PHẦN VI

PART 54
- Ko . Anh cho em gởi lời thăm má anh . Mà thôi anh cứ về , lát em gọi má sau . Anh nói nhà là do nhà em ko có ai nên em phụ dọn dẹp với mẹ .
- Uhm , tối anh qua em nha .
- Tuỳ anh à . Nhưng nếu ba má có hỏi anh nói em mệt lắm nha , để mắc công người lớn khỏi trách em . Mà em mệt thiệt , đã mệt sẵn mà còn bị anh hành nữa mà .
- Hahah , uhm , anh biết rồi .

Nói gì nói chứ tôi cũng ko muốn gia đình chồng nghĩ mình chống đối hay tính toán , chỉ mong họ hiểu cho hoàn cảnh và cảm giác của tôi và mẹ tôi thôi . Tôi cũng ko muốn Vinh khó xử nữa . Haiz , thấy vậy chứ cũng mệt mỏi dữ lắm . 
1 tuần trôi qua như 1 cơn gió , trong 6 ngày đó tôi cũng chướng lắm ko thèm qua nhà Vinh luôn . Kiểu gì mai mốt cũng bỏ mẹ ở nhà 1 mình mà qua nhà ổng ở còn gì . Đến ngày thứ 6 , nhà tôi lại chuẩn bị bàn thờ gia tiên , rồi cổng hoa để đón nhà trai qua đón dâu . Tôi lại phải chuẩn bị váy cưới , áo dài , vòng vàng các kiểu …. cưới thì vui thì nôn nao thiệt nhưng mà mệt quá !

Tối bữa đó , nhóm họ bên nhà tôi , trong gia đình anh chị em , bạn bè qua chơi đông vui , chọc ghẹo đủ thứ , có đứa thì dặn dò , có đứa cũng tỉ tê , rồi có đứa lại trách móc tôi bỏ cuộc chơi sớm , sớm gì mà 26 tuổi mới chồng mà còn nói sớm ko thì chắc làm mắm luôn quá ! Tôi uống hết 2 chai spy .

Bạn bè về , hôm nay Vinh cũng đi chia tay bạn nên ko có ghé qua , cậu dì và anh chị họ phụ dọn dẹp xong cũng về hết . Giờ chỉ có 2 mẹ con ở nhà . Chưa bao giờ nhìn mẹ mà tôi thấy thương hơn lúc này . Vẫn dáng ngồi đó đeo mắt kiếng và đọc báo , dáng ngồi của 1 người phụ nữ mạnh mẽ , hung dữ , bản lĩnh , người phụ nữ của tôi ko cần đàn ông sống cạnh , ko cần dựa dẫm vào ai . Bất chợt tôi nghĩ , khi buồn thì mẹ tìm đến ai , ngoại cũng ko còn , giờ nhà lại thêm vắng vẻ , cô Hà giúp việc phải 10 ngày nữa mới lên được , lần đầu tiên tôi thấy lo cho mẹ . Thấy trong lòng nghẹn ngào . Tôi đi đến ôm cổ mẹ từ phía sau , ko nói gì tôi hôn lên tóc mẹ , nước mắt ứa ra , mẹ nắm lấy 2 bàn tay của tôi , tôi cũng nghe nước mắt rớt lộp độp trên tay mình , mẹ khóc …

- Mẹ xin lỗi vì thời gian quen Cường , mẹ xin lỗi con . Đáng lẻ mẹ phải nói từ lâu nhưng mẹ lúc nào cũng cảm thấy tự ái , vẫn 1 sự ích kỷ , 1 suy nghĩ mẹ là mẹ mẹ có quyền sai .
- Thôi , là tại con cũng hư mà , mẹ đừng nói nữa , con quên hết rồi , nếu quay lại lúc đó , mẹ có như vậy ko ?
- Mẹ ko biết ! Mẹ xin lỗi vì đã đánh con rất nhiều , tại mù quáng , mất nết mà quên mất nhiệm vụ của mình , bản năng mẹ lúc đó ko tìm thấy , mẹ quên là mẹ cũng từng trải qua lứa tuổi của con .
- Là tại con lì mà , con hỗn với mẹ , làm mẹ buồn ngoại buồn . Con bất hiếu ko lo được cho mẹ , cho ngoại . Mẹ có muốn con ở đây ko , con qua đó 1 thời gian sẽ nói anh Vinh xin về ở với mẹ .
- Đâu có được , Vinh nó là con trai duy nhất nhà mà , ba má lớn tuổi nhà phải có con trai con dâu chứ .
- Vậy còn mẹ thì sao ?
- Mẹ ko có chồng là lỗi của mẹ , mẹ ko đẻ con trai cũng là lỗi của mẹ . Giờ mẹ sống 1 mình là do mẹ tự chọn lấy , nhưng mẹ khoẻ mà , ít bữa chị Hà lên , rồi cho mấy đứa nhỏ mướn phòng ở , cũng vui mà . Nhà còn có Nemo nữa .
- Mẹ ơi , con xin lỗi .
- Qua nhà người ta ở phải nhìn trước ngó sau , phải biết lễ nghĩa tối thiểu , ko được ăn nói cục cằn , ko được hỗn hào với ba má chồng , ko được bất hoà với chị em chồng . Ăn uống phải giữ sức khoẻ , né mấy cái món dễ dị ứng , nhưng nếu ko thích ăn cũng phải biết nói khéo . Nịnh bợ là ko tốt nhưng sống nhà chồng đôi khi cũng phải biết nói ngọt lấy lòng người ta , như vậy để con sướng chứ ko phải cho ai , biết chưa ?

Mẹ cứ nói hết cái này tới cái khác , còn dặn tôi phải nói chuyện nhỏ , coi tv nhỏ và ít khóc khi coi phim , vì dâu mới mà cứ khóc nếu má chồng khó họ sẽ nói mình trù ẻo gây xui xẻo …… Mẹ thao thao còn tôi thì cứ vậy mà ôm mẹ .

- Mẹ luôn mong và cầu cho con hạnh phúc , nhưng nếu ko may con ko hạnh phúc , nhà chồng bạc đãi , chồng vô tâm thì về , nhà ở đây , phòng ở đây , nhà có mẹ có ngoại , được bên đó thì ở ko thì về . Nếu ko làm gì sai hay ko có lỗi thì tuyệt đối ko được chịu đựng , nghe ko ?
- Dạ , con biết rồi ( tôi vẫn rấm rứt )
- Cho dù có bầu , có con đi nữa cũng ko được chịu đựng , có gì cứ về với mẹ . Ngày mai họ qua rước dâu mẹ cũng nói rõ luôn , đừng có mơ mà ăn hiếp con !
- Thôi thôi , xin can đi , có ai ăn thịt ăn cá gì con của mẹ đâu . Bên đó có đến 2 giúp việc chắc cực thì cũng ko cực đâu mẹ , mẹ cứ như vậy hoài con hư suốt đời !
- Mẹ thừa biết con ko thể mạnh mẻ và quyết đoán như mẹ , ngày xưa ngoại cũng cưng mẹ nhưng ngoại còn phải lo cho các cậu dì nên mẹ phần nào tự lập rồi tính của mẹ cũng có phần hung dữ , mẹ biết tiết chế cảm xúc và ít khóc . Còn con thì khác , mẹ với ngoại dành hết cho con , con lại hay bệnh vặt , khó nuôi , rồi còn mít ướt nữa cho nên mẹ mới lo nhiều .
- Con ko có nghĩ nhiều đâu , thiệt đó nhưng mà mẹ nói cái con lại sợ .
- Mẹ có cảm giác má chồng con ko có dễ như con nói đâu .

Tội nghiệp mẹ lắm , đó là mẹ còn chưa biết chuyện con mụ Chi , con mụ Diễm , rồi mẹ ko biết chuyện má anh Vinh thương bà Diễm cỡ nào . Mẹ nói gì tôi cũng gật đầu , nhưng tôi ko biết khi tôi gặp chuyện buồn nhà chồng có dám kể mẹ nghe hay ko , hay là lại 1 mình chịu đựng , che đậy cảm xúc rồi lại khóc ròng trong tâm . Ko biết mẹ vui khi thấy tôi vui thì tôi có nỡ kể chuyện buồn cho mẹ ko nữa .

- Trễ rồi , con đi ngủ đi , mai thì mệt cả ngày .
- Nay con ngủ với mẹ
- Uhm .

Vậy là tôi ngủ với mẹ , được ôm mẹ 1 đêm trước khi về nhà chồng , có nhắn tin cho Vinh rồi 2 mẹ con ôm nhau ngủ . Sáng còn phải dậy sớm lo mua đồ bày lên bàn thờ mà .

Sáng sớm ko biết mấy giờ đã thấy mẹ dậy , tôi vơ lấy cái điện thoại coi giờ , hé mắt ra mới có 5h , tôi bới xới định ngồi dậy thì mẹ đè vai xuống biểu ngủ tiếp đi , mẹ có hẹn với dì 2 đi mua trái cây , có dặn người ta rồi .

- Con nằm ngủ thêm cho đủ giấc đi , trang điểm cho đẹp , mẹ đi lấy trái cây thôi .

Giọng mẹ thì thào , tôi cũng còn buồn ngủ nên ngủ tiếp luôn . Tới 7h mấy mới dậy , mẹ đã mua sẵn đồ ăn sáng cho . Thấy mấy cậu mấy dì đã ở nhà sẵn , đang sửa soạn bày biện bàn thờ và bàn khách để đón , con Tiên cũng có mặt sớm , tại vì 10h là nhà trai qua rồi .

Tôi dậy ăn sáng , cả nhà ai cũng tất bật nhưng ko ai cho tôi đụng tay làm gì cả , ăn xong rồi tắm , con Tiên cũng kêu chị make up qua tới . Tới gần 9h thì mấy cậu dì về nhà thay đồ đẹp , mẹ cũng đi trang điểm làm tóc ngồi trên phòng chờ .

9h30 tôi trang điểm xong , mẹ dặn ở trên lầu cho tới chừng nào mẹ lên dẫn xuống mới xuống . Tôi ngồi trên phòng cũng hồi hộp lắm . Rồi nhà trai cũng qua , tôi nghe tiếng xe , tiếng rộn rã dưới nhà , 1 lát tôi thấy con Tiên chạy lên , nó báo nhà trai vừa trao quả , rồi nó có bưng bộ áo dài màu đỏ lên cho tôi , đó là của nhà trai đem qua để cô dâu mặc để về nhà chồng , nó giúp tôi mặc áo dài xong rồi chạy xuống nhà .

Mẹ tôi bước lên , mẹ thiệt là đẹp và sang trọng , mẹ nhìn tôi , mẹ véo 2 má tôi , mắt tôi cay xè .

- Giờ mẹ dẫn xuống , ko được khóc nghe , trôi hết phấn son xấu lắm .

Tôi gật gật đầu nắm tay mẹ bước xuống , vừa ra khỏi phòng đã có anh quay phim chụp hình quay lia lịa , tôi hơi run nhưng phải cười thiệt tươi .

Mẹ dẫn tôi xuống nhà , 2 bên gia đình bắt đầu làm nghi thức , thưa chuyện và thắp đèn bàn thờ . Xong hết thì mẹ xin phép cho tôi với Vinh lên lầu lạy bàn thờ tổ tiên và bàn thờ ngoại .

Xong 2 đứa xuống nhà , 2 gia đình bắt đầu tặng quà cưới , 2 vợ chồng đeo nhẫn cưới và uống ly rượu giao bôi . Cả nhà vỗ tay rộn rã . Rồi đây là lúc nhà trai trao sính lễ còn mẹ thì công bố của hồi môn . Máy chụp hình lia liên tục , trời thì nóng , mồ hôi chảy mà tôi thì cứ run , 2 đứa còn phải luôn phải nhìn vào ống kính và cười , phía ngoài nhà hàng xóm bu lại coi cô dâu chú rễ rất đông .


PART 55

Sau khi trao quà và sính lễ xong xuôi thì chủ hôn bên nhà trai – bác 2 anh Vinh mới xin rước dâu về nhà . Lúc này mẹ tôi mới xin nán lại , dặn dò con gái và thưa chuyện với nhà trai . Mắt tôi bắt đầu cứng và cay

- Dạ xin thưa với gia đình cháu Vinh , hôm nay tôi xin gửi gấm đứa con gái duy nhất của tôi cho gia đình . Sau khi đám nối , đám hỏi và hôm nay mới rước dâu chính thức . Trước tôi xin cảm ơn gia đình đã thực hiện đầy đủ nghi lễ , đó là mong muốn của bà ngoại Dung , cũng cảm ơn gia đình cũng luôn tốt với Dung . Vì là con gái duy nhất nên tôi cũng cưng chiều cháu , nên sau này cháu có lỗi gì thì mong anh chị thương tình bỏ qua . Tôi coi Vinh như con trai nên mong anh chị thông gia làm ơn hãy coi Dung như con gái . Nếu Dung lỡ có làm sai chuyện gì xin anh chị cứ mắng vốn tôi , tôi sẽ dạy lại cháu , con dại cái mang chứ có 1 mình ở nhà chồng mà bị la thì tủi thân lắm .
- (Má Vinh) Dạ chị yên tâm , nên nhà chúng tôi thì vợ Vinh ko phải làm dâu cực khổ . Tính tôi với ba thằng Vinh cũng ko có hay xét nét , nếu cháu chưa quen nhà tôi sẽ tạo điều kiện cho cháu thích nghi mà .
- ( Mẹ ) Dạ , cảm ơn chị , ko phải vấn đề là quen hay ko quen , cũng ko phải chuyện có làm dâu phục vụ nhà chồng hay ko . Chị cũng có con gái , khi gã con đi tâm trạng người mẹ như tôi mong chị hiểu . Chuyện ở nhà chồng là chuyện lâu dài , sớm ko quen muộn cũng quen tôi chỉ sợ ấn tượng ban đầu mà ba mẹ chồng thấy ko thích Dung thì tội cho cháu lắm .
- (MV) Dạ , chị yên tâm . Chúng tôi cũng sẽ chăm sóc và tốt với cháu mà .
- (Mẹ) Với lại , mẹ cũng mong Vinh hãy yêu thương và chăm sóc con gái của mẹ , mẹ mong 2 đứa luôn hạnh phúc và sớm có tin vui cho 2 gia đình . Mẹ chỉ có 1 bé Dung , hy vọng 2 đứa thường xuyên về thăm mẹ .
- ( Vinh ) Dạ .
- Mẹ muốn Vinh hứa trước 2 họ là cỡ nào cũng ko động tay động chân với vợ con .
- Dạ , con hứa con sẽ ko như vậy . Sẽ thương yêu và chăm sóc cô dâu của con .

Rồi mẹ nắm tay tôi , dặn dò như tối hôm qua , nét mặt của mẹ đầy cảm xúc nhưng mà ko hề khóc , còn tôi thì nghe mẹ nói tới đâu nước mắt chảy ròng ròng tới đó .

Rồi gia đình đưa tôi về nhà trai . Trên xe hoa mà tôi cứ khóc suốt , ko biết sao mà cứ thấy thương mẹ , cứ thấy có lỗi rồi khóc … Vinh cứ lấy khăn giấy lau nước mắt và nắm tay tôi .

Tới chiều thì lên nhà hàng , bên nhà trai mới tới 60 bàn , hôm nay tôi còn rã rời hơn . Giây phút cô dâu chú rễ lên sân khấu trong tiếng hò reo của cả sảnh tiệc nghe thiệt là thích , pháo hoa rồi bông giấy bắn tung toé , cô dâu chú rễ khui và rót rượu , cắt bánh cùng đội múa thiếu nhi mặc đồ thiên thần rất dễ thương .

Đám cưới rất hoành tráng với màu trắng và lan tím trang trí chủ đạo , rất chu đáo nữa vì anh Vinh đã lo rất kỹ từ cách trang trí bàn tiệc , ko gian đón khách cho đến ngay cả cái thực đơn trên bàn cũng đẹp.Và tôi thì phải cười chành miệng suốt buổi lễ, mỗi bàn phải chụp 2 kiểu hình , xong rồi phải tiễn khách và chụp hình , 2 cái nhân của tôi tưởng là đã bị mất cảm giác . Nhìn mẹ tôi đi chung tiếp khách theo bàn cũng thấy thương , chắc mẹ cũng mệt lắm . Hôm nay tôi cũng thay 1 áo dài và 2 áo cưới , nhưng mà mẫu khác .
Hôm nay về nhà chồng , vừa mệt vừa đuối mà vì ko phải nhà mình nên ko có dám thể hiện , cứ giả bộ là ít mệt . Vinh thì say quá trời quá đất , má chồng thì cứ cái kiểu “ sao ko dằn nó lại , uống quá trời vậy sao chịu nỗi “ . Ôi thôi , tôi cứ bỏ ngoài tai , đám cưới mà ko uống thì đám gì mới uống . Tôi chỉ nhớ mẹ tôi thôi , lúc tiệc vừa tàn khách khứa về , mẹ còn tranh thủ tới dặn dò tôi , nắm tay tôi bóp bóp ... mẹ chỉ biết chúc tôi hạnh phúc , nhớ lại cảnh đó tôi ko muốn đẻ con gái chút nào , gã con đi chắc là đau lòng lắm . Giờ về nhà chồng , tôi nhớ mẹ thương mẹ muốn điên lên .

Ôi trời ơi , ông Vinh say ko đi nỗi luôn , cả nhà phải đỡ ổng vô phòng , cô út nhà chồng rất dễ thương , em ấy giúp tôi tháo hết nữ trang ra , tẩy trang cho tôi và còn gỡ từng cái kẹp tăm trên đầu tôi để tôi đi tắm gội vì tôi tắm từ sáng giờ người rất rít , ra em còn sấy tóc cho tôi .

- Ở đây chị còn có em nha , đừng quên , má hơi phát xít nhưng mà má cũng cưng em , ba cũng cưng em . Em sẽ đứng về phía chị .
- Chị cảm ơn Vy .
- Chị , ngày mai nghỉ ngơi đi rồi thứ 2 đi honey moon , đi tới chủ nhật với về đó , anh ba dặn em lo kỹ vụ này lắm .
- Uhm , chị cảm ơn , ổng tỏ vẻ bí hiểm lắm .
- Thì ảnh bàn với em từ lâu rồi đó, phải khó lắm mới đặt được cái phòng khách sạn đúng ngày cưới đó nghen .
- Ủa , vậy hả ?
- Dạ . Mà thôi , em ko bật mí nữa đâu , hehe .

Cô út sấy tóc cho tôi , vừa sấy vừa tâm sự , xong em ấy còn kêu tôi duỗi thẳng chân để em bóp chân dùm , chân tôi đau quá mặc dù cũng hơi ngại nhưng em nhiệt tình quá cộng thêm chân tôi đau , chân phồng ngấn lên ngay chỗ mang giày , đi quá nhiều mà , nên tôi cũng chịu luôn . Cô út đang bóp bóp thì má chồng bước vô :

- Chà , cô dâu mới sướng hơn má chồng này rồi , bà già này có khi nào được con gái nó bóp chân cho đâu !

Tôi ngại quá rút chân lại , mà Vy nó cứ cầm cái chân tôi kéo ra .

- Người má lúc nào cũng cát tường khoẻ mạnh cần gì phải đấm bóp má , hôm nay má ko thấy chị ba mệt cỡ nào sao ? Anh ba nhờ con đó , ảnh nói là nếu ảnh xĩn quá thì con bóp chân cho chỉ , tại chỉ ko quen đi giày cao !
- Uhm , má nói vậy thôi , con Dung coi xong thì lo thay đồ rồi lau nước ấm cho chồng con , nửa đêm con phải canh kêu nó dậy cho nó uống nước ko thì sáng nó hốc lắm .
- Dạ ! con biết rồi má .

Má chồng ko biết nói thiệt hay nói giỡn mà nhìn nét mặt má ko đoán ra được , xong cũng đi ra , phòng ba má kế bên phòng vợ chồng tôi nên chắc có gì sau này tôi cũng phải giữ ý 1 chút quá .

- Chị đỡ chưa ?
- Rồi , thôi được rồi , chị ko có sao ngủ là hết thôi mà . Mai mốt em đừng như vầy nữa , mắc công má lại la em .
- Trời , tưởng gì , má la em là chuyện bình thường , chừng nào má ko la em mới lo chị ơi .
- Uhm , dù gì em cũng con gái má , có gì em lo cho má với để khi lấy chồng theo chồng rồi lại thấy hối hận . Như chị giờ chị nhớ và thương mẹ chị lắm .
- Thôi chị ơi , má em ko như mẹ chị đâu . Má lúc nào cũng bắt chị hai phải nghe lời mẹ chồng , phải phục tùng chồng ... Thấy mà chán , hết muốn lấy chồng .
- Nói vậy chứ má cũng thương chị hai mà.
- Thương đâu , lần nào chị hai buồn về nói 1 chút là má đuổi như đuổi tà . Má nói gã đi rồi thì vui buồn gì cũng phải chịu , ko cho về nhà than thở . Tội chị 2 , phải làm đẹp mặt má ko má càm ràm miết .
- Vậy còn em ? Má có dặn em phải như chị 2 ko ?
- Em hả ? Má có dặn em cũng ko nghe . Vô lý ! Phải như mẹ chị mới được . Mà chị đừng có lo , anh ba ko có sợ ai trong nhà này đâu , ảnh sẽ bảo vệ chị , má ko làm thịt được chị đâu .
- Thôi , Vy em đừng có nói mấy câu như vậy , má hay ba nghe thì ko có hay đâu . Chị thấy má cũng hiền và dễ chịu mà .
- Ừ , chị cứ ở đi rồi biết à ! Thôi để em xuống nhà lấy sâm lên uống , nãy em thấy má dặn dì Muỗi nấu trà sâm đó , uống vô cho khoẻ chị .
- Thôi để chị tự đi cũng được .
- Có gì đâu , em lấy lên cho cả nhà luôn . Nhìn chị kìa , 2 cái chân muốn móp méo luôn , đi gì mà đi .

Nói rồi cô em chồng đi xuống nhà , công nhận là tẩy xong lớp trang điểm và gội đầu xong như là cái đầu nhẹ đi mấy kí lô vậy . Trước mắt có cô em chồng dễ thương vậy cũng mừng . Tôi bước qua cởi áo vest cho Vinh , tôi vô toilet lấy nước ấm lau mặt cho ảnh .Tôi nghĩ lại những điều em Vy vừa nói , đúng là tôi cần phải giữ ý tứ , tôi chỉ hy vọng ko bị ba má chồng ghét là thành công rồi . Nhưng cho tới bây giờ , tôi vẫn chưa hiểu hết được má chồng là người ra sao , tôi thấy má nói chuyện cũng cởi mở bình thường mà , vậy mà bé Vy nói kiểu như là khuyên tôi nên cảnh giác , ko biết có phải do mình nhạy cảm và nghĩ nhiều quá ko nữa .

Tôi kê mặt anh Vinh hỏi nhỏ

- Anh ơi anh có dậy nổi ko ? Dậy uống nước nè .

Ông thần mắt nhắm hít lấy tay đè đầu tôi xuống hun lấy hôn để , người thì nồng nặc . Tôi thấy thương Vinh vì biết mình say nên dặn bé Vy có gì bóp chân cho tôi . Ai chẳng muốn được chồng thương như vậy , nhưng Vinh là con trai duy nhất trong nhà , má ảnh lại thương ảnh nhất , ko biết khi ở đây mà Vinh cứ thể hiện như vậy má ảnh có thấy ngứa mắt hay ko .

Lát bé Vy bưng lên phòng 2 ly nước , nó dặn tôi uống và ráng cho Vinh uống , vì nhà Vinh hễ mệt mỏi là làm nước này uống , mai sẽ khoẻ hẳn . Tôi nghe theo cũng ráng đỡ Vinh dậy , cho ảnh uống nước .

Đúng là hiệu quả thiệt , sáng dậy ai cũng khoẻ khoắn hết . Hôm nay tôi có xin phép ba má chồng về nhà thăm mẹ , ba má chồng vui vẻ cho phép .

Vợ chồng tôi nghỉ ngơi 1 ngày rồi cũng đi trăng mật . 1 kỳ trăng mật ngọt ngào và vui hết chỗ nói , chồng tôi chịu chi lắm , ở hẳn khách sạn 5* trong khu Sentosa , cái số phòng đúng ngày đám cưới , mỗi ngày còn có 1 bình hoa khác nhau nho nhỏ người phục vụ đem vào buổi sáng ( phần này chắc cô em Vy mách nước chắc luôn chứ ông Vinh mà nghĩ ra thì tôi đi bằng đầu ) . Vinh chắc có đi Sin rồi nên thấy có vẻ rành , ban ngày thì đi chơi , Vinh ko tiếc tiền cho tôi khám phá những dịch vụ đắt đỏ như lặn nước với cá heo chẳng hạn . Còn đêm về thì đi ăn và có đi casino nữa . Nói chung tôi thích lắm .

Cứ như vậy , cuộc sống nhà chồng với cô dâu mới như tôi cũng ko đến nỗi nào , thi thoảng má chồng cũng nói mấy câu nghe ko liên quan nhưng tôi tập thích nghi , tôi chỉ sợ giữa tôi với má hục hặc lại khó xử cho chồng mình . Chồng thì dành nhiều thời gian cho tôi , khi thì cho tôi ra cửa hàng chơi , ko thì dẫn tôi đi ký hợp đồng này nọ . Cưới được hơn 1 tháng thì tôi đi làm , kế toán chuyên thu chi , chỗ làm do anh rễ của Vinh quản lý nên cũng thuận tiện . Rãnh thì Vinh chở tôi về thăm và chơi với mẹ , cũng có đi chơi với bạn bè của ảnh nữa .

Mà nhắc tới bạn của Vinh tôi lại thấy khó chịu , con trai thì vui vẻ ko sao , mấy bà con gái vẫn cứ cái kiểu hay soi mói tôi này nọ , rồi hay khích khi thấy Vinh lo cho tôi , nói theo kiểu Vinh sợ vợ .... Tôi thấy có gì đâu mà cứ nhai đi nhai lại . Mỗi lần đi chơi về , họ lại lên facebook viết mấy cái status mà tôi đọc thì biết ngay là mỉa mai tôi , bu vô like và cmt tích cực lắm . Trong đám đó có 1 chị tên Uyên , chị đó lại là bạn chơi thân với bà Diễm nhất . Cứ cái kiểu là leader của nhóm bạn , ai cũng nễ bả hết . Dù gì thì cũng là bạn của chồng , tôi thân phận đi theo chồng giao lưu nên cũng ko tỏ vẻ thân thiết nhiều , chỉ dừng lại ở mức hoà đồng , lễ phép . Mà ko hiểu sao mấy bà đó cứ phải tỏ ra cái kiểu bề trên với tôi . Nhưng thôi tôi cũng ko quan tâm , chuyện là chuyện con gái tôi cũng ko nói với chồng là tôi thấy thế nào nữa , tôi sợ Vinh lại nghĩ tôi nhỏ nhen với bạn ảnh , đám bạn này thân mà . Tôi luôn tự trấn tĩnh mình bằng suy nghĩ càng để ít người ghét mình càng tốt , cho nên tôi cũng ko dám ghét ai . Từ lúc mấy bà đó cứ viết mấy stt nói móc nói méo thì tôi unfollow và lâu ngày thì unfriend luôn cho lành . Ngặt 1 nỗi là ông Vinh quý đám bạn dã man ... kiểu bất khả xâm phạm vậy .

Mà dạo này tới tháng tôi đau bụng nhiều lắm , tôi đi khám thì bác sĩ nói có 1 nang lạc tuyến nhỏ tuy nhiên ko ảnh hưởng nhiều nên bác sĩ ko chỉ định mổ tách nang . Mỗi lần tới ngày là mệt mỏi , xanh xao ko còn sức sống cộng thêm đau bụng quằn quại . Ở chung má chồng để ý cũng thông cảm , má có nhờ người ta bốc thuốc bắc về mỗi ngày sắc uống 2 chén cho máu huyết lưu thông và tan nang . Uống mãi ko thấy tan đâu , máu huyết thì có lưu thông thật , người hồng hào ăn ngon ngủ ngon trông thấy nhưng cứ đến tháng lại đau như chết rồi .

Cưới được 4 tháng mấy tự dưng tới tháng bị trễ kinh , hẳn 1 tuần , nói cho chồng biết chồng mừng quá khoe ba má , mua que về thử thì ko có bầu , đến ngày thứ 10 lại thử thêm mấy que vẫn ko có bầu . Thế là đi thử máu , siêu âm tùm lum vẫn ko có bầu . Cả nhà từ háo hức trở nên hụt hẫng , nhất là má chồng , mấy ngày mà lo lắng đon đã nay má tỏ thái độ ... Kiểu như tôi phao tin làm cả nhà mừng hụt . Đợt đó có lên wtt coi , trường hợp như vậy rất nhiều , kiểu như suy nghĩ tới nhiều thì bị mất kinh luôn , bị ảnh hưởng tâm lý . Sau đợt đó có kinh cũng đau bụng lắm nhưng má chồng bơ luôn . Tôi lúc đó tủi thân kinh khủng , cảm giác bất lực . Ba chồng , chị và em chồng , nhất là ông chồng lúc đó cũng động viên nhiều . Về kể mẹ nghe mẹ cũng động viên nữa . Lần đầu tiên rơi vào tính huống như vậy cũng thấy hơi buồn cho thân mình .


PART 56
Cũng trong tháng đó , có 1 đêm chồng đi chơi với bạn nhậu nhẹt gì mà hơn 12h chưa về , gọi điện thoại ko được . Bình thường thì hay gọi coi đang ở đâu để biết vậy mà hôm nay ko thấy , tôi như lửa đốt trong bụng , nửa đêm qua gõ cửa phòng ba má chồng mếu máo :

- Ba má ơi con ko liên lạc được với anh Vinh !

Má chồng tỉnh ngủ quát vào mặt tôi :

- Con gọi cho nó từ hồi nào ?
- Dạ nãy giờ gần 1 tiếng rồi con ko gọi được .
- Gọi cho mấy đứa bạn nó chưa ?
- Con ko có số?
- Làm vợ cái kiểu gì , chồng hay ra ngoài nhậu nhiều , thì phải xin số của bạn nó chứ ?

Tôi đang rối , bị má chửi , ba chồng cũng lên tiếng can ngăn như má cứ quát vào mặt tôi như tát nước , cả nhà bật đèn xuống dưới nhà ngồi , má Vinh lấy điện thoại gọi cho bà Diễm để xin số mấy người khác như bả ko bắt máy . Tôi thì ngồi khóc , ba thì định kêu tài xế lái xe đi tìm , bé Vy thì đòi báo công an , má thì cứ ngồi đó đỗ lỗi hết cho tôi , trong lúc đó tôi cũng ko dám giải thích gì cả . Vì từ trước giờ , ông Vinh có ăn nhậu hay gì là gọi về báo nhà liền à , nay sao kỳ quá , linh cảm có chuyện gì rồi .

Đang nhốn nháo thì chuông cửa réo lên , tôi phi liền ra mở cửa , ôi trời ơi , tôi khóc tu tu khi thấy chồng tôi tay chân trầy xước , đầu băng bó , áo quần dính máu tùm lum , ảnh đi taxi về . Ảnh bị cướp . Ba má chồng cũng đi ra , thấy anh Vinh má ảnh khóc , ba ảnh hoảng hồn , bé Vy cũng khóc luôn . Dìu ảnh vô nhà , cả nhà hỏi chuyện thì biết ảnh bị giật điện thoại , rồi cướp xe nhưng do ảnh phản ứng nên bị mấy thằng cướp đánh , điện thoại mất rồi nên ko có gọi về được , còn cái xe ko cướp được nhưng cũng bể và hư nhiều hiện đang gửi vở bệnh viện .

- ( má ) Ai đưa con đi bệnh viện ?
- Người ta đi ngang thấy , tụi nó bỏ chạy rồi người ta chở con đi vô bệnh viện
- Trời ơi là trời , mày mà chị gì chắc mà chết trước .
- ( ba ) Thôi , nó về nhà rồi thì ko sao rồi , la lối hoài ko mệt hả .
- ( má ) Con coi lại con đi Dung , vợ kiểu như con là có cũng như ko .
- Kìa má , má nói gì vậy ? Chuyện này liên quan gì , xui rủi ai muốn , con cũng chụp x-quang hết rồi , ko sao . Tự nhiên má nói vợ con vậy ?
- Chứ tao nói sai hả ? Ko biết 1 số của bạn chồng nữa , may mà con về , con ko về luôn chắc có nước báo công an .
- Mà bây giờ má la vậy có ích gì ko ? Má thấy má nói chuyện ko liên quan ko ? Má ko thấy vợ con xanh xao vì lo sợ sao ?
- Tao mệt cha con mày quá , bênh thấy sợ ! Nói tới là ko được , nó là con dâu chứ ko phải chị 2 à nha , lo cho đủ thứ thuốc bổ thuốc biếc , ko biết đẻ lại còn mang xui xeo đến cái nhà này , ngày mai phải mua thuốc về xông ! Giờ dẹp , đi ngủ !

Má nói dứt câu má bỏ đi lên lầu , còn tôi nghe như vậy như chết điếng , giờ bà còn chửi là tôi ko biết đẻ , uổng thuốc của bà , rồi còn đem xui xẻo đến cho anh Vinh . Tôi ngồi kế bên chồng mình , anh Vinh ôm tôi sát vô ảnh đồng cảm , tôi đau lòng lắm . Chuyện đâu có ai muốn mà tự nhiên má lại đỗ hết lên đầu tôi . Má lo cho tôi vì má thương tôi hay má chỉ muốn có cháu nội , bấy lâu nay má chưa nói ra mấy câu nghe độc địa như vậy , giờ 1 lúc má nói hết ra làm tôi cảm thấy sợ má .

- (ba) Thôi con , kệ đi , má nó lo quá nên nói vậy thôi , 2 đứa lên phòng coi thay đồ cho chồng con rồi ngủ đi .
- ( Vy) Thôi để em đỡ anh ba lên phòng phụ chị , coi cho ảnh tắm được ko rồi thay đồ ngủ đi chị . Chị đừng buồn làm gì , má mà !

Bé Vy xoa xoa vai tôi , rồi bé vô bếp lấy dùm tôi nước uống đem lên lầu . Vừa vô tới phòng tôi đã khóc , vừa lấy khăn lau cho chồng tôi vừa khóc , tôi tủi thân ghê gớm , ko ngờ má ảnh lại chửi tôi như vậy . Khóc tôi cũng ko dám khóc lớn . Tôi nhìn chồng mình , tôi xót xa lắm , tôi cũng nhận thấy cái sai của mình , cũng hơi vô ý khi ko biết số nào của bạn ảnh cả . Nhưng tôi đâu có muốn chồng tôi bị như vậy .

- Thôi nín đi , anh biết em buồn rồi , tại má lo quá thôi .
- Nếu anh có sao chắc má anh giết em luôn quá .
- Em đừng nói vậy , mai anh sẽ nói chuyện với má , để sau này má ko phản ứng như vậy nữa .
- Thôi , tốt nhất im lặng đi , anh nói má lại ghét em thôi .
- Em cứ để anh lo , cái nào đúng cái nào sai phải rõ ràng .
- Anh đau ko ?
- Ko , có sao đâu , hơi ê đầu vì bị té thôi nhưng ko sao rồi .
- Sao áo anh nhiều máu vậy ?
- Máu mũi đó .
- Anh , em ko gọi được cho anh em sợ lắm . Mai mốt đừng đi khuya nữa , em sợ lắm , anh thấy em sợ vậy còn bị má anh chửi thấy chưa ?
- Thương em quá , ko ngờ má lại nói như vậy , anh cũng thấy hết hồn , tội em .

Tôi lau và thay đồ cho chồng , chỉ biết cúi đầu , nước mắt chảy liên tục , cảm giác lo sợ xen lẫn uất ức và buồn . Kiểu như thấy má anh Vinh là 1 người khác vậy , tôi nhớ lúc má trừng mắt quát vào mắt tôi , chắc là má ghét tôi rồi . Vinh ôm tôi vào lòng , may mà chồng tôi ko sao , thôi tôi mừng rồi , chồng tôi đã về thì má có chửi như thế nào cũng được . Tôi đứng dậy ra ngoài thắp nhang cản ơn ông bà phù hộ .

- Anh đói ko , em nấu gì cho anh ăn nha .
- Đâu , anh mới ăn mà . Thôi tắt đèn lên nằm với anh , khi gặp chuyện anh chỉ nghĩ tới em thôi , tội nghiệp và thương vợ anh nhất nhà .

Tôi im lặng , rúc đầu vô ngực chồng , khóc rấm rứt cả đêm đến ngủ lúc nào ko hay .
Sau hôm đó , má chồng cứ hầm hầm mấy ngày với tôi , tôi cũng ko dám nói chuyện cứ đi làm về rồi rút lên phòng chờ chồng , ăn cơm sau cũng được. Đợi mấy bữa chồng khỏe hẳn thì lâu lâu lại chở đi chơi . Nhưng nghe nói là anh Vinh đã có nói chuyện với má ảnh về hôm đó . Qua chuyện này tôi sống phải nói là giữ ý và thậm chí là cảnh giác hơn , nhưng cũng ko lân la nói chuyện hay xin lỗi gì hết , tôi có lỗi nhưng má chửi bao nhiêu đó đủ rồi , tôi cảm thấy ko cần thiết . Tôi cũng ko nói với mẹ tôi vụ này luôn .

Tôi lặng lẻ lưu hết số của bạn chồng vô máy , sợ sự cố mấy máy tôi còn ghi hẳn ra sổ tay điện thoại .

- Em làm nghiêm trọng quá , lần sau anh cẩn thận ko chạy 1 mình nữa , được chưa ? Em ko bị chửi oan đâu .
- Bị chửi ko vấn đề , em chỉ sợ anh có chuyện thôi . Giờ anh ít nhậu lại dùm em đi .
- Ừ , anh biết rồi .

Nói thì nói vậy nhưng công việc , nhiều khi Vinh đi tiếp khách sao mà tôi trách cho được , chỉ biết ngồi nhà lo và dặn chồng cẩn thận hơn thôi .

Mọi chuyện cũng im ỉm đến tháng thứ 7 của hôn nhân , mọi thứ trở nên ngột ngạt với những lý do đâu đâu .

Chẳng là trong cơ quan có 1 bạn trai mới vô làm , bạn đó nhỏ hơn tôi 3 tuổi . nghe đâu cũng con ông cháu cha , mới ra trường là được chạy chỗ làm tốt liền . Theo cá nhân tôi đánh giá , ko phải về hình thức giàu hay nghèo mà tôi thấy bạn Khoa này hơi bóng bẩy và quá trắng trẻo , mịn màng kiểu đồng tính , ngoài ra cái gì cũng tốt . Bạn này vui vẻ hết cỡ , hòa đồng , hay mua đồ ăn cho chị em , rồi bạn ấy cũng hoạt bát và hay giúp đỡ mọi người … nên cũng được lòng mọi người cùng phòng . Cơ quan cũng có kết bạn trên face , cũng hay chụp hình chung với nhau , cả phòng chứ ko riêng gì 1 mình tôi . Tôi thì thấy bình thường , chị em thôi đâu có gì đâu .


PART 57

- Ở phòng em mới có 1 hoàng tử đó anh!
- Hoàng tử gì ?
- Em nghe nói con của sếp lớn trên cty mẹ .
- Thì sao em ?
- Có sao đâu, em thấy bạn đó cũng vui và dễ thương.
- Đẹp trai ko ?
- Nói chung là cũng có đẹp trai nhưng mà em ko để ý cái đó , quan trọng là người ta vui vẻ , tính tình dễ thương .
Tôi vừa ngồi lap vừa quay lưng nói chuyện với chồng , đang coi và cmt mấy cái hình mà bạn đó chụp chung với tôi lúc ăn trưa hôm nay, cũng ko quan tâm đến thái độ của chồng luôn .
- Em có chồng rồi bớt cái kiểu đó đi !
- Kiểu gì ?
- Em chụp hình với con trai như vậy anh ko thích ? Nó bao nhiêu tuổi ?
- Haha , em cá với anh là bạn này 2 thì luôn , nhỏ hơn em 3 tuổi .
- Anh nói rồi nha , dẹp mấy cái hình chụp chung đi !
- Chụp cũng đông mà anh .
- Tấm nào chụp đông thì up , còn chụp 2 đứa thì dẹp dùm anh .
- Rồi người ta tag em thì sao ?
- Em lên em nói , chồng em ko thích kêu người ta đừng tag .
- Oh .
- Thằng đó tên gì ?
- Khoa .
- Anh ghen à ?

Tôi quay ra định chọc ghẹo chồng mình thì ánh mắt của Vinh đang thấy bực bội , đứng ngay sau lưng tôi chìn chằm chằm vô mấy cái hình trên facebook , làm tôi giật mình .

- Xóa liền mấy cái hình chụp riêng 2 đứa đi nha , bạn bè anh thấy thì sao ?
- Hình tag mà .
- Bỏ tag đi !
- Anh ghen à ?
- Mấy cái thằng con nít anh ko rãnh mà ghen nhưng em làm sao coi được thì làm nha . Anh ít nói mấy chuyện này , đừng để anh nói lại .

Tôi biết là ít nhiều ông Vinh đang ghen , thấy cũng hơi vô lý vì nếu là tôi thì tôi cũng ko ghen lên , như bà Chi như bà Diễm mới phải ghen chứ . Mà chồng tôi có cái kiểu hay coi thường và hạ thấp người khác khi ghen , hay kêu người ta bằng thằng này thằng nọ , tôi thấy cũng hơi khó chịu . Nhưng tôi cũng nghe lời vì tôi rất tôn trọng Vinh . Đi làm lên cơ quan tôi cũng nói lại , kêu mọi người đừng tag hình chụp 2 người và cũng hạn chế chụp ảnh chung với bạn Khoa đó .

Vậy mà xui rủi thế nào ko biết , hôm cả cơ quan đi ăn tiệc sắp nghĩ lễ 2/9 , ai cũng có uống 1 chút , rồi xúm lại chụp hình , trái đất có cần tròn vậy ko . Má chồng đi ăn ngay cái nhà hàng đó mới sợ . Tụi tôi xoắn xuýt , vui vẻ và quậy kiểu gì bà thấy hết , tôi cũng có chụp với bạn Khoa đó và mấy anh cùng cơ quan nữa , nhưng mà chụp chung 1 nhóm ko à , đứng gần đứng xa thế nào tôi cũng ko để ý .

Tối bữa đó về , trong mâm cơm , má chồng tôi xỉa xói tôi ko thương tiếc

- Vinh con thấy vợ con đi làm ngày nào cũng vui vẻ ko ? Trước giờ má cũng khen trong bụng là con người ta đi làm về ít nhiều than thở mệt mỏi , con dâu nhà này làm kế toán mà ngày nào về cũng tươi rói .
- Dạ ?
- Tươi cũng phải , tại vì đi làm vui lắm .
- Má nói gì vậy ?

Mâm cơm gia đình có ba , má có bé Vy và 2 vợ chồng tôi , ai cũng ngơ ngác nhìn má , coi bộ ko hiểu bà muốn nói gì , ngay cả tôi cũng ko hiểu bà đang muốn nói gì

- Trưa nay má có đi ăn với mấy người bạn trong nhà hàng X trên quận 3 , má vô tình thấy nhóm của Dung , vui lắm , vui tới nổi ko quan tâm ai xung quanh .
- Má nói rõ coi , má nói chuyện gì mà vòng vo quá vậy
Ông Vinh cọc cằn thấy rõ .
- Má thấy vợ con nó uống bia , chụp hình thân mật với đồng nghiệp nam , ngứa mắt quá . Mà bà già này ko có dám phá cuộc vui nên đi luôn .

Tôi giật mình , ông Vinh nóng giận thấy rõ , nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ .

- Cơ quan thôi mà má , đồng nghiệp thôi có làm gì mà má nói nghe thấy ghê vậy ?
- Ừ , thấy ghê , coi như là má nói thêm .
- Con ko có nói má nói thêm , nhưng môi trường làm việc mà , con nhiều lúc cũng chụp hình , cụng ly với người nữ có sao đâu má .
- ( Bé Vy ) trời ơi , con chụp chung với bao nhiêu là bạn trai có làm sao ?
- Vì mày chưa có chồng mày có ăn nhậu , ôm ấp chụp hình với trăm thằng 1 ngàn thằng cũng được .
Nãy giờ tôi ngồi im lặng rồi , thôi thì lên tiếng xin lỗi xoa dịu tình hình 1 chút , ba chồng cũng nhìn nhìn nãy giờ . Haiz , tôi hạ giọng , cố gắng bình tĩnh
- Dạ , trưa nay cơ quan con làm tiệc 2/9 má , có anh hai nữa ( chồng chị Vân) nhưng ảnh về sớm . Tụi con vui quá nên ko có để ý , con xin lỗi má , mai mốt con sẽ giữ ý hơn .
- Con xin lỗi chồng con đi , mà hôm nay má ko thấy thì chắc con cũng ko biết mà giữ gìn ý tứ . Con có chồng rồi , ba má và gia đình này mang trầu cau qua xin hỏi cưới con đàng hoàng , chớ ko phải là ko tôn trọng con , thì má nghĩ con cũng nên tôn trọng cái nhà này 1 chút .
- Dạ ( Tôi nhỏ giọng )
- ( Ba ) Thôi , chỉ là giao lưu ăn uống với đồng nghiệp thôi mà cũng làm lớn chuyện . Dung ăn cơm đi con , má nói vậy thôi ko có gì đâu .
- Dạ .

Cơm nước xong lên phòng , Vinh đang nằm còn tôi đang xếp mấy bộ đồ . Trong bụng tôi cũng tức lắm , tình ngay mà lý gian , chồng tôi thì cứ gầm gầm . Chậc , tôi ko biết mở lời làm sao …

- Có khi nào em bỏ anh theo mấy thằng trẻ hơn ko Dung ?
- Trời, anh nói gì vậy anh ?
- Hay em nghỉ làm ở đó đi , anh nói anh hai 1 tiếng rồi nghỉ đi .
- Sao vậy ? Em có làm gì đâu ?
- Má nói anh nghe bực quá !
- Anh nghe má nói thì anh nghĩ em làm gì sai sau lưng anh sao ?
- Nhưng em có thấy má nói đúng hay sai ? Em lại chụp với thằng Khoa hoàng tử chứ gì ?

Nghe Vinh hỏi câu này , tôi đau lòng lắm , tôi buồn vì chồng tôi nghi ngờ ko tin tưởng mình , má hay ai nói sao tôi cũng chịu được , oan ức tôi chịu được , vậy mà khi Vinh mở miệng ra nghi ngờ , tôi đau ghê gớm . Đang định nói ngọt để chồng ko buồn vậy mà bây giờ người buồn lại là mình .
Cả đêm tôi ấm ức ko ngủ được , tôi thề với lòng chưa bao giờ tôi có ý định bậy bạ gì , từ anh Thái tới Vinh , yêu ai tôi chỉ yêu 1 người . Thương 1 người mà trái tim nhiều khi ko thở nổi , làm sao có thể thương hay để ý người khác cho được . Tôi nằm quay lưng với chồng , ko đụng chạm hay ôm ấp , chính xác là đang giận .

Càng về đêm càng thấy buồn , Vinh nằm kế bên cũng ko nói tiếng nào , lâu lâu lại nghe tiếng thở dài . Tôi luôn cố gắng suy nghĩ “ có thể mình cảm thấy mọi chuyện ko có gì nhưng đối với chồng thì đó là chuyện lớn hơn , vì Vinh thương mình nên sợ mất mình “ … Nhưng lại hoài nghi về suy nghĩ đó , vô cùng mâu thuẫn và hết sức ngột ngạt vì 1 lý do ko thể vô duyên hơn . Tôi cố nhắm mắt để ko suy nghĩ nữa rồi lại trao tráo mắt cả đêm , 1 đêm trắng nặng nề , tôi ko hiểu vì sao Vinh lại dễ bị kích động như vậy , tự nhiên lại nghi ngờ vợ như vậy , hay có phải chăng vì anh là người đào hoa nên anh nghĩ tôi cũng vậy , đau lòng dễ sợ . Nằm thêm 1 hồi lâu nữa , Vinh mới ôm tôi

- Anh ko muốn mất em !
- Tại sao ko tin em ?
- Vì anh sợ
- Ko phải , vì anh ko tin em , vợ chồng sống với nhau , em sống với anh , đối với anh , tính em như thế nào anh còn ko hiểu , đây là tại anh ko tin em . Em buồn lắm . Má anh chửi em , má nói oan em hay sao đó em đều bỏ qua được . Còn anh sao anh lại như vậy ?
- Mai em xin nghỉ làm đi .

Tôi gỡ tay Vinh ra , nước mắt chảy dài …. Bất lực . Cho dù tôi nói gì thì Vinh vẫn cứ nghĩ như vậy . Tôi trùm mền kín hết toàn thân và cố gắng ngủ .

2 vợ chồng ko nói với nhau tiếng nào suốt 3 ngày , đến ngày thứ 2 cũng ngay thời gian tôi bị kinh , đau bụng , khó chịu . Cũng nhờ vì có kinh mà ko phải ham muốn gì , khỏi phải bị kích thích . Trời đang trọng tâm mùa mưa nên cũng ngại chạy về chơi với mẹ . Đến ngày thứ 4 , chiều đi làm về xe bị ngập nước xe chết máy , nguyên 1 đoạn dài tôi vừa đau bụng mà phải dẫn bộ dưới mưa , trời xui đất khiến sao đó thì mấy chị và Khoa trong cơ quan chạy ngang họ thấy tôi , Khoa mới gợi ý là đưa xe của em ấy cho tôi chạy về còn xe tôi thì em ấy sửa dùm , mai sẽ đổi lại . Tôi nghĩ tới má nghĩ tới Vinh lại ngại , mà ko lẻ tôi nói toẹt ra với đồng nghiệp mình là chồng chị ghen lắm , hay tôi lại đề nghị chị khác chạy xe của Khoa tôi chạy xe chị đó về , khó quá đi thôi .

- Thôi được rồi , tìm được chỗ sửa xe thì chị gởi ở đó đi taxi về , mai lấy .
- Nhưng mà tạm thời chị lấy xe em chạy đi nè , em dẫn xe cho , nhìn chị sắp bệnh thì phải ? Tới chỗ sửa xe rồi chị hãy đi taxi về .
- ( chị bạn )Ừ , em đưa xe nó dẫn cho đi , em chạy xe nó đỡ 1 đoạn thôi .

Vậy là cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi , xe tôi gửi sửa ở 1 trung tâm bảo hành , rồi tôi đi taxi về . Tôi nghĩ như thế này là đẹp rồi , người lạnh run bần bật , nhưng ko đi xe lạ về nhà thì sẽ ko bị tra khảo nữa .

Về tới nhà , bụng đau dữ lắm , tôi định bụng chiều nay ko cần ăn cơm , tắm nước nóng xong lên nằm luôn cho khỏe, tôi mệt mỏi , nhức lưng quá , lạnh nữa .

- Ủa xe em đâu ?
- Xe chết máy em bỏ sửa rồi , mai em lấy .
- Em đi về bằng cái gì ?
- Em đi taxi .
- Sao ko gọi anh ?
- Em thấy mưa quá , em lạnh quá nên đi taxi luôn .
- Ừ , em tắm rửa thay đồ đi , đi chơi .
- Mưa mà đi đâu anh ?
- Ừ , em cứ tắm xong đi .

Tôi định bụng tắm xong thì vẫn sẽ nằm , nói Vinh đi 1 mình . Chứ tôi đang mệt trong người lại đang bị nữa thì ko có muốn đi đâu , mà còn đang giận đang buồn chẳng có hứng thú . Điện thoại , Khoa gọi

- Chị về tới nhà chưa ?
- Ừ , chị mới vô nhà .
- Uhm , vậy yên tâm rồi , chị coi thuốc men gì uống đi , chị Linh nói chị đang bị bịnh mà, nghỉ ngơi đi nha .
- Uhm , cảm ơn em .

Tôi nói điện thoại mà quay ra mặt Vinh đã đăm đăm . Tôi ko quan tâm bỏ đi vô phòng tắm .

- Ai gọi cho em ?
- Đồng nghiệp .
- Thằng đó chứ gì ? Nãy nó chở em về à ?
- Người ta chở em về thì đâu có cần gọi hỏi em về tới nhà chưa ?
- À , quan tâm nhau quá ha , hỏi coi về chưa nữa ?
- Anh tha cho em đi !
- Em đứng yên đó ! Nói xong đi .
- Em làm gì mà anh cứ tra khảo em vậy ? Xe hư , mấy đồng nghiệp cơ quan phụ em dẫn xe đi sửa , em đi taxi về , người ta thấy vậy hỏi em về tới chưa thôi mà . Sao em phải giải thích mấy chuyện này với anh , anh vừa phải thôi . Mệt mỏi quá đi !
- Mai nghỉ làm đi !
- Ừ , mai nghỉ ! Giờ anh đi chơi 1 mình đi em ko đi .
- Chuyện nào ra chuyện đó nha ! Sao lại ko đi
- Ko thích .
- Em ko thích đi chơi với anh hay ko thích bạn anh ?
- Cả 2 !
- Anh có được mấy đứa bạn gái à , sao lúc nào em cũng bất hòa với tụi nó vậy?
- Thì như vậy em mới ko đi , bạn anh ko thích em
- Em có thích bạn anh ko ?
- Ko ! Nên em ko đi
- Em tắm thay đồ nhanh , đi đi hôm nay bạn anh chia tay đi Mỹ định cư , bạn bè phải dẫn chồng vợ đi hết , em nhanh đi , tối về anh nói chuyện kia sau . Mai anh đi Cần Thơ sớm rồi , ko còn thời gian mà chần chờ .
- Anh ra lệnh cho em đó hả ?
- Ừ , anh ra lệnh cho em , đi với anh 1 lần này thôi lần sau anh đi với bạn anh ,em ko cần phải đi !
- Ừ , là anh nói đó , 1 lần này thôi !

Tôi tức tối , bực bội , đau bụng , mệt mỏi …. Đủ thứ những điều ko thoải mái dồn nén trong người tôi . Tay chân tôi run lên , nhưng tôi nghĩ , chắc cũng phải cần thiết Vinh mới kêu tôi đi chung , 1 lần thôi . Bao nhiêu chuyện tối về giải quyết cho xong luôn , tôi cũng hết chịu nổi rồi .

Tôi tắm xong ra , thấy Vinh đang cầm điện thoại của mình , mắc cười , bữa nay lại có cả cái kiểu lục điện thoại của vợ .

- Đúng là thằng đó gọi cho em .
- Giờ anh có muốn đi ko hay muốn đứng đó gây ?
- Em đừng có nói cái giọng như vậy với anh nha .
- Em là vợ anh , em ko phải con anh anh Vinh à ? Giờ em tắm xong , anh lệnh em đi với bạn anh em đi , nếu anh còn chằng gây quá thì em ở nhà . Tối em sẽ chờ anh về giải quyết mọi chuyện , em cũng mệt quá rồi .
- Ok ok , giờ đi . Mong em biết điều trước mặt bạn anh .

Tôi thở dài ngao ngán , đáng lẻ phải được nghỉ ngơi , đằng này lại bị hạch sách rồi xách đầu đi , trời thì mưa gió . Có gì tồi tệ hơn thế này chưa ? Chưa bao giờ tôi nghĩ chồng tôi lại đối xử vô tâm với tôi như thế này , người dưng người ta còn thấy tôi đang xanh xao run rẫy còn chồng tôi anh ấy chỉ biết ra lệnh . Từ khi nào anh ấy là chúa còn vợ là tôi như vậy . Tôi nhẫn nhịn , tôi cũng ko hiểu sao sức nhẫn nhịn của mình được bền bỉ như vậy, kiểu như anh và má anh đã tôi luyện để tôi trở nên sợ chồng và sợ nhà chồng như ngày hôm nay , cô dâu mới chưa được 1 năm !

Ông bạn thân của chồng , hôm nay chia tay để định Mỹ định cư , quyết cho bằng được nhóm bạn bè thân và cả vợ chồng con cái đi hết . Họ ăn chơi , đi bar đi bốn , phải nói tôi cũng cố gắng cười cười nói nói , hòa nhã hết khả năng , Vinh cùng tôi diễn , 2 vợ chồng ra vẻ hạnh phúc tay nắm tay , vai kề vai . Mọi chuyện mất vui khi bà Diễm xuất hiện ( đương nhiên chỉ là mất vui đối với tôi thôi ) . Tại sao bà ấy đi 1 mình ko có chồng vậy ? Và rồi tôi trở nên tàng hình , đám con gái họ chơi với nhau hơn chục năm tụm lại , chồng tôi cũng cụng ly bên đám con trai … cơn đau bụng âm ĩ lắm , mà hình như bị trúng nước mưa cảm sốt nữa , quần jeans áo sơ mi và áo khoác vẫn thấy lạnh .

Đám bạn gái của Vinh ai cũng ăn mặc model , sành điệu và tôn dáng , chỉ có tôi như lạc bầy . Vậy mà cứ 1 chút là Vinh bắt tôi phải qua giao lư với đám bạn gái của ảnh , đúng là Vinh cũng ko quan tâm gì bà Diễm nhưng tôi thấy khó chịu . Nhạc thì ầm ầm , toàn mùi khói thuốc và bia , cả gái nữa nhưng tôi ko quan tâm . Tôi ko phải xa lạ gì mấy cái bar , tôi đã từng sống với bar 1 thời gian mà . Chỉ tại hôm nay tôi mệt , Đi làm về tôi chưa ăn tối , mệt quá rồi , đau đơn đủ thứ trong người tôi kề tai ông Vinh nói 1 điều mà chưa bao giờ tôi nói trước kia

PART 58

- Anh ơi em mệt , về được ko anh ?

Kiểu như van nài vậy , vì tôi thật sự rất mệt .

- Bạn anh về hết mới về !

Vinh phán 1 câu lạnh lùng , chắc nịch .

- Nhưng em đau quá , em đau bụng quá !
- Ừ , em thích thì về trước đi !

Tôi mừng quá , vội vàng thưa chồng chào “ các anh , các chị “ bạn của chồng đi về , tôi đi taxi về . Tôi chỉ nghĩ tới cái giường và cái mền , môi tôi tím tái vì lạnh . Ngồi trên taxi mà tôi mừng như trúng số, được ra khỏi cái không gian ồn ào nhức óc đó là mừng rồi .

Vừa về tới nhà đã tiếp tục bị tra khảo

- Ủa sao đi 2 đứa mà con về có 1 mình vậy ?
- Con đau bụng quá nói anh Vinh cho con về trước má .
- Rồi lại để nó tối về khuya 1 mình nữa à ?
- …..
- Thôi con đi lên đi , má nhìn mặt mày con xanh lè thấy ghê quá .

Tôi chạy vọt lên lầu , quên cơn đau , quên cơn đói , quên đi cơn giận quên cả những mệt mỏi sợ hãi , kiểu như rũ bỏ tất cả , đầu óc quay cuồng nên vửa nằm xuống đắp mền và ngủ lúc nào ko hay luôn .
Mê man ko biết là bao lâu , nghe 1 tiếng rầm tôi chới với trong cơn ngủ vùi mệt mỏi , tôi uể oải kéo mền hé mắt thì thấy đèn sáng trưng , cái giơ tay lên coi đồng hồ thì đã gần 1h khuya . Chồng tôi về , tiếng rầm vừa rồi là do anh ấy đóng cửa .

- Em ngồi dậy nói chuyện chút đi .
- Em mệt lắm ( giọng tôi uể oải , mồ hôi đầm đìa )
- Đừng lảng tránh ( Vinh ngồi trên ghế bàn trang điểm ) .

Tôi vuốt mái tóc đang rối bù cố gắng ngồi dậy , vẫn chưa kịp hoàn hồn .

- Sao em dám đi về trước ?
- Hồi tối anh kêu em về trước mà .
- Anh nói thách em mà em về thiệt , em ko còn tôn trọng anh nữa rồi .
- Giờ anh muốn sao đây ? Em chết thì anh mới vừa hả ? Em đau bụng , em sốt em tới tháng , vậy anh có còn quan tâm đến em ko ?
- Bạn anh nó cần có 1 buổi họp mặt này , ko biết mấy năm nữa mới về , em xa lánh cô lập ko giao lưu với đám con gái , em ủ rũ rồi đó nhìn như đưa đám . Phải làm anh mất mặt thì em mới thích . Có Diễm vô thì em bỏ đi về , em ghét người ta cũng ghét vừa vừa thôi , em xấu tính quá !
- Anh nói cái gì ?

Miệng tôi khô ran , đắng nghét , chắc là đang sốt hay gì đó , giọng tôi bắt đầu cao lên , máu dồn lên não khi nghe đến chữ ” Diễm” .

- Anh biết là em ko thích bạn anh …
- Ai là bạn anh ?
- Em cắt ngang lời anh nói vậy đó hả ?
- Thôi đủ rồi , bạn anh bạn anh …. Còn em chỉ là người dưng thôi . Cái gì cũng bạn bạn , đi với bạn về bị tan nạn bạn anh có nuôi anh ko , hay là em , rồi em còn bị chửi ? Bây giờ em đau ốm , em bệnh hoạn cũng phải chiều theo bạn anh , anh ko thấy quá đáng với em hả ?
- Vậy thì sao ? Em theo chồng , em phải nghe theo chồng , phải tôn trọng nhà chồng , bạn của chồng !
- Tôn trọng cả người tình của chồng , bồ cũ của chồng nữa phải ko anh ? Giờ anh là như vậy nè , sao anh ko nói sớm là anh gia trưởng , chồng chúa vợ tôi như vậy cho em biết sớm đi , để giờ em hụt hẫng quá .
- Em thất vọng hả ? Anh còn thất vọng hơn nè , anh tưởng em ngoan hiền , thì ra em cũng lăng nhăng , núi này trông núi nọ , xấu tính như ai .

Giọng tôi lạc hẳn , bị đứng hình , tim tôi đau , trong cơn say hay cơn nóng giận , chẳng biết lý do là gì mà chồng tôi lại buông ra những lời như vậy , tôi làm gì mà anh nói tôi xấu tính , nói tôi lăng nhăng ? Tôi nuốt nước bọt , cố gằng giọng , nước mắt thì đã chảy từ khi nào , tôi ko biết chính xác do tôi đang bị nóng trong người hay là tôi đau lòng mà khóc , giờ mọi cảm giác đều ko chính xác .

- Anh xĩn rồi , anh nói chuyện như ko phải là anh , thôi thì nghỉ ngơi đi , mai mình nói chuyện . Giờ em ko muốn đôi co , chuyện ko có gì , vợ chồng cãi nhau giữa khuya ba má nghe thì sao ?

Phản ứng bất ngờ , Vinh tốc mền gối quăng xuống đất , lần đầu tiên tôi cảm thấy hốt hoảng , hắn trừng mắt nhìn tôi ….

- Đi , đừng trốn tránh ! Chuyện ko có gì hả , anh phải giải quyết ngay bây giờ .
- Đi đâu ?
- Đi xin lỗi bạn anh , xin lỗi Diễm .

Anh ta chồm qua , nắm lấy cổ tay tôi , tôi thấy rõ nghe rõ tiếng thở hồng hộc của anh , dây thần kinh trên thái dương anh căng hết cỡ . Tôi vung tay ra , chạy nép vô góc tường

- Em ko đi !
- Em dám ko đi ?
- Ừ , em ko đi , em ko đi thì anh giết em hả ? Anh hứa gì với mẹ em trước mặt 2 họ , mới có 8 9 tháng thôi Vinh à …

Tôi bắt đầu khóc , giọng tôi run run vì sợ , vì tức , vì đau … tôi đứng sát góc tường nước mắt đầm đìa . Cửa mở , má chồng đứng đó , chấp 2 tay sau lưng .

- Hai đứa bây làm gì vậy hả ? Biết mấy giờ rồi ko ? Con Dung ra đây má biểu !

Tôi bước ra , nặng nề đi ngang Vinh – chồng tôi , anh ấy lườn tôi lom lom . Trái tim tôi căng cứng , tưởng chừng bể ra vì tức !

- Má nói cho con biết , nhà này ko có chuyện đàn bà cãi tay đôi với chồng . Má ko biết chuyện 2 đứa là gì , nó là đàn ông là chồng con là trụ cột gia đình thì con phải nhịn . Nhịn đi rồi nói chuyện sau , con phải năn nỉ nó cho nó bớt nóng chứ , sao con lại tiếng 1 tiếng 2 với nó ? Bên phòng ba má toàn nghe tiếng con …
- (Vinh) Má về phòng đi má , ko có gì đâu .
- Nhà này ko phải nhà hoang chết chủ , vô pháp vô thiên đâu nghe chưa . Con Dung , má nói ko biết nghe , người thì nhỏ xíu mà cái đầu cứng quá !

Nói xong bà phắt quay đi , đóng cửa cái rầm thêm lần nữa , tôi đứng đó như á khẩu , toàn thân run lên cầm cập , 2 lỗ tai tôi lùng bùng . Đây là hoàn cảnh gì đây ? Tôi đã sai ở chỗ nào để phải chịu đựng điều này , sao đột ngột chồng tôi thay đổi rồi , hay anh ta có ai đó bên ngoài rồi về muốn gây với tôi … Hoang mang , đau đớn , bụng trên bụng dưới đau dữ dội , tôi phải vịn 1 tay chống vô tường 1 tay kia ôm bụng dưới . Nhìn tôi chắc đáng thương lắm mà chồng tôi nào có quan tâm đến vợ nữa đâu , người chồng kia anh ta nhìn như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy , anh ta chắc sắp đánh tôi rồi . Tôi sợ quá , cuộc cãi vã chưa dừng lại , tôi đứng xa ra , nghĩ tới cảnh anh ta lao vô mà đấm đá tôi túi bụi . Tôi sợ , tôi nhìn mặt Vinh tôi nghĩ tới cảnh thằng Khang ngày xưa đè tôi trong khách sạn , ám ảnh quá , tôi nhắm mắt lại lắc đầu liên tục , sợ hãi tột cùng , tôi tự huyễn hoặc là anh ta say nên mới như vậy , Vinh cùa tôi ko phải như vậy đâu . Vẫn cố gắng bình tĩnh hết sức thêm 1 lần nữa

- Bây giờ em phải làm sao đây hả anh ?
- Đi xin lỗi bạn anh , anh sẽ bỏ qua cho em
- Anh có tỉnh táo ko ?
- Anh vẫn tỉnh , chồng em tỉnh táo hay ko em cũng ko biết à ?
- Em ko đi thì sao ? Em làm gì bạn anh mà phải xin lỗi ?
- Em nói 1 tiếng nữa đi !
- Em ko đi ! Em ko sai , em ko xin lỗi ai hết , anh muốn làm gì em thì làm đi , em mệt lắm rồi .

Tôi thấy chồng mình nghiến răng , anh ta đi từ từ lại gần tôi , tôi cắn răng chịu đựng , chuẩn bị tâm lý bị chồng đánh , tôi ko biết vì sao nữa , giờ tôi cũng ko có sức đâu mà phản kháng .

- Anh ko thương em nữa , anh thay đổi rồi , hay mình thôi đi anh , em sợ anh rồi , mà em ko có làm lại anh !
- Em vẫn ko thôi nói móc anh à ?
- Em ko nói móc anh , em nói thiệt , anh nói anh tỉnh … em tin anh tỉnh .

Ko khí trầm xuống , chồng tôi có vẻ bớt nóng anh ta tiến lại gần hơn , đứng trước mặt tôi

- Mệt thì đi ngủ đi , mai anh đi Cần Thơ lên sẽ chở em đi xin lỗi bạn anh !
- Anh quên đi , ko lỗi phải gì hết !

Ánh mắt dễ sợ đó lại dữ lên với tôi , anh ta vụt tay lên định bạt tai tôi . Mắt tôi nhìn trân trối , ko chớp mắt , thậm chí tôi còn hơi vênh mặt lên để anh đánh tôi mà . Tay tôi lại nhanh hơn não , khi chồng tôi vẫn án binh bất động thì tôi đã nhanh tay , dồn nén hết bao nhiêu oan ức và đau đớn lên bàn tay trái nhỏ xíu của mình ,nhanh như chớp tôi đã làm cái chát vô má phải của anh ta .

- Anh muốn em xin lỗi bạn anh hả ? Giết em đi !

Vinh nóng máu sau cái bạt tai của vợ , anh ta trân mắt lên rồi quay sang đập phá , anh ta đập tv , xô ngã tủ trang điểm , cầm gạt tàn đập luôn cửa kiếng của tủ áo quần , tiếng xoảng xoảng vang lên trong căn phòng hạnh phúc của tôi , kiếng vỡ văng tung tóe , tôi hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi phòng , vừa chạy vừa khóc , vừa sợ , cố chạy ra khỏi ko gian chết chóc đó , chạy lên lầu đập cửa phòng bé Vy .
Tôi sắp ngã quỵ mất rồi , bụng tôi đau quá , người tôi lạnh mà mồ hôi thì ướt hết cả . Bé Vy mở cửa tôi chạy thọt vô , bấm khóa cửa , vẫn kịp nghe tiếng má chồng chửi lên vang vang nhà

- Tụi bây coi ông bà già này ra cái thá gì ko ? Giữa đêm giữa hôm đập nhà đập cửa , đồ nhu nhược , con vợ nó hỗn ko dám đánh mà đi đập đồ !

Tôi lấy 2 bàn tay bưng mặt mà khóc , bé Vy đang mớ ngủ tỉnh giấc , đỡ tôi dậy

- Sao vậy chị 3 , tay chị sao đỏ vậy , anh ba đánh chị hả ?
- Chắc anh Vinh bị ma nhập rồi Vy ơi , chị sợ lắm .

Tôi run rẫy , gần như hoảng loạn . Bé Vy tung cửa chạy xuống lầu 1 , rồi tôi nghe tiếng má , tiếng ba và tiếng bé Vy ỏm tỏi . Cả nhà náo động , tôi bịt tai ngồi sát vô tường phòng bé Vy . Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy sợ như vậy , tôi sợ đủ thứ , rồi tôi sẽ sống làm sao đây , làm sao như vậy mà sống được nữa . Chuyện chưa hề nghĩ sẽ ra như vậy , có lẽ Vinh đã đánh tôi nếu tôi vẫn đứng đó , má ảnh vừa kêu ảnh đánh tôi còn gì … đây là mê sảng là ác mộng thì hay biết mấy , đây là thật mà . Tôi rã rời trong suy nghĩ đau đớn về cả thân xác lẫn tinh thần .

Ở đâu bé Vy đùng đùng đi vô , em nó xách tôi đứng dậy ra cửa

- Má nhìn đi , chỉ bị bệnh , mình mẫy chỉ nóng hồi run cập cập vậy nè , sao má còn xúi anh ba đánh vợ , ba có đối với má như vậy ko ? Nhà nội có đối với má như vậy ko mà bây giờ má đối với chỉ như vậy ? Sao má ác quá vậy ? Vợ chồng người ta gây nhau ko can thì thôi còn đi thêm dầu vô lửa .
- ( ba Vinh ) Bà cũng vừa phải thôi , lỡ bé Dung nó có làm sao thì bà qua mà xin lỗi chị xui ko kịp ! Bà thôi đi .
- Cái nhà này chia ra 2 phe , chỉ có tôi là chung phe với con trai tôi còn ông với con Vy lại đi bênh người dưng !
- ( Vinh) Má ! Má nói cái gì vậy .

Tôi nghe những âm thanh đau lòng đó vọng lên lầu 2 , đứng ko nổi . Bé Vy bực mình quá dẫn tôi vô phòng .

- Chị ngồi yên đó , để em xuống nhà lấy thuốc hạ sốt cho chị .
- Chị đau bụng quá Vy .
- Chị bị hả ?
- Uhm .
- Để em lấy thuốc giảm đau cho chị uống .

Giọng tôi yếu ớt , bé Vy đóng cửa đi xuống nhà . Tôi ngồi đó như chết rồi , tôi rối và sợ lắm , ko biết phải nương vào ai chỉ biết tìm bé Vy , tiếng má chồng vẫn lanh lảnh ….. Tôi chỉ là người dưng , tôi ko phải là cái gì trong nhà này hết , chồng thì bạo hành ko quan tâm , má chồng thì … Sao tôi khổ quá vậy , giờ ko lẻ tôi trèo lan can tự sát cho rồi .

Em chồng lên , đem theo mấy viên thuốc trong đó có thuốc sủi để hạ sốt , rồi em lấy thuốc đau bụng kinh cho tôi uống , lần đầu tiên tôi uống thuốc này ( vì lúc trước tôi ko đau bụng nhiều , thời gian gần đây mới đau ) . Em còn lấy băng cho tôi thay và làm vệ sinh nữa .

- Hôm nay chị ngủ với em đi , tội nghiệp chị , ngày mai em phải đi tour sớm rồi , 3 ngày em mới về . Sáng mai ko đỡ thì chị kêu anh ba chở chị đi bệnh viện khám đi . Còn má nói gì kệ má , má kỳ cục quá .
- Giờ chị ko dám gặp anh em nữa đâu , sáng chị phải đi làm , chị lấy xe , xe chị bị hư chiều chị có để xửa ở ngoài tiệm rồi .
- Thôi vậy mai chị lấy đồ em mặc đỡ đi , phòng chị tùm lum lắm , mấy cô đang dọn dẹp . Tạm thời chị ở phòng em luôn đi . Em nghĩ chị phải đi khám , chậc chậc , phải chi ngày mai em ko đi thì em chở chị đi khám .
- Uhm , chắc ko sao đâu .
- À , em có nhờ cô Muỗi dọn dẹp xong nấu cho chị tô cháo , giờ này nấu ko kịp chắc có gì chị ăn đỡ chào gói nha . Mà chị ơi có chuyện gì vậy?

Bé Vy hỏi tôi òa lên khóc như con nít , tôi ko quen kể lễ chuyện vợ chồng tôi cho ai biết , tôi sợ bị đánh giá , tôi cũng sợ người ta chửi tôi ngu , rồi nói chồng tôi này nọ . Nên chỉ biết lắc đầu thôi .

- Ko có gì đâu , chắc anh Vinh say quá mà chị ko biết nói chuyện làm ảnh nóng .
- Ko phải đâu , chưa bao giờ anh ba xử xự như vậy đâu nha chị . Em thấy kỳ lắm .
- Chắc tại chị ngu , ko biết lựa lời .

Tôi vừa nói vừa run , vừa thút thít . Má chồng tôi bước lên tới

- Má nói con sao Dung ? Sao con leo lẻo cãi lại nó làm cái gì , má lớn má biết cái nào đúng , từ đó giờ chưa bao giờ thằng Vinh nó dám đập cái gì trong nhà này , con coi lại con đi nha . Khôn thì lo mà đi năn nỉ dỗ ngọt nó , ko thì thôi đi , ở với nhau mà như vậy má ko chấp nhận được đâu nghe ! Làm vợ làm dâu nhà này con cực chỗ nào con nói má nghe , con có làm động móng tay ko ? Như vậy con cũng ko biết làm sao nữa hả ? Hôm nay nó đâp đồ , mai mốt nó đánh con má cũng ko có can đâu , vì má nói trước rồi mà con đâu có nghe !
- Má , má quá đáng quá ….. con nói chỉ đang bệnh mà , má vô rờ coi coi , sao má cứ nói hoài vậy , chuyện vợ chồng sao ko thấy má la anh ba mà má la chỉ ko vậy ?
- Má ko nói tới mày !

Tôi ngồi đó oan ức , mới uống thuốc xong

- Dạ , con biết rồi má , nhưng ….
- Nhưng cái gì , má thấy con bệnh đau má cũng xót nhưng mà chuyện đối với chồng con thì con chịu , chứ muốn bà già này phải bệnh dùm con hay sao ?

Vừa lúc đó , ba chồng cũng lên , ông quát lớn , lần đầu tiên tôi nghe thấy ba chồng lớn tiếng

- Bà bớt nói được ko ? Chuyện con nhỏ thì để nó giải quyết , nó có nhờ tới bà chưa ? Mà bà chỉ biết la mắng con người ta , con bà thì bà ko dám la 1 tiếng , ai dạy nó cái thói vũ phu trong nhà này ? Tôi có bao giờ vũ phu với bà chưa mà bây giờ bà đi dạy nó đánh vợ ? Con người ta ko phải con bà bà ko xót phải ko ?

Khi ba lớn tiếng thì má im , tôi nghe ba nói còn đau lòng , tủi thân thêm , tôi nhớ mẹ quá .

- ( Vy) Ba dắt má xuống dùm con , để con với chị 2 còn ngủ mai tụi con đi làm nữa. Nhức óc , nhà có chuyện gì ko bao giờ thấy má can , lúc nào má cũng làm cho căng thẳng thêm . Hình như má thích vậy hay sao đó ?

Trong khi má đã im ỉm bỏ đi xuống , ba vô vỗ vỗ vai tôi

- Thôi để đó , thằng Vinh giờ nó đang mất bình tĩnh con kệ nó đi , mai bá nói chuyện với nó . Con lo giữ gìn sức khỏe còn đi làm , thiệt ba là chủ cái nhà này mà má mày lúc nào cũng ỏm tỏi như vậy từ đó giờ , bả đang nóng nói bậy bạ , con đừng quan tâm nha . Thôi 2 đứa ngủ đi con .

Tôi gật đầu mấy cái , rồi ba cũng đi xuống . Cô Muỗi bưng cháo lên , cháo gói và trứng gà ta . Hơn 2h khuya mà vợ chồng tôi làm loạn cả nhà như cái chợ , xấu hỗ quá .

- ( Vy)Ủa cô Muỗi cô thấy anh ba đâu ko ?
- Hình như Vinh nó kêu xe đi về Cần thơ luôn rồi .
- (Vy) Thôi ảnh đi đi cho yên nhà yên cửa.
- Con có sao ko Dung ?
- Dạ , con mệt quá nhưng mà con mới uống thuốc rồi .
- Uhm , nãy nghe tiếng kiếng bể nhà ai cũng giật mình . Dọn dẹp xong hết rồi , con xanh quá, thôi ăn nhanh rồi nghỉ đi , đừng khóc nữa .
- Dạ .

Nhà lại im lặng như lúc đầu ai về phòng nấy , ăn xong tôi cũng thay bộ đồ ngủ của Vy vì lúc tối đi về mệt quá tôi chưa kịp thay đồ là ngủ rồi . Tôi ko dám nghĩ lại chuyện vừa xảy ra , kiểu như bị sốc vậy . Bé Vy cũng ko hỏi nhiều , em chỉ kêu tôi cố gắng nằm 1 chút mai đi khám , sáng em còn đi sớm , bé đang thực tập du lịch mà . Tự nhiên tôi như nằm đó , ko dám suy nghĩ gì , lòng trơ như đá , cũng ko khóc , ko thấy đau , ko cảm nhận được gì ngoài việc thấy hơi nhức đầu . Mấy loại thuốc thấm vô , tôi cũng ngủ luôn , lần cuối nhìn đồng hồ là 3h40p .

Sáng bé Vy đi sớm , tôi cũng lồm cồm ngồi dậy , đầu óc quay cuồng . Bé ko quên dặn dò tôi hôm nay phải đi khám . Tôi lê những bước chân nặng nhọc xuống phòng mình thay đồ , phòng ốc tang hoang , tv bể , cửa bể , tủ bể … tôi rùng mình nghĩ về tối qua , may mà Vinh đi rồi nếu ko thì tôi cũng ko dám xuống phòng quá . Tôi cứ mãi nghĩ hoài mà ko ra tại sao Vinh lại khủng khiếp như vậy , ko lẽ tôi ko có là gì so với bạn ảnh như vậy sao chứ ? Rồi tôi nghĩ ko biết tức giận như vậy đi về quê có giải quyết được việc ko ? Haiz , nói thì nói chứ cũng thấy lo . Cái thân xác của tôi bây giờ rã rời hết rồi vẫn thấy sốt trong người , tôi vô làm vệ sinh thay đồ chuẩn bị đi làm , tôi nhìn thấy cổ tay mình vẫn còn vết hằn , dằn lòng ko được khóc , tôi nuốt nghẹn , chọn 1 cái áo dài tay mặc để ko ai thấy .

Thở dài ngao ngán , sao mọi chuyện lại quá như vậy . Cố gắng gượng được tới đâu hay tới đó , giờ đầu óc mụ mị lắm sợ suy nghĩ ko thông lại sai lầm nối tiếp sai lầm , mặc dù vẫn chưa rõ mình sai ở chỗ nào . May mà cái kiếng trong toilet ông Vinh chưa đập , vẫn còn cái để soi , nhìn cái mặt thê thảm , 2 con mắt sâu hút và quầng thâm , mặt thì trắng bệt ra nhìn như con ma ……

Mới 6h mà xuống nhà đã thấy ba má chồng ngồi uống trà , chẳng biết phải đối mặt với ông bà sao nữa .

- Dung con ngồi đi , lát ăn sáng với ba má luôn , còn sớm mà .
- Dạ

Ba chồng lên tiếng , mới 6h sáng cũng chưa có chỗ nào để đi , tôi ngồi xuống , lòng nặng trĩu ko dám nhìn thẳng vào ba hay má .

- Tối qua má nói lỡ lời , con đừng suy nghĩ nhiều . Má ko có ý như vậy đâu . Chuyện 2 đứa từ từ giải quyết êm thấm đi , chứ thân con gái mà để nó động tay động chân vậy thiệt thòi lắm .

Chắc là bị ba thủ thỉ cả đêm rồi nên má mới nói những lời đàng hoàng như vậy , như Vinh có nhậu nhẹt và bị bạn bè khích tướng rồi nổi điên lên tôi ko nói , còn má má chưa hiểu ất giáp gì đã bay ra xuồng xã với con dâu như vậy . Tôi nhớ hết những gì má nói hôm qua , giờ cũng ko biết những gì má vừa nói là thật lòng hay chỉ nói cho êm chuyện đây . Nhưng dù sao má cũng đã nói ra , tôi thấy được an ủi phần nào .

- Dạ , con biết rồi má , con cảm ơn má .
- ( Ba) Đồ đạc hư cái gì thì để bữa nay ba má kêu người ta vô sửa cho , con khỏi lo , chuyện làm ăn ở Cần Thơ đang gặp chút trục trặc , Vinh nó về giải quyết , sớm thì mai , còn ko thì mốt nó mới về . Có gì 2 đứa ko gần nhau cũng tranh thủ suy nghĩ đi .
- Dạ , con cảm ơn và xin lỗi ba má . Chuyện vợ chồng con mà làm cả nhà phải bận tâm .

Phù , vậy là 2 ngày khỏi gặp khỏi phải lo đối phó , giờ tôi ám ảnh và sợ Vinh lắm , ko dám nghĩ tới chuyện nằm ngủ chung nữa rồi . Thôi vậy cũng được , mà ko biết việc làm ăn bị trục trặc , có khi nào như vậy mà Vinh dễ nóng hay ko nữa . Mà thôi tỉnh lại đi Dung , mày lúc nào cũng nghĩ cho hắn , mày bệnh gần chết ra đó hắn có thương xót gì mày ko ? Nghĩ tới đó tôi lại rùng mình thêm cái nữa .

Hôm nay cô Muỗi nấu phở và sữa đậu nành cho nhà ăn sáng , tôi cũng ăn 1 miếng chứ ko thì bao tử lại hành thì mệt lắm . 2 ngày này chắc cũng nên suy nghĩ về chuyện của mình , mệt mỏi thiệt rồi .

Tôi định đi xe ôm đi làm mà trời lại mưa lắc rắc , tôi lại đi taxi , định bụng lát khoảng 8-9 giờ mới đi lấy xe , chứ sớm quá sợ người ta chưa sửa xong .

Lên tới cơ quan , người như bay trên mây , bên trong thì nóng mà bên ngoài thì lạnh . Tôi định nhắn tin xin lỗi Vinh , nhiều lần lấy điện thoại ra rồi lại thôi , tôi muốn xuống nước cho êm chuyện như má chồng dạy , tồi lại nghĩ tới hành động của ảnh . Rồi nghĩ rộng ra , có thể nào Vinh có ai ở ngoài người ta xui anh về dằn vặt tôi hay ko ? Có thể vẫn thương vợ nhưng lại ngầm thể hiện địa vị của mình trong gia đình , hay là bà Diễm kia , hay là bà Chi kia … Ui , nhức đầu ko tả . Tự dưng tôi mắc ói , chạy vô toilet tôi ói ra hết những thứ vừa mới ăn … ói tới đắng miệng , người đã mệt lại còn thêm vụ này , cảm giác như chỉ có mỗi khối óc đang sống còn lại đang chết từ từ .

Tôi đứ đừ gục đầu trên bàn làm việc , sáng đi làm sớm nhất cơ quan mà .

- Em có sao ko Dung ?
- Em mệt quá chị .
- Trời ơi , sao em nóng quá , chắc sốt rồi hay đi bệnh viện đi .

- Chị chở em đi dùm đi chị , xe em chưa lấy .
- Ừ , thôi để chị gọi nói sếp rồi chở đi .

Sếp đây chính là chồng của chị Vân , cho nên khi vô viện thì 1 lát là chị Vân vô rồi . Sáng chỉ cho đứa lớn đi học , đứa nhỏ gởi cho bà nội rồi đi vô bệnh viện thăm tôi .

Tôi nhập viện , chờ thử máu vì nghi ngờ sốt xuất huyết .

- Chị nghe má nói chuyện tối qua , qua lời má thì hình như má bênh thằng Vinh , chị ko có ở đó cũng ko biết sao nữa .
- Là tại em ngu quá em cãi ảnh ảnh mới điên lên .
- Giờ chị gọi cho má nha ?
- Thôi để lát em gọi cho mẹ em , chứ cả đêm qua ba má ko ngủ được rồi chị , mắc công má .
- Con Vy thì đi tour , thằng Vinh thì về quê , nhà chồng ko có ai lo cho em được hết . Lát 10 chị phải đi rồi .
- Dạ , chị có công chuyện thì cứ đi đi chị , em gọi cho mẹ em . Chị cũng đừng gọi cho anh Vinh nha .
- Uhm , nhưng Dung , em có thể đừng nói những chuyện cho mẹ em biết được ko ? Đừng làm phiền lòng mẹ , như chị , chị ko nói gì hết kể cả khi chị buồn nhất , khi đó mình sẽ từ từ mạnh mẽ .
- Em biết rồi , em ko nói đâu chị .
- Cảm ơn em , chị sẽ giúp em nói để má hết giận , má gọi cho chị coi bộ giận lắm .

Tôi rã rời nằm trên giường trong phòng cấp cứu , lúc sốt rồi hết , hết rồi sốt . Khoảng 10h30 mẹ chạy qua , đem theo bánh trái sữa sùng ... Cũng phải hơn tuần rồi chưa về nhà chơi với mẹ .

- Trời , xanh lè vậy con ? Sốt mấy ngày rồi ?
- Con sốt chắc hôm qua tới nay
- Chồng con đâu ?
- Dạ, ảnh đi về Cần Thơ có chông chuyện rồi mẹ .
- Chừng nào nó về ?
- Dạ hình như ngày mốt .
- Rồi con bị sốt sao ?
- Chờ đầu giờ chiều có kết quả mẹ .
- Sao nhìn con thấy ghê quá vậy ?
- Thì bệnh mà sao mà đẹp nổi . Chiều mẹ bận thì cứ đi , con nằm đây được , lớn rồi ko phải con nít đâu .
- Để mẹ gọi kêu chị Hà vô với con , sẵn đem theo khăn khíu với gối mền cho mày .
- Có ở lại ko chưa biết mà mẹ ?
- Thì đem vô cho có xài , ko ở lại thì đem về .
- Dạ .
- Mệt ko ?
- Mệt lắm mẹ , nhớ mẹ nữa .
- Xạo quá đi . Thôi mẹ ở đây tới chiều có kết qua rồi mẹ đi , tối mẹ vô .
- Dạ .

Rồi 2 mẹ con tôi nói chuyện với nhau được 1 chút , tôi lại sốt , bác sĩ cho uống thuốc và truyền nước , tôi mê man .
Tôi uể oải mở mắt ra , đã hơn 2h chiều , miệng khô như tỷ năm chưa được uống nước . Căng mắt lớn ra mới thấy má chồng ngồi trên ghế kế bên giường , ko biết bà tới từ lúc nào .

- Ủa má , má tới hồi nào ?
- Ừ mới tới thôi , con ăn gì ko má gọi kêu Muỗi nấu chiều đem qua .
- Họng con như có gai vậy , con ko muốn ăn gì hết .
- Má đi chùa , sáng nghe chị hai mày nói má ghé qua chút , có cô giúp việc nhà con mà cổ đi mua đồ gì rồi .
- Dạ .
- Mệt ko ?
- Dạ cũng mệt má .
- Ba con mấy nay phải ra cửa hàng , 1 đại diện chi nhánh dưới Cần Thơ bị công an bắt , rồi cửa hàng tạm thời bị niêm phong .
- Ủa , sao vậy má ?
- Ừ , ông đó nợ nần sao đó rồi lừa đảo nghe đâu 3 , 4 tỷ bạc , nhà mình ko có liên quan gì nhưng mà hàng của mình hiện trong cửa hàng đó nhiều lắm , giấy tờ pháp lý lại dính tới thằng Vinh , nên nó về kỳ này tới 2 , 3 ngày chứ bình thường nó đi lấy tiền , kiểm hàng là về trong ngày ko à .
- Dạ , tức là nhà mình ko sao hả má ?
- Ừ , ko sao nhưng hơi rắc rối với công an chút .
- Tối nay ai ngủ với con ?
- BẠn con má .
- Ừ , thôi ba kêu má đưa tiền cho con nằm viện , nghe nói con bị sốt xuất huyết siêu vi gì đó . Nằm đi , khoẻ rồi về , ko lại về lây tùm lum trong nhà . Mà má ko có gọi cho thằng Vinh , để nó giải quyết cho xong rồi về . Mắc công nó lo nó chạy về lại hư công chuyện .
- Dạ thôi má , con nằm viện ko có bao nhiêu đâu , con có tiền mà má .
- Ko , ba kêu má đưa ổng mà biết má ko đưa là ổng la . Có gì mai má với ba vô thăm con .
- Dạ .

Má chồng đưa tôi 5 triệu , rồi bà cũng đi về . Bà bịt khẩu trang , ko dám động tới cái giường tôi nằm kiểu như tôi bị truyền nhiễm vậy . Nghe má nói có chuyện tôi cũng thấy lo , 2 vợ chồng tôi đang hục hặc , thôi thì tạm thời như má nói đi , để ảnh yên mà lo công việc . Nhớ lại thấy cũng buồn , ngày nhắn tin gọi điện bao nhiêu lần , giờ bệnh nhập viện ko thấy 1 cuộc gọi 1 tin nhắn , má chồng còn dặn ko cho chồng hay nữa ... Có phải là hơi vô tâm ko ? Nhưng mà thôi , giờ lo dưỡng bệnh , lo cho cái thân mình mau hết bệnh , chán ko thèm nghĩ .

Tôi ráng chồm lên đầu giường rót nước uống , nhìn 2 bàn chân tôi sưng phù , chắc lại do truyền nước nên bị , tôi mở điện thoại thì hết pin rồi , hôm qua giờ quên sạc , ko biết chừng nào cô Hà mới vô nữa . Toàn thân ê ẩm quá .

Cô Hà vô , cô vừa đi lấy thuốc và đóng tiền chuyển viện , tôi phải nằm đây ít nhất 3 ngày , mẹ có gửi bác sĩ chọn phòng dịch vụ tốt , phòng 2 người . Cô nằm giường bên cạnh cũng chuyển lên cùng phòng . Trước mắt cô Hà lấy cháo cho tôi ăn , may mà mẹ lo xa kêu cô Hà đem theo sạc điện thoại cho tôi , đem cả bvs nữa , tôi bắt đầu thay bộ đồ của bệnh viện . Mở điện thoại thấy bé Vy gọi nhỡ mấy cuộc , gọi lại để cho em hay tình hình , còn Vinh thì tuyệt nhiên ko thấy gọi hay nhắn , chắc là tối qua anh xĩn quá nên ko thấy tôi sắp bệnh .

Chiều gần 6h thì đồng nghiệp tôi và anh hai ghé thăm , hoa quả bánh trái um sùm . Ai cũng nói yên tâm dưỡng bệnh , công việc của tôi có em Khoa lo dùm . Nếu xuất viện về mà còn mệt thì cứ nghỉ thêm .

- Cũng mới giữa tháng , chắc chứng từ ko nhiều , Khoa ko rành chỗ nào gọi chị nha .
- Dạ .
- Cảm ơn em .

Trước khi về mọi người cũng quên hỏi chồng tôi đâu , chồng tôi đâu , trả lời mà mắc mệt . Vậy mà nhờ có đồng nghiệp vô mới thấy có ko khí 1 chút .

Tới 7h thì mẹ cùng với mấy cậu dì , con Tiên tới nữa , cô Hà về , dạo này con Tiên đang chuẩn bị mở tiệm thuốc tây và phòng khám nữa nên nó cũng bận , vậy mà tối còn vô ngủ với tôi . Bác sĩ dặn ko có cử ăn , thèm thì cứ ăn nên mẹ và mấy dì mua mấy món tôi thích ăn . Món nào tôi cũng thèm vậy mà đưa vô miệng là rát là sót ko nuốt được , cuối cùng cũng chỉ ăn cháo . Con Tiên chạy đi mua cháo trắng hột vịt muối cho tôi , vừa đổ ra tô tôi rớt nước mắt , tôi nghĩ tới Thái với một phần hốc mắt rất nóng dễ chảy nước mắt sống lắm , tôi nhớ tới lúc Thái và tôi còn là 2 kẻ xa lạ , anh tử tế và tốt bụng dường nào . Muốn chặt cái đầu này đi vì cứ hở ra là nghĩ tới Thái . Lúc này lại bắt đầu sốt nữa , cơ thể bắt đầu thấy lạnh .

- Sao vậy ? Sao khóc ?
- Tao đau bụng .....
- Cái con , làm hết hồn , tự nhiên lấy đồ ăn cho mà khóc !
- Mẹ , chiều má chồng con có thăm con , má có đưa tiền cho con , con ko lấy mà má nói ba kêu , ko lấy ba la . Nên con có cầm đây nè , mẹ khỏi phải lo tiền cho con .
- Cái đó tính sau đi , con nhập viện mà thằng Vinh ko về được à ?
- Công chuyện gấp mà mẹ .

Ngồi hỏi thăm 1 lát thì mấy cậu dì về trước , mẹ ở lại thêm rồi về sau , ai cũng cho tiền mà mẹ ko có lấy.

Con Tiên cột tóc cho tôi , tôi vén tóc lên cho nó cột , mẹ ngồi đầu giường xếp đồ để bỏ vô tủ , mẹ đem nào là khăn , mền , rồi có dầu thơm nữa , mẹ có đem nguyên cái ghế bố cho con Tiên nằm , mẹ sợ tôi mệt nằm chung 2 đứa ko thoải mái ... Rồi mẹ có mua bánh ngọt cho cô nằm chung phòng , mẹ gọt trái cây cho cô ăn .

- Đưa tay mẹ coi !
- Dạ ?
- Đưa cái tay mẹ coi !

Tôi giật thót mình , mới vừa vén tóc chắc là mẹ thấy , chết rồi ! phải nói làm sao đây , da tôi trắng và mỏng lắm , làm cái gì mạnh là vết hằn tới mấy ngày . Tôi rụt rè đưa tay cho mẹ .

- Tay bị sao đây ?
- Anh Vinh giỡn , nắm hơi mạnh nên ...
- Giỡn mà nắm kiểu này hả ?
- Thiệt mà mẹ , ảnh xĩn nên giỡn hơi nhây .
- Thiệt ko ?
- Thiệt mà
- Nhìn mẹ , thiệt ko ?
- Thiệt mà mẹ !
- Ừ , nói nó biết da con dễ để bị vậy lắm , nói nó mai mốt giỡn nhẹ tay thôi , mẹ tưởng nó đánh mày chứ !
- Hết chỗ đánh hay sao ai lại đánh ngay tay .
- Ừ , thì mẹ nghĩ vậy thôi .

Tôi nhẹ nhõm khi câu nói dối thành công , sợ phát chết , mẹ tôi mà biết chuyện tối qua chắc bà dở luôn cái nhà chồng . Khổ thân tôi , mà tôi nói cho mẹ nghe lại khổ nhiều người , thôi thì ém luôn , mà làm sao cho bà ko chú ý nữa , chứ mẹ tôi để ý lắm , 1 mình tôi khổ được rồi .

Tôi lại lên cơn sốt cao và thấy mệt , mẹ đi kêu bác sĩ , người ta cho uống thuốc , sốt thì cũng chỉ như vậy thôi . Tôi lại nằm ra , toàn thân nhức y như có kim chích vậy , sáng nay vẫn mặc đồ đi làm , trưa nhập viện có mua đôi dép kẹp vậy mà giờ cái chân sưng phù , mẹ đi mua cho đôi dép lông , mang cho thoải mái êm chân .

- Từ nhỏ tới giờ , bệnh hoài , nuôi hoài ko hết bệnh . Má chồng có phàn nàn gì ko ?
- Má chồng con thương con thấy mồ .
- Ừ , vậy thì tốt ! 9h rồi , chắc mẹ về , bữa nay Tiên ngủ với Dung đi , mai má ngủ cho .
- ( Tiên) Dạ , má khỏi lo , má về nghỉ đi con thấy má cũng mệt rồi đó .
- Ừ , thôi mẹ về , 2 đứa để ý tối ngủ khoá cửa phòng đàng hoàng nghe . Con Tiên coi nó có sao kêu bác sĩ liền nghe con .
- Dạ .

Rồi mẹ tôi chào cô cùng phòng về . Thương mẹ quá , nói xạo mẹ cũng bất đắc dĩ thôi , trong bụng cũng cảm thấy hơi day dứt nhưng biết sao giờ .

Tôi nằm , con Tiên cũng trải ghế bố ra nằm bấm điện thoại , cô giường bên cạnh cũng kéo màn ngủ rồi thì phải .

- Đang cãi lộn với ông Vinh hả ?
- Gì ?
- Mày nằm bệnh viện mà cả buổi ko thấy nhắn tin ko gọi , thấy hơi kỳ .
- Mệt quá , bớt nhãm đi con .
- Có gì nói tao nghe .

Con bạn nó đoán trúng tim đen , làm tim đau nhói . Mũi tôi bắt đầu nghẹt , mắt bắt đầu cay , nhưng nếu tôi nói ra thì con Tiên có khi sẽ ghét anh Vinh thì sao ? Chưa kể chuyện đêm qua có bà Diễm , con Tiên nó mà nghe tới bà Diễm nó chỉ muốn lột da bả .

- Có gì đâu , chuyện ông Vinh ko tới là do đi công chuyện ở dưới quê .
- Công chuyện tới nổi ko nhắn hay gọi được hả ? Mày làm gì mà ổng chán mày rồi hay sao mà ko quan tâm vậy ?
- Ko có , thôi tao nhức đầu lắm , ng ủ đi !
- Đừng có giấu tao , có gì nặng nề nói tao nghe , cho đỡ ko thì bể bụng chết ráng chịu !
- Nhà thuốc tới đâu rồi ?
- Đừng có giả điên . Mà thôi , ko nói thì thôi , giữ khư khư đi , khóc 1 mình đi , ko coi tao là bạn để chia sẻ thì thôi .

Mặc cho con bạn tôi nó dụ tôi nói cho tới sắp giận , tôi vẫn nằm yên , nước mắt thì chảy , nóng quá mà . Tự nhiên tôi thấy khó thở , tôi nghĩ do nằm ngửa nên tôi lật đật cố gắng ngồi dậy , nhưng vẫn thấy khó thở , tay chân bắt đầu thấy như bị ai bóp vậy đau lắm , giống vọp bẻ ... Tôi cảm thấy run và sợ quá , tự dưng lại như vậy , tôi bắt đầu thấy miệng mình cũng tê cứng , ráng la lên

- Tiên , Tiên !
- Gì ?
- Tiên kêu bác sĩ , tao khó thở , tao mệt quá .

Con bạn hoảng hốt ngồi dậy thấy tôi thở dốc , tay bắt đầu quíu lại , nước mắt chảy ko ngừng , có cảm giác như sắp chết tới nơi . Con Tiên hoảng hồn chạy ra kêu bác sĩ , 1 chút xíu 2 3 người ko rõ bác sĩ hay y tá nữa vì mắt tôi nhoè đi rồi , toàn thân tê cứng , đau nhức . Tôi thấy họ soi đèn vô mắt , thấy họ đo huyết áp rồi cảm thấy bị chích cho 1 mũi , và rồi tôi lại ngủ đi, ngủ sâu lắm thì phải . Ko rõ trong cơm mơ hay cơn mê , tôi thấy ngoại – tôi nằm trên đùi ngoại , ngoại quạt quạt cho tôi và vuốt tóc tôi .

- Nếu mệt mỏi , đau đớn thì cứ về với ngoại , ngoại thương .
- Giờ con sẽ về với ngoại , giờ con đang mệt mỏi , đau đớn lắm .
- Con thương mẹ con , chồng con hay thương ngoại nhất ?
- Con thương hết !
- Vậy con thích ở với ai nhất ?
- Ở với 3 người luôn , nhưng ngoại chết rồi mà ?

Tự dưng ngoại mất tiêu , tôi bắt đầu cảm thấy các cơn co giật mạnh , mạnh đến mức ko thể nhìn thấy gì ko thấy ngoại đâu . Rồi tôi lấy sức trút 1 hơi mạnh tôi ói hết ra ngoài , tay chân tôi hết sức lực , tôi thấy đèn soi vô mắt mình , chói hết mắt .

- Ko sao rồi , ko sao rồi .
- Bây giờ có kêu nó dậy được chưa bác sĩ ?
- Để 1 lát sẽ thức thôi , lấy khăn lau nước nôn ra đi chị !
- Cảm ơn bác sĩ nhiều .

Tôi nghe loáng thoáng vài câu nói , đầu nặng quá mắt cũng nặng muốn mở ra nhìn coi cái gì mà ko mở nổi .... Cố gắng hết sức , tôi hé mở mắt ra .

Tự nhiên thấy mẹ với con Tiên ôm tôi khư khư

- Mẹ buông ra , con mệt !

Mẹ buông tôi ra , ngồi khóc huhu

- Thôi ko sao rồi , người nhà làm vệ sinh cho bệnh nhân đi .

Ông bác sĩ già nhìn tôi cười

- Sao nửa đêm còn làm cả nhà giật mình vậy con , lớn rồi mà hư quá ?

Tôi chưa biết ất giáp gì , ông bác sĩ và 2 y tá đi ra , mẹ thì ngồi khóc , con Tiên đi nhún khăn ấm chuẩn bị thay áo cho tôi , nhìn qua giường bên cạnh thấy cô bệnh nhân nửa nằm nửa ngồi mặt có vẻ hoảng .

- Tiên , mày dắt tao vô đi toilet cái ! Mắc tè quá ! Sẵn thay đồ luôn , áo hôi quá , súc miệng nữa . Trời ơi , sao mà mệt dữ vậy ko biết nữa !

Con Tiên bước ra dẫn tôi vô toilet .

- Sao vậy , sao mẹ tao khóc ?
- Trời ơi , mày bị sốc phản vệ , rồi bị sốt nóng quá co giựt xíu nữa bị nhũn não rồi con ! Má , làm tao sợ quá .
- Ủa bộ lâu rồi hả ?
- Nãy giờ cả tiếng rồi đó , bớt mệt chưa ?
- Chưa , nhưng bớt hơn hồi nãy .
- Đói ko ? Tao đi mua cháo cho ăn .
- Mấy giờ rồi ?
- 11h mấy
- Giờ này trễ rồi .
- Mày nhắm mày ko ăn được ko ?
- Ở đâu bán ?
- Thì tao chạy đi kiếm cho .
- Mày đi 1 mình à ?
- Ko , đi xe ôm
- Ừ , mua miếng cháo hay gì nước nước cũng được , tao đói quá .

Tôi với con bạn xù xì trong toilet , tôi nói chuyện ko nổi chỉ thì thào thôi . Con Tiên thay đồ cho tôi , lau mình bằng nước ấm , rồi dẫn tôi ra ngoài . Nó đi mua cháo , còn tôi với mẹ . Nhìn mẹ mà đau lòng ko chịu nỗi , vui vẻ thì đâu đâu mà bệnh hoạn thì lại chỉ có mẹ , ko biết chừng nào mới hết làm khổ mẹ . Tôi giả bộ khoẻ mạnh

- Mẹ ! Mẹ !
- Chồng con đâu ? Sao nó ko gọi cho con hỏi thăm ? Nó chờ con chết rồi về chôn luôn phải ko ?
- Mẹ , nói gì dạ ?
- Cái thứ chồng gì mà vợ bệnh sống dở chết dở mà ko 1 tiếng hỏi thăm ?
- Sao mẹ biết ảnh ko hỏi thăm con ?
- Con Tiên nói hết rồi ? Nhà chồng mày đang có chuyện gì ?

Tôi thấy mẹ tức run lên , tôi sợ quá ...

- Con mệt lắm , mẹ đừng la nữa , mẹ ko thương con sao ?
- Ừ , mẹ ko thương mày . Đáng lẻ nếu thương mày mẹ phải giữ mày lại , mẹ gã mày đi làm gì , hả con ?
- Mẹ !
- Con nằm xuống nghỉ đi , để mẹ ra ngoài gọi cho chồng con .

Mẹ vừa nói hết câu bỏ đi ra ngoài , tôi nhanh tay bấm số gọi cho Vinh ... “ò ì é , thuê bao quý khách ....” . Lần này thì ông Vinh chết với mẹ tôi rồi . Trời cũng ko cứu được .

Mẹ bước vô , mặt hầm hầm . Tôi mệt lắm , nhưng phải tìm cách làm mẹ bớt giận , cái con Tiên này , tự nhiên nói cho mẹ nghe làm gì ko biết , haiz .

- Mẹ !
- Nếu con chết , nhà chồng ko ai hay , mang tiếng ở nhà chồng .
- Con có chết đâu ?
- Ừ , mạng mày lớn !
- Nãy con mơ thấy ngoại .

Tôi nói mà sởn hết gai ốc (Đoạn này thật 100% , còn nhiều hơn nhưng mình chỉ kể 1 chút thôi , đây là vấn đề tâm linh ) . Thấy sắc mặt mẹ có vẻ khác , tôi nói tiếp

- Ngoại vuốt tóc con , ngoại nói nếu khi nào đau đớn mệt mỏi thì về với ngoại .

Mẹ khóc nức nở , lại ôm tôi như kiểu tôi vừa chết đi sống lại ( mà sau này tôi biết thì đúng là chết đi sống lại thật ) .
Đêm đó mẹ ngủ lại luôn . Cứ tôi mớ ú ớ là mẹ với Tiên lại bật đèn lau mồ hôi , sốt thêm 1 2 cơn tới gần 4h sáng mới êm .

Sáng 5h mẹ thức dậy , soạn đồ dơ về nhà giặt . Tôi cũng thức mà mệt quá với nhức mỏi nên cứ nằm trở mình qua lại thôi . Trong lúc đó Tiên nó vẫn còn ngủ , tội nghiệp con bạn mình quá .

- Mẹ với Tiên về đi , sáng rồi , con thấy khỏe hơn hôm qua .
- Lát cô Hà vô rồi mẹ về .
- Nay mẹ mệt thì nghĩ ra cửa hàng 1 ngày đi .
- Uhm .

Rồi mẹ dắt tôi đi vệ sinh , lau mình lau mặt . Toàn thân lúc nào cũng nóng nóng chỗ nào cũng thấy có kim chích vô vậy .

- Ăn gì mẹ mua cho
- Giờ con chỉ thấy ê ẫm , bụng mất cảm giác đói rồi mẹ ơi .
- Ko ăn lại bao tử , phải ăn , ăn ít cũng được . Mẹ mua thêm ensure cho uống .
- Giờ con chỉ muốn hết bịnh rồi về , con mệt và sợ cái mùi trong bệnh viện quá rồi .

6h , bác sĩ vô khám và đo huyết áp , dặn khoan hãy ăn uống đợi lát thử máu đã rồi ăn . Cô Hà vô , thay ca cho mẹ và Tiên đi về . Hơn 6h cô Hà dẫn tôi đi xét nghiệm máu xong xuôi thì tôi ăn 1 miếng cháo . Ba má chồng vô thăm . Má đem theo yến và súp , để trong bình giữ nóng .

Ba chồng nhìn tôi thấy ba thở dài , ba có vẻ tâm tư lắm . Cô Hà thấy có người xin phép đi ra ngoài ăn sáng 1 chút , nhờ ba má chồng ngồi với tôi .

- (Ba)Ở trong phòng hoài ngộp ko con ?
- Dạ , con ko còn cảm giác gì nhiều đâu ba .
- Thôi , ba dắt đi ra ngoài 1 chút , phơi nắng sớm cũng tốt . Má nó ngồi đó nghe .
Chắc ba chồng muốn nói chuyện riêng gì đây . Ba chồng và tôi đi ra phía khuôn viên bệnh viện , thấy tôi mệt ba kêu ngồi ở 1 băng ghế đá .
- Nhìn con xơ xác , chắc mệt lắm hả con ?
- Dạ .
- Con có gọi nói chuyện với thằng Vinh chưa ?
- Dạ chưa .
- 2 đứa chưa nói chuyện hả ?
- Dạ …( Tôi thở dài )
- Gọi cho nó đi , ba nghĩ con tự gọi sẽ tốt hơn ai hết , con đang bệnh vậy mà ko có chồng bên cạnh , con bỏ qua cho nó đi , gọi nó về lo cho con . Ko lẻ có chồng cứ làm phiền nhà con hoài ?
- Tối qua con có gọi , nhưng mà ảnh khóa máy ba .
- Hay để ba gọi cho nó , đàn ông nhiều khi cụng tự ái cao lắm .
- Thôi , để con gọi , con hiểu ý ba rồi , để con gọi .
- Ừ , vợ chồng son chưa con cái , đáng lẻ phải yêu thương và tận hưởng đi con , gây gỗ hoài cũng đâu có được gì .
- Dạ . Con cám ơn ba .
- Với cái tính của má con , kệ bả đi , cái miệng nói chuyện mà ko suy nghĩ , xong lại thôi . Con mà để bụng thì mắc công mệt thân con thôi . Ba xin lỗi nếu con cảm thấy buồn trong nhà mình .
- Dạ , con cảm ơn ba , ba đừng nói vậy.

Rồi ba chồng và tôi đi về phòng , lúc đó cô Hà với má cũng đang nói chuyện . Rôi ba má về , sau cuộc nói chuyện với ba , thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều , người lớn nói cũng đúng . Có thể ba cũng bênh con của ba nhưng cách ba nói chuyện thiệt dễ tiếp nhận hơn má , thôi tôi quyết định gọi cho chồng mình , cũng phải hàn gắn , nếu ko thì mẹ lại nổi cơn tam bành , một khi mẹ mà hung dữ lên thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra .

Tôi vô lấy điện thoại gọi , vẫn chưa liên lạc được , kiểu này giống như say xĩn quên sạc pin , nhủ lòng lát gọi cũng được . Nhưng điện thoại lại có vài cuộc gọi nhỡ , số ko biết là ai nhưng lại thấy quen quen , thôi thì cứ gọi lại cái

- Alo
- Alo , Dung hả em ?
- Dạ ai vậy ?
- Tưởng là em giận chị ko thèm nghe điện thoại của chị , em khỏe ko ?
- Chị Chi à ?
- Ừ , chị đây .
- Chị gọi em có gì ko ?
- Ủa sao nghe tên chị giọng em yếu xìu vậy , chị gọi để nói em khỏi lo đi , anh Vinh tối qua nhậu với chị , giờ vẫn còn đang ngủ , máy hết pin mà ko chung cục sạc nên chị ko sạc dùm được , chị nói vậy thôi . Vậy nha em , bye em .

Ko chờ tôi nói thêm tiếng nào , con đàn bà lẳng lơ tắt máy . Hai tai tôi nóng bừng lên , tôi thấy đau ở lồng ngực , nếu tôi khỏe cam đoan sẽ xách dao xuống tới Cần Thơ tìm mà chém chết nó rồi , tới đâu thì tới . Tôi thở dốc , ho – uống nước rồi sặc sụa ướt hết áo , bực mình muốn phát điên lên , nhưng tôi mệt lắm . Trong 1 khắc tức tối tối ko suy nghĩ tôi giật dây nước biển đang truyền , máu ở tay chảy , vì tôi đang bị kẹt nên máu chảy nhiều lắm , cô Hà đang loay hoay gọt trái cây hết hồn bỏ dao

- Sao vậy con ?

Tôi ko trả lời , thở mạnh thở gấp. Cô Hà chạy đi kêu bác sĩ . Tôi vẫn ngồi đó mà thở , giờ mới hiểu được khi ghen người ta điên đến mức nào , tôi kêu trời ko thấu mà . Anh đã dập tắt ý định của tôi , tôi ko phải người sai nhưng vẫn dằn lòng sẽ xuống nước hàn gắn , anh bỏ bê vô tâm mặc tôi sống chết , vậy mà tôi vẫn hết sức bảo vệ hình ảnh của anh ko phải vì vinh dự , ko phải vì định kiến mà vì tỉnh cảm của tôi , tôi thương anh . Để rồi tôi được gì , những con đàn bà của anh , nó thay phiên nhau dày vò tôi , nó hành hạ tâm trí của tôi , nó giết lần giết mòn tôi . Trên cái cuộc đời này có ai còn đau hơn tôi lúc này ko ? Có phải là chết sướng hơn ko ? Nhưng tôi ko thể gào thét , ko thể cấu xé ai , tôi ko thể khóc than vì bây giờ đến khóc tôi cũng ko có sức , tôi cảm nhận thấy mạch đập của mình , mới tối qua thôi , tôi thập tử nhất sinh , anh ở đâu ? Anh đã ngủ với người khác ? Tôi chỉ muốn chết quách cho xong …

Bác sĩ lại chạy vô , họ lấy bông cầm máu , họ lại tìm 1 ven khác để vô nước biển .
Trong khi tôi ngồi đó , gầm gừ như 1 mụ điên , thở dốc như thể đó là những hơi thở cuối cùng . Mọi cái vật vã xảy ra trong tâm can , tôi muốn bùng nổ , tôi muốn vỡ tung , muốn tan tành hết ….. Nhưng tôi ko làm được , tôi sợ chết , tôi ko còn sức lực , tôi đau lắm .

Bác sị họ cho tôi ngậm 1 viên thuốc , sau đó đỡ tôi nằm xuống , cô Hà bóp tay bóp chân cho tôi . Cô ko rõ tôi bị gì , nên phản ứng chỉ hơi bối rối . Sau khoảng 5p định thần , tôi dịu xuống , dịu là dịu trong suy nghĩ thôi chứ toàn thân tôi cứ sắp nổ tới nơi , tôi đang bệnh mà .

- Cô Hà , con hơi mệt chút thôi , cô đừng gọi mẹ , để mẹ con lo . Cả đêm mẹ con thức với con rồi .
- Uhm , cô biết rồi , con uống nước ko , cô rót nước ?
- Dạ được rồi cô .
- Thôi thay áo nổi ko ? kéo màn qua thay cái áo đi , áo con ướt đừng có để nước ngấm vô người nữa .
- Dạ .

Xong tôi nằm quay mặt vô tường , nước mắt cứ chảy cứ chảy mặc dù tôi chẳng muốn khóc , làm gì tôi phải khóc , tôi gây nên tội gì , cái tội của tôi là vô lễ với bạn của chồng à ? Họ là ba má tôi hay là ông bà tôi mà chồng tôi xử xự với tôi như vậy ? Thôi đúng rồi , anh hết tình cảm với tôi , anh hết thương tôi rồi cho nên mới đối với tôi như vậy . Thôi thì buông bỏ hết , trái tim nhỏ bé của tôi ko còn chịu được 1 áp lực , 1 sự tổn thương nào nữa , tôi thua tôi buông . Tôi buồn quá , tưởng như đây là ngày buồn nhất trong cuộc đời mình từ đó tới giờ , nghĩ tới mà thấy thương cái thân này . Cầm điện thoại lên , tôi nhắn tin vô thức

- Vậy tối hôm qua anh Vinh đi với chị hả ?
- Uhm , đi từ chiều tới khuya đó em .

Tôi cầm cái điện thoại mà như muốn đập nát tức thì . Chưa hết cơn điên thì ả nhắn tiếp

- Nếu em muốn nói chuyện liền với ảnh cứ gọi chị , chị chuyển máy dùm cho .

Phản ứng vô điều kiện , tôi tắt nguồn máy , tay chân run rẫy vì tức , tôi gỡ sim ra muốn nhai nuốt luôn cái sim , quẳng máy qua 1 bên .
Tôi mệt mỏi , thất thần nằm thừ ra , ko có phản ứng gì . Cô Hà lo sợ lắm , cô cứ lay lay người tôi hỏi chuyện gì , tôi ko trả lời , nằm quay mặt vô tường . Lại sốt ……. Cái thân này , chết đi cho rồi có phải sướng hơn ko . Nước mắt cứ chảy kiểu như van xả nước bị hư ko hể dừng được , tôi khóc 1 hồi lại thấy tức ngực , khó thở , nhưng ko phải như đêm hôm qua , tôi biết mình thấy đau vì bị phản bội và ruồng rẫy bởi chính người mình yêu nhất mà tôi ko thể ngờ được . Nếu đó là 1 con đĩ có lẻ tôi đã đỡ đau hơn rồi .

Chị chồng lại vô thăm , thấy tôi khóc mặt mày sưng húp , chị sốt ruột hỏi chuyện . Tôi giả bộ nhờ cô Hà đi ra ngoài mua café dùm chị chồng , còn cô giường bên thì đi đâu ko rõ .

- Nó chưa về sao em ? Em với nó nói chuyện chưa ?

Tôi lắc đầu bất lực , lắp sim điện thoại vô đưa cho chị Vân coi tin nhắn .

- Trời ơi ? Đây là ai vậy em ?
- Con Chi !
- Trời đất ….
- Giờ chị muốn em phải làm sao ? Em ko thể cứ ôm mọi chuyện 1 mình , nếu tự nhiên em chết thì chị biết lý do rồi đó , em chết vì tức vì đau ( Giọng nói cua tôi cứ đứt ngang đứt ngang vì những tiếng nấc thoi thóp )
- Em ơi , chị năn nỉ em , để chị gọi nó , em đừng nói ai biết !
- Gia đình của chị ai cũng ích kỷ như vậy , má thì bênh anh Vinh chửi em coi em như người dưng , ba thì kêu em gọi trước cho anh Vinh để hàn gắn còn chị chị kêu em yên lặng . Vì cái gì vậy chị , vinh dự nhà chị lớn lắm hay là cả nhà chị quen kiểu bảo vệ người nhà chị mà chà đạp bất cứ ai ? Nhà chị coi em là cái gì vậy chị ?
- Trời ơi , chị năn nỉ em , em đừng nghĩ vậy Dung ơi , em đừng có như vậy được ko ? Ba má chị cũng thương em mà ...
- Má chị thương em à ? Có hả ? Chị hỏi coi tối trước má chị nói em là gì ? Má chị xúi anh Vinh đánh em chứ đừng đập đồ nhà , chị hỏi ba chị với bé Vy coi ? Em làm gì mà phải chịu đựng hả chị ?
- Chị cũng có những lúc buồn , chị cũng bị nhà chồng ăn hiếp nhưng có bao giờ chị dám nói đâu em , mình chịu đựng thôi .
- Chị điên hả ? Tại sao vậy hả ? Em chị đang giết tôi , cả nhà chị đang giết tôi mà chị kêu tôi chịu đựng 1 mình , sao mấy người ác với tôi như vậy ?

Tôi bắt đầu mất tự chủ và la hét , những tiếng hét yếu ớt và khàn đặc vì khóc vì mệt . Tôi phát điên lên , đừng ai nói với tôi 1 lý do gì , đừng ai nói gì nữa …….. Thấy tôi hoảng loạn chị Vân lao vô ôm tôi , chị ôm đầu tôi , vuốt tóc tôi , chị năn nỉ tôi đừng la lên có gì hết bịnh rồi giải quyết , đừng la nữa sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ .

- Chị xin lỗi em , thay mặt cả nhà chị , cả dòng họ nhàc hị xin lỗi em , em đừng có la lên , em ơi em đang yếu quá , em làm chị sợ lắm , đừng như vậy Dung ơi !
- Chị đi về đi ! Nói cả nhà chị đừng có ai vô đây nữa , nhất là em trai của chị , chị nói nếu tôi thấy ảnh tôi sẽ tự tử , tôi chết thì em chị sẽ phải trả giá .
- Chị về , chị về em đừng như vậy Dung ơi , chị về liền nè .

Chị chồng cũng nước mắt ngắn dài , hoảng sợ cầm giỏ xách đi nhanh ra khỏi phòng , tôi ôm đầu , nhức đầu quá ….

- Bác sĩ bác sĩ đâu ? Cứu tôi với , tôi nhức đầu quá , sắp chết rồi .

Tôi tự la lên kêu bác sĩ , rồi đập đầu vô tường nhiều cái lại quay ra nhào xuống đất , tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi . Tôi nhìn quanh ko có ai , tôi la hét , cô Hà và bác sĩ chạy vô ôm tôi lên giường , họ lại nhét vô miệng tôi 1 viên thuốc giống hôm qua , họ lại chích tôi . Tôi vẫn cảm thấy điên lắm , tôi năn nỉ bác sĩ hãy cứu tôi

- Cứu em , em ko muốn chết ,em chưa muốn chết , em chỉ có mẹ em mẹ em chỉ có em , bác sĩ cứu em đi , em đau quá , em nhức đầu quá !
- Rồi rồi , bác sĩ cứu em , bác sĩ đang cứu em , em ko sao cả , em ko sao đâu !

Tôi túm tay bác sĩ nài nỉ , tôi ko hiểu hành động của mình , cô Hà thì khóc và năn nỉ tôi bình tĩnh . Tôi nhìn ra cửa và cửa sổ thấy rất đông bệnh nhân và nhiều người lạ đứng xôn ao bàn tán , họ nhìn tôi với đôi mắt tò mò . Bác sĩ giữ đầu tôi còn y tá thì nắm 2 tay của tôi , tôi cảm thấy dịu đi , dễ chịu , nhẹ nhõm và …….. ngủ !

Lúc mở mắt ra , 2 tay đau hơn nhìn xuống thì thấy hình như người ta có truyền thêm gì đó ngoài nước biển , đầu cũng nặng nhưng tôi kịp nhớ lại những hành động lúc nãy , hình như đã lâu rồi thì phải , cảm thấy đói và muốn đi vệ sinh . Ngay lúc thấy mẹ hầm hầm đi vô , nhưng vừa thấy tôi mẹ đã thay đổi sắc mặt , mẹ dịu dàng

- Mới dậy hả con ? Đỡ chưa con ?
- Mấy giờ rồi mẹ ?
- 4h chiều .
- Ủa , con ngủ lâu vậy hả ?
- Uhm . Đói ko mẹ lấy cháo cho ăn .
- Cho con đi toilet đi ! Cô Hà đâu rồi mẹ ?
- Cô Hà về rồi con .

Mẹ dẫn tôi đi vệ sinh , xong ra đút cháo cho tôi ăn mẹ ko nói , ko hỏi hay nghi ngờ gì cả. Tôi cũng sợ mẹ lo nên ko nói gì , cố gắng giả bộ mình khoẻ hơn , suy nghĩ lại rồi , giận thì giận nhà chồng chứ đúng là ko nên kể cho mẹ biết mọi chuyện , mẹ lo thương mẹ . Mẹ lấy cháo đút cho tôi ăn , rất trìu mến và thoải mái .

- Có gì hết bịnh về nhà muốn làm gì làm . Con đừng có quậy quá trong nhà thương .
- Dạ , tại con nhức đầu quá , con sợ chết nên con ….. ( lại nói xạo nữa rồi )
- Uhm , con phải khoẻ mới mau về nhà được .
- Dạ .

Ăn xong mẹ dắt đi lau mình thay đồ , ai đời như tôi ở trong bệnh viện mà 1 ngày thay 2 3 bộ đồ .

Nhưng sao nhìn trên bàn ko thấy đồ ba má chồng đem vô lúc sáng

- Ủa mẹ , đồ ăn ba má chồng con đem vô đâu hết rồi ?
- Mẹ cho chó ăn hết rồi .
- Dạ ?
- Ừ , cho chó ăn . Giờ con thèm gì ko ? Bác sĩ nói nếu mai thử máu mà con ko sao thì về nhà được rồi , về nhà dưỡng tiếp , người ta nói con nằm trong này tù túng quá nên khó chịu căng thẳng .

- Ủa , người ta nói vậy hả mẹ ?
- Uhm , bác sĩ nói vậy , người ta nói là giờ con chủ yếu về tinh thần , còn sốt của con thì bớt rồi , vì mấy hột máu đỏ đỏ đã xuống tới chân con rồi , nhiều lắm là 2 ngày nữa hết à . Con muốn về ko ?
- Muốn chứ !
- Về nhà mình nha ?
- Dạ ?
- Muốn về nhà mình hay về nhà chồng ?
- …. Nhà mình có được ko mẹ ?
- Ừ , để chừng nào con xuất viện mẹ chở con qua nhà chồng con xin ba má Vinh cho về nhà mình dưỡng bệnh 1 thời gian cho khoẻ .

Tự nhên sao mẹ nói như vậy ? Tôi thấy lo lo nhưng mà ko dám hỏi , sợ nói tùm lum lại giấu đầu lòi đuôi .

- Dạ
Tôi ngập ngừng , miệng dạ dạ mà lòng hoang mang quá .
- Cô nằm bên giường kia sao con ko thấy cổ mẹ ?
- Ừ , cố khoẻ con cổ xin xuất viện hồi đầu giời chiều rồi .
- À , hèn gì con ko thấy !
- Uhm , con ráng nằm đây tới mai đi , khoẻ thì về .
- Dạ
- Mà muốn khoẻ phải ăn , phải ngủ đàng hoàng . Mẹ có xin bác sĩ thêm thuốc cho con dễ ngủ đó .
- Dạ .
- Tối nay mẹ ngủ đây với con nha
- Dạ
- Chồng con chừng nào về ?
- Dạ chắc mai , công việc lu bu quá mẹ , ảnh có gọi cho con rồi .
- Ừ , nó có gọi nói nó lu bu thì khỏi vô , có mẹ ở đây rồi .
- Dạ , cảm ơn mẹ .

Càng nói càng thấy lạ , thấy nghi nghi nhưng ko dám hỏi , mà cũng ko biết nghi điều gì . Ko lẻ mẹ biết chuyện chị Vân vô thăm nên tôi phát điên ? Sao mẹ lại đem đồ ba má cho chó ăn ? Nhưng chắc ko đâu , mẹ mà biết thì mẹ ko có để yên và bình tĩnh như vậy đâu ! Thôi , suy nghĩ 1 chút mà nhức đầu rồi , bây giờ nghe lời mẹ để mau được về nhà , còn chuyện chồng con đĩ điếm dẹp qua 1 bên .

Chiều đó tới tối tôi ko bị sốt nữa , mệt thì vẫn hơi mệt . Mấy cái hột đỏ đỏ nổi càng ngày càng nhiều và ngứa nữa , bác sĩ chuyền 2 chai tới lúc hết thì người ta rút ra luôn , ko chuyền nữa , dặn mẹ là chừng nào sốt hãy kêu chuyền nước còn ko thì thôi . Mới có 2 ngày mà nhìn 2 bàn tay tôi chi chích dấu kim tiêm , nhìn thấy mà thương luôn .

Tối con Tiên vô chơi chút rồi về , nó mua đồ ăn và truyện vô cho tôi đọc nữa . Bé Vy gọi điện

- Chị nghe Vy
- Chị khoẻ chưa chị ? Em nghe chị hai kể …..
- Ừ , ko sao chị khoẻ rồi .
- Em lo quá , mai em mới về , em về em sẽ qua thăm chị liền .
- Ừ , em đi 1 mình thôi nha .
- Dạ . Chị giữ gìn sức khoẻ nha .
- Uhm , cảm ơn em , bye em . 
Tối đó trước khi ngủ , bác sĩ có chích tôi thêm 2 mũi và tôi ngủ ngon tới sáng ko sốt thêm cơn nào . Sáng dậy thấy khoẻ lắm , cảm giác mệt mỏi uể oải chỉ còn tầm 30 % , như là bị cảm thông thường ở nhà . Chỉ riêng đầu hơi nhức , sáng mẹ đỡ dậy vệ sinh , hôm nay cũng sạch kinh cũng thấy người thoải mái hơn . Rồi mẹ dắt đi thử máu , tay ko còn chỗ để tiêm nên phải chích máu ở đầu ngón tay , xong mẹ mới về , hôm nay cô Hà ko có vô mà là dì 2 vô chơi buổi sáng .

Nằm mới có 2 ngày ở bệnh viện mà tưởng như 2 tháng , bao nhiêu chuyện xảy ra , nội tâm phải mạnh mẽ lắm mới trụ được . Hôm nay ko vướng víu mấy chai nước biển tôi đã tự bưng đồ ăn , tự đi toilet được rồi .

Nghĩ lại hôm qua cũng phản ửng hơi quá với chị Vân thiệt , chị có làm gì mình đâu . Chậc , có khi chị về nói lại thiệt thì kiểu gì mà sống được nhà chồng , hèn gì mà sáng giờ ko thấy ai vô thăm nom gì hết . Kiểu này thì mệt rồi , đáng lẻ chỉ có ông Vinh sai mà giờ mình đã chửi cả nhà chồng rồi . Nhưng tôi cũng ko thể tha thứ cho ông Vinh , thôi thì tới đâu thì tới đi , mệt mỏi khi phải sống nội tâm , phải sống trong mọi sự khó chịu bức bối , ghét cảm giác ko nói chuyện với nhau , ko gặp nhau , chưa kể tôi dường như bị ám ảnh lúc Vinh nổi điên lên nữa , vợ chồng mà , nghĩ tới lại rùn mình . Rồi mọi việc cứ tới đâu hay tới đó đi , mệt mỏi quá , ước gì được nói ra 1 lần cho nhẹ lòng chắc sẽ hết bịnh liền .

- Bé Dung con nghĩ gì mà ngồi đực mặt ra đó ? Mẹ con nói con ko được suy nghĩ nhiều đó nha . Bác sĩ chích thuốc cho con ngủ ngon và khoẻ nhưng thuốc đó ko có tốt , con ko được suy nghĩ hoài nha .
- Ủa , thuốc gì dì 2 ?
- Thuốc dành cho mấy người bị tâm thần đó , đừng có suy nghĩ nữa .
- Sao dì 2 biết ?
- Mẹ con nói , dặn dì 2 đừng có nói cho con nghe mà tao thấy mày cứ ko nói chuyện mà ngồi thẩn thơ hoài . Bộ con muốn bị thần kinh hay sao ?
- Con ko biết , dì 2 nhìn con giống thần kinh ko ?
- Thôi đi bà , ăn uống ngủ nghỉ đàng hoài rồi về nhà , ở đó mà nói nhãm .


Thì ra là chích mấy thuốc đó , hèn gì tự nhiên tối hôm qua ngủ ngon , hôm nay dậy thấy tỉnh táo quá . Tôi thiệt biết cách làm khổ mẹ mình , vì ai mà phải đày đoạ bản thân như vậy . Tôi cầm điện thoại lên , vẫn ko 1 cuộc gọi hay tin nhắn từ Vinh , chắc kiểu này tôi với Vinh hết duyên rồi . Tôi nằm xuống , 1 ý nghĩ bắt đầu le lói , khi tâm trí tôi đã cố gắng hầu như trong mọi hoàn cảnh , tôi nghĩ có thể mình đã hạ mình quá thấp để tiếp tục chấp nhận , chịu đựng nhưng mọi thứ rồi sẽ ra sao khi trong 1 cuộc hôn nhân mà chỉ có 1 bên cố gắng , có phải nên ly hôn ko ? Tôi lắc đầu ngao ngán .

Lại nhức đầu rồi , chắc dì 2 nói thiệt , đúng là cứ nghĩ là cái đầu căng đét . Lại cầm điện thoại lên , tin nhắn hôm qua vẫn còn , khi đọc lại thì giống như tự cầm dao nhọn đâm vào tim mình vậy , tôi vò đầu xoa thái dương , nằm xuống , bất lực đến nhu nhược , nước mắt lại chảy ra …. những lúc thế này chồng tôi anh ấy đang làm gì ? Có nghĩ tới tôi ko ? Ôi , xót xa cho cái phận đàn bà .

- 2 vợ chồng con đang gây lộn hay sao mà ko thấy nó ?
- Ảnh đi công chuyện ở miền Tây rồi dì .
- Đi công chuyện , có nghe nói nhưng mà ko thấy gọi điện gì , kỳ quá ?
- Thôi dì 2 đừng hỏi nữa , dì 2 đi ra gặp bác sĩ nói là con nhức đầu , xin thuốc dùm con đi .
- Rồi , bà ngồi yên đó , đừng có nổi điên lên nha bà hai ! Chờ chút dì 2 vô liền .

1 lát bác sĩ đi vô luôn chứ ko có đưa thuốc cho dì 2 . Bác sĩ này lạ , ko phải bác sĩ 2 ngày nay . Bác sĩ tới , kéo ghế ngồi đối diện giường tôi , bác sĩ nữ tầm ngoài 40 , bà ta lật lật cái hồ sơ bệnh móc ở đầu giường ra đọc .

- Em hay nhức đầu hả ?
- Dạ
- Lâu chưa ?
- Dạ ko , mới mấy nay thôi .
- Nhức đầu dẫn tới bấn loạn như em là ko phải triệu chứng của sốt xuất huyết nha .
- Dạ ?
- Em đang bị 1 cú sốc , nếu cần chia sẻ cứ nói với tôi . Tôi là bác sĩ tâm lý .
- Ý bác sĩ nói là em ….. bị thần kinh hả ?

Bà bác sĩ quay ra nhìn dì 2

- Làm phiền người nhà bệnh nhân ra ngoài , để cho tôi nói chuyện riêng với bệnh nhân 1 chút .
- Dạ .

Dì 2 đi ra , đóng cửa lại . Bà bác sĩ nhìn ko hối hả , bà bắt đầu nắm bàn tay của tôi lên , rồi bàn tay bên kia – bàn tay vẫn còn mấy vết hằn mờ mờ . Tôi cảm thấy hồi hộp lắm , tim đập nhanh , bà bác sĩ đó ánh mắt bà như là nhìn thấu , mỗi khi bà nhìn vào mắt tôi tôi lại thấy tim đập mạnh , nhưng ánh mắt đó rất hiền , như an ủi tôi vậy .

- Tôi là bác sĩ , chuyện em và tôi nói hôm nay ko ai biết . Em bị chồng em bạo hành phải ko ?
- Dạ ko ?
- Vết hằn trên tay em là gì ?
- Chồng em chỉ mới nắm tay lôi em thôi , chưa đánh em .
- Chồng em lôi em đi đâu ?
- Lôi em ra ngoài
- Ra ngoài đâu , lúc đó hoàn cảnh như thế nào ?
- Em ở trong phòng đang ngủ , chồng em về ……

Tôi bắt đầu nghẹn , bác bác sĩ nắm tay tôi trấn an , em cứ nói nhưng thả lỏng sẽ ko thấy nhức đầu , đừng suy nghĩ 1 mình rồi dấu diếm rồi tím cách nói dối , ko sao đâu .

- Chồng em lôi em bắt em đi xin lỗi bạn ảnh .
- Em làm gì bạn chồng em ?
- Em ko làm gì hết
- Vậy tại sao mà chồng em lại bắt em đi xin lỗi ?
- Là em đi chơi với chồng và bạn chồng , em đau bụng kinh xin về trước , chồng em kêu em thích thì về , rồi em đi về . Rồi tối chồng em về gây với em .
- Bạn chồng em là con trai hay con gái ?
- Dạ có trai có gái .
- Em uống miếng nước đi , nhớ là thả lỏng , kể bình tĩnh và chậm thôi , ko có sao hết nha .

Đúng như bà bác sĩ nói, bà ko cho tôi hấp tấp , kể từ từ , thì tôi ko cảm thấy nhức đầu nhiều nữa . nhưng lúc đó tôi đã khóc lúc nào rồi ko hay

- Em ko chịu đi , má chồng qua la em .
- Em ở chung với nhà chồng hả ?
- Dạ
- Thôi bỏ chuyện đó , vậy sáng hôm qua sao em lại bị bức xúc ?
- Chồng em với em giận nhau mấy ngày rồi , ảnh ko liên lạc từ khi em vô bệnh viện ….
- Tôi chỉ hỏi lý do em bức xúc sáng qua thôi ?
- Vì có 1 con nhỏ nhắn tin đang ở với chồng em .
- À , thì ra là vậy . Em ghen

Ko hiểu như thế nào mà trước mặt 1 người lạ tôi lại cảm thấy an tâm như vậy , bà ta ko hỏi tất cả , hỏi từ chuyện này chưa hết lại qua chuyện khác . Kiểu như bà ta đang coi 1 cuốn phim , khi nào ko thích thì bà ta bấm qua , còn quên thì bà ta tua lại . Còn tôi thì cứ trút ra

- Em nghĩ những hành động của em có ích gì ko ?
- Em ko biết .
- Em đau ko ? Hay ai đau ?
- Em đau , mẹ em đau .
- Ko , mẹ em ko đau, đó chỉ là cảm giác còn thân xác thì chỉ có em đau . Em từng nghĩ tới chuyện chết chưa ?
- Em có nghĩ , nhưng bác ơi em sợ chết lắm .

Rồi tôi bắt đầu khóc nhiều hơn , bắt đầu khóc lớn hơn . Nhưng sao vẫn ko thấy nhức đầu như 2 ngày nay .

- Em có thương chồng em ko ?
- Sao bác hỏi vậy , ko thì sao em phải ghen phải đau lòng .
- Ừ , bây giờ thì sao ?
- Bây giờ em muốn ly dị .
- Vì sao ?
- Vì em sợ , em sợ lại ko vượt qua được , em sợ lại bị chồng em vô tâm với em . Em sợ ảnh đánh em .
- Thật sự chồng em chưa đánh em hả ?
- Chưa .
- vậy sao em lại sợ ?
- Vì lúc ảnh đanh giơ tay lên thì em bỏ chạy rồi .
- Vậy là có hành động rồi mà tại em bỏ chạy chứ gì ?
- Dạ .
- Vậy em nghĩ coi , nếu em đứng lại chồng em có đánh em ko ?

Tôi bắt đầu khóc nhiều hơn , giọng tôi lạc đi , nước mắt giàn giụa nhớ lại đêm đó , nhưng tôi vẫn ko kể lễ , chỉ có bác sĩ hỏi tới đâu thì tôi trả lời tới đó .

- Nếu em đứng lại , chắc chồng em sẽ đánh em , vì ảnh đập hết đồ trong phòng rồi .
- À , đập đồ . Vậy có ai can ko ?
- Vì em bỏ chạy rồi nên ko ai kịp can .
- À . (Bà bác sĩ gật gù)
- Bác sĩ , bộ em bị tâm thần rồi hả bác sĩ , sao mà em nhức đầu hoài , em nhức lắm em ko chịu nỗi .
- Ko , em chỉ bị căng thẳng , nếu ko can thiệp kịp thì có thể bị trầm uất , trầm cảm . Cộng thêm em đang bị bệnh , cơ thể yếu đuối , đề kháng kém . Em ko bị tâm thần .
- Dạ , vậy bác sĩ chữa cho em làm sao cho hết đi bác sĩ , hôm qua em đập đầu ngủ dậy em đau đầu lắm .
- À , cái này em tự chữa cho mình . Trường hợp của em chưa đến mức phaỉ trị liệu gì hết , chỉ do em yếu đuối , bản thân thích hay có thói quen tự hành xác . Giờ em muốn gì ?
- Em muốn về nhà .
- Nhà em hay nhà chồng em ?
- Nhà em
- Rồi sau đó ?
- Em ko biết …

Tôi lấy tay xoa xoa 2 bên thái dương , bà bác sĩ nhẹ nhàng .

- Khi em gặp chồng em , em hãy nói hết những gì em cảm thấy , những nỗi đau tinh thần , những cơn đau thể xác em đã trải qua , còn nhà chồng em ko quan trọng lắm đâu .
- Rồi sau nữa bác ?
- Em nói hết với chồng em rồi em sẽ biết làm gì tiếp theo , còn em ko biết cứ tới đay tìm tôi . Tôi là bác sĩ Tuyết , sẵn sàng chia sẻ với em khi em cần . Tôi sẽ lưu hồ sơ bệnh của em .
- Vậy thôi hả bác sĩ ?
- Em thấy đỡ hơn chưa ?

Bà bác sĩ nói tôi mới nhớ , đúng là tôi thấy đỡ hơn , lòng tôi nhẹ hơn , đầu tôi cũng nhẹ hơn . Mặc dù vẫn khóc nhưng tôi ko thấy vật vã hay thê thảm nữa , đúng là kỳ diệu .

- Nhưng em chưa kể hết mà bác ?
- Tôi chỉ cần nghe bao nhiêu đó thôi . Giờ em có muốn ngủ ko ?
- Dạ ko .
- Có muốn uống thuốc hay chích thuốc nữa ko ?
- Dạ ko .
- Uhm , vậy được rồi , cảm ơn em , chào em .
- Dạ xong rồi hả bác sĩ ?
- Uhm , xong rồi , chúc em mau khoẻ , khi cần nhớ tìm tôi , mà tôi thì ko mong gặp lại em .

Bà bác sĩ cười hiền , nói chuyện từ tốn và thấu hiểu .

- Em muốn kể chuyện cho mẹ em nghe , để em nhẹ lòng , nhưng em sợ mẹ em lo .
- Nãy giờ em chưa thấy nhẹ lòng sao ?
- Dạ , có ….

Thấy tôi ấp úng , bà bác sĩ đứng dậy , vuốt vuốt tóc tôi như mẹ vuốt tóc con . Bà rút miếng khăn giấy trên tủ để tôi lau nước mắt .

- Giờ tôi đi ra , em cứ thả lỏng trong suy nghĩ là được , kể cả khi em khóc , em giận hay em ghen , thay vì kìm nén thì em cứ thả lỏng … đừng quan tâm xung quanh , em cứ nhẹ nhàng thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhẹ nhàng . Em hãy cố gắng tập thành thói quen đi .
- Thôi bác sĩ cho em số điện thoại đi , khi nào em ko gặp được thì em sẽ gọi cho bác .

Bà bác sĩ lấy giấy ăn , ghi số điện thoại cho tôi , xong bà còn vỗ vỗ vai tôi . Nhẹ nhàng , rồi bà đút 2 tay bà cho vô 2 túi áo blouse và từ tốn đi ra cũng giống như lúc bà mới bước vô vậy .

- Cảm ơn bác .

Bác sĩ vừa đi vừa gật đầu .

Dì 2 thấy bác sĩ ra liền chạy vô , thấy tôi nước mắt đầm đìa
- Bộ bác sĩ mới chích hả con ?
- Dạ , bác sĩ mới chích .
- Đau lắm hả ?
- Đau lắm .
- Mà ko biết mấy giờ mẹ mày vô , hồi nãy dì 2 với con nói tới đâu rồi ?
- Con quên rồi . Giờ con nằm chút .
- Uhm , ngủ đi cho mau hết bịnh .

Tôi nằm xuống , quay mặt vô tường , suy nghĩ lại từng lời bác sĩ Tuyết nói , tự nhiên lòng tôi thấy nhẹ tênh , tôi rõ ràng đã trút được 1 cục nợ mà ko hay biết . Giờ tôi mong mình sẽ đủ bình tĩnh , vượt qua mọi khó khăn , giận Vinh tôi vẫn giận mà tôi hứa sẽ đối mặt mọi chuyện 1 cách nhẹ nhàng và thả lỏng .

Vậy mà , mọi việc lại 1 lần nữa lại vượt xa tầm tay của tôi .
1.      
Tôi nằm rồi đó , bác sĩ lại vô khám khám , đo huyết áp này nọ rồi dặn ráng ở hết đêm nay , mai sẽ cho về sớm .

Tôi tỉnh hẳn , lòng còn buồn lắm nhưng thôi cũng ráng tỉnh táo để mà chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện , còn phải vượt qua nữa . Bây giờ tôi ko trông mong nhìn thấy ai hay nghe ai giải thích , tôi muốn được yên 1 mình và suy nghĩ về tất cả .

Trưa mẹ vô , đem đồ ăn và đem theo đồ để sáng mai còn xuất viện . Tôi cũng còn hơi nhức đầu 1 chút , nhưng đã ăn được đồ ăn khác ngoài cháo rồi .

- Mẹ gặp bác sĩ rồi , ráng khoẻ vậy luôn đi thì mai về sớm . Mẹ sẽ đưa con về nhà chồng con xin phép về nhà mình .
- Có cần ko mẹ ? Mình cứ về nhà mình , gọi điện xin 1 tiếng chắc là được mà .
- Ko , phải qua cho đàng hoàng con ơi .
- Dạ .

Tôi ko biết sao lại thấy ngại về nhà chồng , ngại gặp nhà chồng , ko muốn gặp Vinh nhưng mà đã nói thì phải nghe theo mẹ , chắc mẹ lễ nghĩa muốn qua tận nhà chồng . Tôi thở dài , ko biết phải đối mặt thế nào nữa đây , phải chi rũ bỏ tất cả rồi quay đi như chưa từng quen biết được thì hay biết mấy . Lòng thì dặn dò mình ko được nghĩ tới nhưng mà lâu lâu cứ cầm điện thoại lên hy vọng . Chưa chuẩn bị tâm lý để tha thứ nhưng cứ chờ , nghĩ tới lại giận run người nhưng cứ mong ……

Chiều đó con Tiên lại vô chơi , đem theo truyện và báo cho tôi đọc , nó ngồi 1 lát rồi về vì nó đang lu bu công chuyện . Hôm nay tôi có thể tự làm được nhiều việc , tôi tự đi lang thang ngoài khuôn viên cho đỡ tù túng . Đang đi bộ thì bé thấy Vy chạy tới , hôm nay con bé mới đi tour về

- Chị 3 , chị khoẻ chưa ?
- Hôm nay thì chị đỡ rồi em , đi tour vui ko ?
- Công việc của em mà chị , nhưng em đi mà lo cho chị lắm , em có mua dâu và bông cho chị nè . Nhưng mà chị kể em nghe được ko ?
- Chuyện gì ?
- Chuyện mấy ngày qua nè .
- Thôi , chị ko có tâm trạng kể lể gì đâu .
- Chị ốm và xanh quá , tội nghiệp chị quá !
- Uhm , nhưng hôm nay chị vầy là đỡ lắm rồi đó .
- Chị , em nghe chị 2 nói ….
- Thôi bỏ đi em , có gì đâu mà . Chuyện đó nói sau , giờ nói cũng ko giải quyết được gì đâu em .
- Ko nói em nghe được thiệt sao ? Lỡ em giúp được gì cho chị thì sao ?
- Ko đâu em
- Ko thì em san sẻ với chị cũng được mà chị .
- Cảm ơn em , nhưng chuyện này thì thôi để chị tự giải quyết .
- Ngoài này gió quá , sắp mưa rồi , thôi để em dẫn chị vô phòng , hôm nay ai ở nuôi chị ?
- Mẹ chị
- À , thần tượng của em .

Nói rồi con bé cười vô tư , nắm tay tôi đi vô phòng , còn tay kia cầm cái bịch có hộp dâu tây và bó hoa hồng . Trong nhà chồng mà ko có bé Vy chắc tôi chết sớm vì u uất mà ko có ai chia sẻ , cái đêm đó , nếu ko có em ở nhà thì ko biết sẽ ra sao nữa . Nghĩ tới thôi mà vẫn thấy sợ lắm .

Vô phòng gặp mẹ , con nhỏ thưa , mẹ tôi cũng ừ nhưng ko biết sao mặt lạnh quá tỏ vẻ ko quan tâm , tôi có kể chuyện Vy cho mẹ nghe mẹ cũng có cảm tình với em lắm mà , ko biết sao bữa nay mẹ lại như vậy . Bé Vy thì thích mẹ cho nên bị mất hứng . Em lấy dâu mời mẹ , ăn chung với tôi , ngồi 1 chút rồi cũng lủi thủi về về , vì nó mới về là chạy qua đây luôn .

- Chị chừng nào chị xuất viện .
- Nếu chị khoẻ chắc sáng mai về sớm đó , 3 ngày rồi còn gì nữa .
- Dạ , vậy sáng mai em ở nhà chờ để em nói cô Muỗi nấu gì ngon ngon cho chị tẩm bổ , chị ốm quá . Hay là em lên đón chị về nha ?
- Uhm , chị cảm ơn em , nhưng mai mẹ chị đưa chị về dùm rồi .

Nói rồi em thưa mẹ tôi về , nhìn người nó cũng thấy nó mệt mỏi vì đi xa về nên thấy thương .

- Sao bữa nay con thấy mẹ ko tự nhiên với Vy vậy ?
- Đâu có , chắc mẹ hơi mệt thôi .
- À ...

Tối đó tôi cũng khoẻ , nằm đọc truyện rồi ngủ sớm , nay phòng ko có ai lên nằm chung nên mẹ tôi nằm luôn lên cái giường kế bên . Hai mẹ con ngủ ngon tới sáng luôn .

Sáng ra bác sĩ vô khám sớm , rờ trán và coi mấy cái hột đỏ dưới chân , khám phổi , khám họng , nói chung khám hết . Đưa toa thuốc , sau đó 2 mẹ con thu xếp đồ đạc , rồi mẹ ra thanh toán tiền rồi về . Mẹ kêu taxi lúc đó cũng gần 8h rồi

- Ủa con tưởng mẹ đi xe máy ?
- Ko , đi taxi , con mới hết bệnh ko đi ngoài gió nhiều , với lại phải chở mấy cái bình thuỷ , rồi ghế bố về sao mẹ chở được .
- Dạ , giờ về nhà chồng con hả mẹ ?
- Uhm .
- Con đó , mẹ dặn nè , dù sao cũng phải cứng rắn mạnh mẽ như mẹ , ko được khóc nha .
- Là sao mẹ ?
- Thì mẹ dặn vậy mày cứ nghe đi .
- Nhưng tự nhiên sao mẹ lại dặn con như vậy dạ ?
- Lát mẹ qua nói chuyện với ba má chồng con .
- Nói gì mẹ ?

Tôi giật mình , sao mẹ lại nói chuyện với ba má chồng tôi ?

- Thì nói chuyện con về nhà mình ở đó .
- Vậy thì sao mẹ lại dặn con ko khóc ?
- Lỡ ba má chồng con ko cho thì sao ?
- Trời , cho mà , mẹ làm con hết hồn .
- Con hết hồn cái gì ?
- Thì con tưởng là mẹ nói gì .
- Vậy con tưởng mẹ nói gì ?
- Thì ai biết mẹ à , đánh đố con hoài . Con bị nhức đầu mà .
- Ừ , mày có bị gì thì mẹ vẫn bên cạnh , bao bọc và che chở cho mày vậy nè .
- Con biết mà , cái gì chứ cái này con biết .

Nói rồi mẹ vuốt tóc tôi , cái đầu tóc rối mù cứng đơ vì mấy ngày rồi chưa gội , chắc cũng lên men rồi .Tôi ngã lưng vô ghế xe , như mọi khi vẫn mở cửa kiếng hé hé , lòng lại nặng trĩu , chỉ hy vọng là được về nhà mình ở càng nhanh càng tốt . Sao bây giờ nghĩ mình giống như đang trốn chạy vậy , may mà có mẹ , ko thì ko biết sao nữa ? Cái cuộc đời này , sao lúc nào tôi cũng phải dựa dẫm , nếu bỏ 1 mình giữa đời chắc tôi ko thể nào sống được , ước gì mình bớt nhu nhược , bớt yếu đuối - yếu đuối cả nghĩa đen và nghĩa bóng . Nhiều khi lại tự trách bản thân mình khi gặp khó khăn chẳng đủ bản lĩnh làm được tích sự gì , nhưng rồi lại cứ cho qua chuyện lúc gặp được sự giúp đỡ , phải chi 1 mình tự đứng dậy sau những khó khăn thì chắc bây giờ cũng ko phải vật vã và sợ sệt đủ thứ . Nhưng cái số , khi gặp khó thì ko bao giờ bị bỏ rơi ... Nếu chỉ có 1 mình đối mặt thì chỉ có khóc , khóc và khóc . Chán quá trời luôn , nhưng thôi bỏ đi , hiện tại thì tới đâu thì tới , chuyện cũng đã rồi , điên thì cũng điên lên rồi .

Xe dừng lại ở quán 1 quán phở . Mẹ muốn 2 mẹ con ăn sáng trước khi tới nhà .

- Ăn miếng đi rồi con còn uống thuốc , mẹ cũng phải ăn để có sức nói chuyện với ba má chồng mày cho tự tin .
- Mẹ làm con sợ quá mẹ , nhìn mẹ ko có bình thường .
- Uh , mẹ ko có bình thường .
- Thôi mình về nhà mình đi mẹ , chuyện nhà chồng con để con xin .
- Ko sao , để mẹ . Mình qua sắp tới nhà chồng con rồi mà .

Tôi càng gần tới nhà càng cảm thấy bất an , có gì đó ở mẹ mà tôi ko biết , tôi cũng ko thể nghĩ ra được . Nhưng trong bụng thấy lo lắm , mẹ tôi thì cứ tỏ ra bình thường , mẹ là trùm về kiểm soát cảm xúc nhưng tôi biết là có gì đó ko bình thường rồi ... Nên tôi mới thấy , thật sự là thấy phập phồng .

Taxi dừng lại ngay nhà chồng .

- Chờ chị khoảng nửa tiếng , lát chở về Gò Vấp rồi trả tiền luôn nha , chị vô đây 1 lát rồi ra .

Mẹ còn dặn taxi nửa tiếng nửa ra , ông taxi thấy vậy cũng chờ luôn , coi như được 2 cuốc .

Tôi bấm chuông , bé Vy nhanh chân ra mở cửa , ông Vinh lửng thửng đi theo sau , tôi ko biết ổng về từ lúc nào , vẻ mặt cũng ít có bất cần lắm , sao bữa nay nhìn chồng mình tôi lại thấy ghét vậy ko biết nữa . Hai anh em thưa mẹ tôi , định ra lấy đồ vô phụ . Ông Vinh cũng ko thèm đi gần tôi , ha - nghĩ cũng mắc cười , đúng là cái loại đàn ông ... Chắc ổng chán tôi thiệt rồi , tự nhiên 2 vợ chồng mới có mấy ngày ko gặp nhau mà như người xa lạ , chua xót quá . Chỉ có Vy nó nắm tay tôi dắt tôi .

- 2 đứa con vô nhà đi , khỏi lấy đồ gì hết , để đó lát tính .
Tôi vô nhà , hôm nay còn có bà nội chồng qua , ko biết nội qua chơi hay là có chuyện gì . Mẹ tôi vô nhà , thấy có nội mẹ cũng chào nội và ba má chồng , nay cũng có chị Vân nữa , nói chung là có đủ mặt . Tôi cũng thưa bà nội , ba má và chị Vân , rồi cả nhà ngồi xuống bàn trong phòng khách , chắc mẹ cũng uống trà rồi xin cho tôi về , ko khí bình thường riêng chỉ có tôi là cảm thấy có phần ngột ngạt
- (Mẹ) Dạ con thưa bác , chào anh chị .

Chị Vân cũng thưa mẹ tôi . Ba má Vinh và bà nội cũng chào mẹ .

- ( Mẹ) Dạ , hôm nay tôi đưa bé Dung về nhà cũng có chuyện muốn thưa . Sẵn có bác (ý nói bà nội ) ở đây luôn cũng tiện .
- ( Ba Vinh ) Dạ , làm phiền chị rồi , Dung nó bệnh , nhà tôi có chút việc , thằng Vinh thì đi về Cần Thơ mấy ngày , khuya nay mới lên tới đó , còn bé Vy thì đi tour xa , ko có người qua ở với cháu nhiều , tôi biết là chị ở với Dung , làm phiền chị , cảm ơn chị .
- ( M) Đâu có anh , con tôi thì tôi phải nuôi , phải dưỡng nó chứ anh . Đâu có gọi là làm phiền , nếu là anh chị nuôi bệnh nó mới là làm phiền . Chuyện anh chị hay Vân , Vy ko có vô bệnh viện nuôi thì ko phải vấn đề , tôi chỉ thấy thắc mắc sao thằng con rễ nó cũng ko nhính nổi 1 chút thời gian ở với vợ nó ?
- ( Vinh ) Dạ , con về Cần Thơ lần này kẹt quá nên con ko có sắp xếp lên được mẹ .
- ( Mẹ ) À , con cũng còn lưu loát , tự tin như lần đầu tiên con tới nhà ra mắt mẹ . Con biết vợ con bị bịnh chứ ?
- ( V) Dạ , con ko biết .
- (Mẹ ) Nhà con ko báo cho con là vợ con bị bịnh hả ?

Hỏi câu này , mẹ xoay nhìn nhà chồng tôi 1 vòng , vẻ mặt như có chút thắc mắc .

- (Vinh) Dạ , chắc ở dưới ko có sóng nhiều , nên con ko thấy .
- ( Má Vinh ) Chị xuôi ơi , nó đi lo công chuyện chứ ko phải đi chơi , ở trên này cũng có người lo nên tôi cũng ko có gọi .
- (M) À , tại chị ko gọi . Con nghe ko Vinh , tại nhà con ko có gọi .
- (V cuối đầu ) Dạ .

Cả nhà bắt đầu thấy gượng gạo rồi , ko khí hình như cũng nóng lên . Lúc này bà nội mới định phá vỡ bầu ko khí

- Dung nay nó khoẻ mừng rồi , giờ ở nhà có chồng , bây giờ tẩm bổ lại , nay ốm quá con . Xin lỗi mẹ Dung , nhà này cũng bậy quá .
- ( Mẹ ) Dạ , bậy hay ko bậy con còn chưa nói xong đó , con ko biết bà nội có biết chuyện gì trước ngày Dung nó nhập viện ko ?

Trời ơi , tim tôi như nhảy ra ngoài , mẹ đang nói cái gì vậy trời , mặt mày tôi tối xầm lại , Vinh , chị Vân và má chồng đồng loạt nhìn tôi lom lom , như thể họ nghĩ tôi kể cho mẹ mình nghe vậy .

- Mẹ , có gì đâu , tự nhiên mẹ nói gì vậy ? Con về nhà rồi , mẹ có xin cho con về nhà mình mấy ngày thì mẹ xin đi , mẹ nói gì tùm lum vậy ?
- (Mẹ ) Con ngồi im đó cho mẹ !

Mẹ nạt 1 cái làm tôi hoảng hồn , ngồi im , run run , sắp khóc vì biết có chuyện gì rồi đây nè , mẹ biết cái gì rồi .....

- Thôi , tôi cũng ko nói dài dòng , cũng ko đủ kiên nhẫn , tôi sợ tôi lại ko đủ bình tĩnh nữa .
- ( Má Vinh ) Chị làm gì mà ko đủ bình tĩnh chị xuôi , chị nói sao chuyện thấy kỳ quá !
- (Mẹ) Dạ , nói về cái chuyện kỳ , tôi mãi mãi ko bằng chị . Nhưng cũng nhờ chị mà tôi mới biết được con tôi phải chịu đựng điều gì trong nhà này .
- (Má Vinh ) Nó làm dâu nhà này , ko làm động 1 móng tay , đi làm về , ko cần phải lo về tài chánh , ăn xong rồi đi chơi rồi ngủ , nhà này làm gì con chị mà chịu đựng ? Tôi làm gì mà chị nói nhờ tôi chị biết con chị chịu đựng , chắc mẹ con chị ở gần nhau rồi nó méc chị là bà má chồng này hành hạ nó chứ gì ?

Má Vinh nói chuyện với mẹ nhưng cứ nhìn tôi . Bà nội chồng lại lên tiếng .

- Mẹ cháu Dung có hiểu lầm gì ko ?
- (Ba) Chị xuôi , có gì hiểu lầm thì cứ bình tĩnh từ từ nhà mình nói , ko có gì gấp gáp đâu chị , mình là gia đình mà .
- (Mẹ ) Trước tiên tôi cũng cảm ơn anh chị và các cháu đã quan tâm vô thâm con gái tôi . Còn chuyện má Vinh để tôi nói cho mà nghe , chị là người lớn là má chồng của con tôi mà chị đi kể với người dưng , đúng cái kiểu như chị nói hồi nãy .

No comments:

Post a Comment