin qua nhiều,trong khoảng thời gian ngắn CPU của não bị qúa tải, cả người đều không kịp phản ứng ......Khi lấy lại tinh thần , Thương Bích Lạc đã hơi lùi lại về phía sau , chóp mũi hai người kề sát vào nhau,mặt không chút thay đổi nói :"Hôn tốt lắm , cô có muốn thử thêm một lần nữa không?"
".............."Nằm , nằm mơ ! Tại sao tên này có thể vô sỉ như vậy ?!
Như nhìn thấu suy nghic trong lòng cô , Thương Bích Lạc lại mở miệng , thần sắc lạnh nhạt nói ra một câu càng thêm kích thích người khác : "Đúng vậy a, tôi yêu cô chết mất, cô có muốn hay không hiện tại. . . . . ."
"Câm miệng "Bởi vì cô đang ngồi ở trên bàn , Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng lên gối , sau đó cánh tạy bất ngờ hạ xuống một cú nện , miệng lặp đi lặp lại lời nói giận dữ : "Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng a! ! !"
Cổ tay đột nhiên bị nắm giữ .
Tay Hạ Hoàng Tuyền run lên , theo bản năng bắt đầu giãy ra, lúc này lại nghe Thương Bích Lạc nói , hắn nói : " Không phải cô bảo tôi làm sao ?"
".........."Bỗng nhiên Hạ Hoàng Tuyền dừng động tác giữa không trung , có chút không hài lòng , lời nàng nói đó , là nói giỡn có được không ? Ai biết tên này lại coi là thật mà thật sự hôn chứ !Người mắc bệnh sạch sẽ làm như vậy có thể so với người bình thường tự nhiên bị ngã vào hố phân , làm người khác không thể tưởng tượng nổi được !Từ từ..........Bản thân lại so sánh kiểu gì vậy ? Phi phi phi , cô mới không phải hố phân đâu!
Thương Bích Lạc ngẩng đầu , ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào cô, giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi của mình , không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên mặt cô dù nhỏ nhất , lần nữa mở miệng hỏi :"Cô tức giận ?"
Chẳng biết tại sao , Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy trong ánh mắt đang nhìn bản thân của Thương Bích Lạc bao hàm một cái gì đó làm cho cô có chút sợ hãi , nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, nhanh như đó chỉ là ảo giác.
Cô sợ run ,một lát sau khi kịp phản ứng , dùng mu bàn tay còn lại không bị nắm lấy chùi đôi môi, động tác vừa nhanh vừa mạnh như muốn đem đôi môi cọ hỏng , hơn nửa ngày mới dừng lại động tác , nói :"Tôi không tức giận !" Tuy rằng vừa rồi có hơi tức giận một chút , nhưng chuyện này nói đi nói lại cũng là cô sai , không lên chết thì sẽ không phải chết , ai bảo cô chủ động khiêu khích hắn, ngờ đâu hắn sẽ vì sĩ diện mà cố nhịn xuống sự ghê tởm của bản thân mà thực sự hôn cô.
Hơn nữa lần trước cô cũng làm như vậy, bất quá một trả lại một , cũng tính là hòa .
"Ồ?"
"Tóm lại !Chúng ta như thế này là hòa nhau!"Hạ Hoàng Tuyền vừa nói vừa rút lại cánh tay đang bị nắm chặt , hơi cau mày , từ trên bàn nhảy xuống cũng không quay đầu lại mà rời đi, có vài phần ý tứ hàm xúc làm sai chuyện chạy chối chết
Hòa nhau ?
Con ngươi đen thâm trầm của Thương Bích Lạc che kín vẻ lo lắng , bàn tay chậm rãi xiết chặt tay vịn xe lăn , làm bàn tay nổi lên gân xanh-cô thật sự không để ý dù chỉ một chút , ngay cả khi hắn dùng giọng điệu như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ nói chuyện với cô. Phản ứng theo bản năng có thể làm lộ ra suy nghĩ thật sự của một người , nếu một cô gái để ý một chàng trai , dù chỉ có một chút thôi , thì dù cô gái không nhận ra được tình cảm của mình cũng sẽ không có những phản ứng như vừa rồi .
Cô không có tức giận, thậm chí ngay cả một chút ngượng ngùng đều không có, nhiều lắm là cảm thấy hơi kinh ngạc cùng với bị mạo phạm , thậm chí có thể dễ dàng nói ra câu " Hòa nhau " như vậy.
Như thế nào là hòa nhau?
Không hề nghi ngờ , tại căn phòng không còn lại một chút vết tích của sự việc vừa rôi, hắn đang lâm vào khốn cảnh (cảnh khốn cùng; cảnh khốn khó)
Hắn tìm cách để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này , cứ nghĩ rằng theo thời gian trôi qua sẽ thành công , cô lại nhảy ra , đào một cái hố to hơn cho hắn nhảy vào ,làm hắn càng lún càng sâu , sau đó mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra xoay người rời đi.
Bất kể như thế nào , tại sao chỉ có một mình hắn ngồi đây rối rắm suy nghĩ , thật là làm người ta tức giận.
Hạ Hoàng Tuyền, cô sống quá mức thoải mái rồi .
Cùng lúc đó ,khuôn mặt Hạ Hoàng Tuyền xám xịt ra khỏi phòng rùng mình một cái , trong nháy mắt vừa rồi cơn ớn lạnh đó là ở đâu mà ra? Trời lạnh nên mặc thêm quần áo ? Quên đi , tốt nhất nên ra ngoài đi dạo , không, phải đi đánh nhau cho nóng người , gần đây ít tham gia , trải qua cố gắng không ngừng của cô , nhiệm vụ một nghìn của cô đã hoàn thành tám trăm cái ,rất nhanh có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng cũng chính vào lúc này , thành phố W thậm chí cả nước khiếp sợ trước một tin tức mới .
" Ngày mai chính phủ sẽ ném bom quy mô lớn vào miền nam ."
Mục đích là tiêu diệt toàn bộ thây ma ở miền nam nước Viêm Hoàng ,tin tức đã được Tô Gíac xác nhận , tuy biết rằng sữ sơm có một ngày như thế , nhưng khi Hạ Hoàng Tuyền nghe được, trong lòng có chút không biết là tư vị gì .Cô còn như thế , chứ nói gì đến những người luôn sinh sống ở miền nam ?
Tin tức vừa ra, nhất thời khiến cho một mảnh ồ lên
Cuộc sống chính là như thế .
Có thể vì biết tin tức này không thể dấu diếm được , chính phủ thông qua truyền hình cung với những diễn đàn internet thông báo rộng rãi, đồng thời chỉ rõ nguyên nhân và lợi ích , về phần những dân chúng miền nam , trừ những người có thể đến thành phố W trong thời gian vừa rồi thì đã không còn ai có thể đến thành phố W nữa, mà thông qua vệ tinh quan sát thấy rằng nhóm thây ma đang đi theo đường mới , hầu hết chúng đều đang đi về hướng con sông ngăn cách giữa thành phố W và miền nam, vì vậy đã ra phán đoán - thật sự đã không còn thời gian để chờ đợi nữa .
Đối với tin tức này , hầu hết mọi người tỏ ra thấu hiểu và đồng ý , một số nhỏ thì không đưa ra ý kiến , tự nhiên cũng có người phản đối , nhưng những lời phản đối của họ như con sóng , chỉm nghỉm với những con sóng to hơn .
Mười hai giờ ngay hôm sau , bắt đầu ném bom .
Cho dù cách một con sông , không nhìn rõ một cái gì dân chúng vẫn tự phát tụ tập ở bờ sông nhìn sang bên kia bờ .
Hạ Hoàng Tuyền không đi , không hiểu tại sao , ngay lần đầu nghe được tin tức ném bom , trong lòng cô liền tràn ngập bất an.Theo như mặt ngoài , cách này là một cách thực hiện tốt - làm một lần nhàn cả đời , tuy rằng sẽ vì vậy mà miền nam sẽ mất rất nhiều thời gian để khôn phục sức sống , nhưng ít nhất không cần dùng mạng người đi tiêu diệt xác sống , nhưng sự việc chỉ đơn giản giản như vậy thôi sao ?
Loại bất an này đã được chứng thực khi cuộc ném bom bắt đầu ở giây đầu tiên .
[ Xác sống bắt đầu tiến hóa trung cấp ]
"Choang "
Cái chén trong tay Hạ Hoàng Tuyền rơi xuống đất ngay khi giọng nói đó vang lên trong đầu , chuyện làm cô kinh ngạc như vậy cũng không phải vì zombie tiến hóa , mà là nó mang đến ảnh hưởn sâu xa hơn , đó chính là - ném bom tỏa ra nhiệt độ cao không những không thể tiêu diệt zomie được nữa , chúng tiến hóa cả về tốc độ và khứu giác so với zombie sơ cấp , cái gọi là "trung cấp " không thể nghi nghờ là tiến hóa về chất , sự tiến hóa này sẽ mang đến cho cúng sức mạnh như thế nào ?
Đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người, Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, làm như vậy để ổn định tâm tình , khom lưng xuống muốn nhặt lên những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất , nhưng lại thấy được một việc càng làm cô khiếp sợ hơn .
Nháy mắt ngón tay bị thủy tinh cắt qua .
Cô lại không rảnh bận tâm đến điểm này , vội vàng đứng lên , chạy đến thư phòng đẩy cửa ra .
Thấy lại bị cô quấy nhiễu, Thương Bích Lạc nhíu mi lại, ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt bị sắc mặt trắng bệch của cô làm cho không biết nói gì , ánh mắt ngược lại dừng ở nơi đầu ngón tay bị thương của cô.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhưng cô không có trả lời vấn đề của hắn , mà ánh mắt nhìn chăm chú trên người hắn , tựa như nhìn thấy một chuyện vô cùng đáng sợ.
Giây tiếp theo, Thương Bích Lạc mạnh mẽ đem sự chú ý đến màn hình máy tính đang không ngừng xuất hiện những thông tin.
Không có. . . . . .
Không có. . . . . .
Vẫn là không có. . . . . .
Ngoài những tin tức có liên quan đến vụ ném bom không có gì đáng chú ý nữa , như vậy , , đến tột cùng là cái gì làm cho cô sợ hãi như vậy ?
Đang trong lúc nghi hoặc , Hạ Hoàng Tuyền đi đến bên cạnh hắn , bước chân của cô có chút phiêu hốt , cũng không kiện định như trước kia, Thương Bích Lạc quay đầu :"Ngươi......"Lời còn chưa dứt , ngón tay dính máu của cô đã nắm lấy cằm hắn , cô như muốn xác nhận một điều gì đó nên chăm chú nhìn vào hắn , không hề có dấu hiệu cải thiện sắc mặt ,một lát sau , cô đột nhiên vươn tay kéo xuống cái che mắt để xuống một bên , lại nhìn về phía hắn .
Thương Bích Lạc để nàng muốn làm gì thì làm , trong lòng nghi hoặc lại càng thêm sâu.
"Làm sao có thể như vậy ....."
Cô thì thào nói nhỏ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có ,Thương Bích Lạc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề , thử dò hỏi :"Cô không phải lại có lời tiên đoán đấy chứ ?"Tuy rằng vớ vẩn , nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này thôi .
"........" Hạ Hoàng Tuyền buông tay ra.
Nên nói với hắn như thế nào đây ?
Vừa rồi khi nhặt mảnh vỡ thủy tinh , cô phát hiện trên người mình tử khí màu đen rất nhiều, bởi vì zombie tiến hóa , thành phố W trở nên nguy hiểm cho nên tử khí càng dày đặc cũng không phải là có gì khó hiểu , nhưng vì cái gì ?
Vì cái gì tử khí trên người Thương Bích Lạc lại nhiều như thế ?
Gần như là gấp đôi cô, thậm chí chỉ cách người chết một đường phân cách .
Đây đến cùng là vì nguyên nhân gì ?
Không, lần này lý do là không quan trọng, điều quan trọng là - cô chắc chắn không thể để hắn chết!Hắn một khi chết đi, hi vọng quay trở về nhà của cô sẽ tan thành mây khói .
Hạ Hoàng Tuyền dần dần bình tĩnh lại , hít một hơi thật sâu, cô mở miệng hỏi :"Ngươi có thể thông qua vệ tinh nhìn thấy tình hình miền nam bây giờ không ? "
Thương Bích Lạc sửng sốt một giây, rồi sau đó vuốt cằm: "Có thể." Vừa nói,tay hắn vừa thao tác rất nhanh trên bàn phím máy tính , chỉ sau một lát màn hình xuất hiện vô số mảnh nhỏ , "Vị trí cụ thể ?"
"Xem vùng giáp với bờ sông " nơi này có thể nói là nơi zombie nhiều nhất.
Một tiếng vang nhỏ , hình ảnh được phóng to.
Đây là cảnh thượng của thành phố Y , bởi vì mới bị ném bom nên xuất hiện trên màn hình là khói trắng dày đặc , cho dù cách một tầng màn hình cũng có thể cảm nhận được từng đợt không khí nóng rực , từ một thành phố đông đúc phồn hóa đã trở thành một đống đổ nát , đất đai phì nhiêu trở nên khô cằn , chỗ nào cũng là một mảnh nhỏ không rõ là từ cái gì , có thể là xe cộ cũng có thể là từ nhà cửa .........
Chỉ trong nháy mắt thậm chí Hạ Hoàng Tuyền sinh ra ảo giác đây mới chân chính là tận thế .
Đất đai khô cằn và đống đổ nát , có một chút bụi đất lạ , ngẫu nhiên có thể thấy trong đó có những khúc xương trắng loãn lẫn lộn , như là zombie bốc cháy còn sót lại - rõ ràng là có hiệu quả .Như vậy , cái được gọi là tiến hóa là xuất hiện từ đâu ?
Cô đột nhiên nghĩ đến , vừa rồi xuất hiện tin tức là : "zombie bắt đầu tiến hóa lên trung cấp " , mà không phải là "zombie đã tiến hóa lên trung cấp " , như vậy bây giờ còn chưa bắt đầu sao ?
"Cô đang tìm cái gì ?"
Câu hỏi của Thương Bích Lạc truyền đến .
"Không có gì." Hạ Hoàng Tuyền khép hờ đâu mắt , nói ra quyết định của bản thân :"Từ giờ trở đi, dù một giây đồng hồ tôi cũng không dời khỏi anh "( mình đổi thành anh cho xuôi tai nhé )
"............" Hô hấp của Thương Bích Lạc rối loạn , nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh , cô nói những lời đó cũng không mang hàm nghĩa khác , " Tôi cho rằng cũng không cần."
"Có cần hay không không phải anh nói là được "Hạ Hoàng Tuyền nói xong liền đi đến phía sau hắn , ngồi xuống ôm đao tựa vào tường "Tôi nói cần là cần "
"................"
Bằng cách này , cô vô tình đào một cái hố. Một người đứng trên hố , nhảy hay không nhảy , đó là câu hỏi , nhưng ......
Khóe miệng Thương Bích Lạc chậm rãi gợi lên một chút tươi cười lạnh lẽo.
Nếu không thể không nhảy cái hố này thì cũng không thể là một mình hắn nhảy .
No comments:
Post a Comment