Rồi
hắn ta đỡ tôi lên , lại ôm , lau nước mắt , thứ nước ở mắt tôi cứ chảy ra như
van xả nước bị hư vậy , hắn cứ thì thầm “ anh xin lỗi , anh xin lỗi bé “ ( xin
bật mí là tới giờ chồng mình vẫn gọi mình là bé trước tên ) . Cái tật của tôi ,
bình thường buồn 1 mình ko sao , khóc 1 mình ko sao hễ ai mà dỗ , càng dỗ lại
càng khóc dữ khóc dai hơn .
Lần đầu tiên tôi thấy hơi ấm của chồng tôi nó ấm mãnh liệt đến vậy , cảm giác yêu thương lấp đầy , ko có dục vọng , tôi cảm thấy đúng như người ta nói “ lia thia quen chậu , vợ chồng quen hơi “ , tôi muốn Vinh ôm tôi mãi như vậy thôi …. Cái mùi , cái hơi thở nghe dễ chịu . Mặc dù vẫn còn giận , nằm quay lưng , rấm rức miết , nhưng 1 hồi cũng ko chịu nổi , lại cồn cào , lại mắc ói , nôn oẹ dữ dội
- Em ăn gì ko anh đi mua cho .
- ( Ko trả lời )
- Hambuger nha , hay là gà rán , ngay dưới có M.Donald đó , anh xuống mua cho .
Tôi thề là tôi đang thèm ăn cháo ếch , nhưng giờ đang dỗi ko thể nói ra .
- Hay anh vô 711 mua cơm , hay là ăn cháo ếch ko ? Ăn cháo cho dễ nuốt , em mệt rồi mà , lần trước em cũng bị vậy mà nửa đêm mình ăn cháo anh thấy em tỉnh ra .
- Thôi , trễ rồi … người nhìn ghê lắm , ko muốn đi ra đường .
- Bên này người ta sống về đêm mà . Em nằm đây đi anh mua .
Thấy tôi im lặng , anh ta biết thừa tôi muốn ăn cháo
- Em nằm đây nghỉ chút , ráng chờ anh mua về cho , giờ này xe thưa bên này tay lái lụa chạy 100-110 nhanh lắm .
Ko đợi tôi trả lời , Vinh dặn đứng dậy mở cửa phòng đi . Giờ tôi mới hoàn hồn , ngồi dậy , suy nghĩ , nước mắt cũng còn ướt nhem nhưng tôi có thể cười , ko biết diễn tả sao nữa . Mà chết , từ lúc qua tới giờ quên gọi báo cho mẹ , chắc mẹ lo lắm , mà bây giờ khuya rồi , mẹ ngủ rồi . Tôi ôm cái đầu đang giật ầm ầm , tay xoa xoa 2 thái dương , hít mũi hoài vì bị nghẹt , cố gắng đi vô toilet , rửa mặt , nhìn cái bản mặt thất thần xơ xác , sưng lên của mình trong cái kiếng , tôi tự nhiên cười 1 cái…. Mà cái toilet kiếng khắp nơi nên tôi thấy có tới cả chục mình đang cười 1 mình , đúng là điên thiệt . Mặc dù khuya rồi nhưng do người dơ và rít quá nên cứ xả nước nóng mà tắm thôi , trong cái toilet nó còn có tv nữa , tôi xả cho đầy bồn nước ấm , mở tv và tắm …. Thư thái , coi như tôi tự thưởng cho mình , bây giờ ko phải tôi đang là hoàng hậu sao ? Giờ có nên trừng phạt hắn thêm ko ? Tàn nhẫn với tôi những mấy tháng trời , con chó ảo tưởng kia nó có biết chồng tôi đã quỳ dưới chân tôi để xin lỗi ko ? Tôi ko phải đang hả hê với nó , mà tôi đang cảm thấy những gì vừa diễn ra tôi đáng được trân trọng , đáng được như vậy mặc dù tôi ko thích thấy chồng tôi quỳ 1 lần nào nữa trước mặt mình .
Ngâm khoảng 15p tôi lau mình đi ra , vừa mở cửa tôi lại giật mình xém tè ra đó , ông Vinh ở đâu lù lù ra ôm tôi lần nữa , mặt mũi tôi tôi tái mét
- Anh sao còn ở đây ?
- Anh trả tiền xe kêu taxi mua đem về dùm mình luôn rồi , anh sợ em bỏ về Việt Nam nên anh lên giữ em .
- Tào lao
- Trời ơi , cái trán của em sưng lên rồi , chậc . Bộ em ko biết đau hả .
Tôi liếc 1 cái hình viên đạn , tên chồng khốn kiếp vuốt vuốt đầu tôi cười trừ . Rồi hắn tìm chai dầu thoa cho tôi .
- Chờ chút , ăn miếng rồi ngủ , chắc em đói lắm rồi .
Tôi cứ im lặng ko trả lời , nhưng mà đúng là tôi đói lắm rồi . Rồi hắn ta từ từ cứ ngồi gần tôi , hắn ngồi sát người tôi , lại ôm tôi , rồi mò mẫm lung tung , cái thái độ mới xin lỗi đã muốn tôi cho à , còn lâu !
Tôi đấy ra , hắn lì lắm , đẩy ra thì lại lết vô , lại ôm , rồi chồng hôn lên trán tôi , làn môi đó , tôi nhớ từ rất lâu rồi , hơi thở nóng làm tôi ấm áp , mãn nguyện . Tôi nhắm mắt hưởng thụ , nhưng rồi tôi sực nhớ lại mọi chuyện thì lại thấy tức nên đẩy ra . Lần này Vinh ko còn sáp vô nữa .
Có người gõ cửa , cháo ếch về tới rồi , ổng còn gởi mua thêm cho tôi 1 ly trà , ko biết là trà gì nhưng ngon lắm , mấy lần ăn bên đó lần nào tôi cũng uống nên thích . Tôi cũng im lặng , bày ra ăn , chu choa nó ngon , ngon đúng vị cay mà tôi ưng ( tôi là con ma ăn cay ) . Thấy tôi ăn ngon hắn cũng gật gù
- Đúng là danh bất hư truyền , ngon thiệt , em ăn nhiều đi nha , ăn rồi ngủ đi , mai đi chơi .
Tôi liếc hắn kèm theo cái bĩu môi tỏ thái độ “ anh tưởng chắc tôi dễ lắm vậy , tưởng vậy là xong sao ? “ . Tôi ăn thì chậm , cái gì cứ từ từ mà ăn , ăn cháo cũng chậm .
Tự nhiên đang ăn ,tôi dừng lại đầy bối rối khi bắt gặp Vinh đang nhìn mình , anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi – ánh mắt trìu mến , đầy yêu thương – thứ mà tôi luôn ao ước , anh ta cứ yêu thương tôi như vậy thì sống sao tôi cũng chịu , ko cần cháo ếch , ko cần khách sạn 5* . Tự nhiên lại thấy nghẹn , tôi ko ăn nữa , ánh mắt đó như thôi miên tôi , đã mấy tháng trời Vinh luôn nhìn tôi với ánh mắt đáng ghét , cho tới bây giờ - tôi mới cảm nhận được , đây mới là chồng tôi , người mà đã hứa sẽ yêu thương tôi suốt đời . 2 hàng nước mắt bất giác chảy , tôi quay mặt chỗ khác , Vinh lại bước qua ngồi sát bên tôi , ôm từ phía sau
- Anh biết lỗi rồi , anh xin lỗi em , đừng khóc nữa . Thấy em khóc , nhìn mắt em anh biết em còn giận còn buồn anh , anh xin lỗi em .
Tôi ko nói gì , lại bưng mặt khóc , nhưng 1 chút thôi , tôi nín . Đứng dậy dẹp cháo qua 1 bên , tôi ăn cũng nhiều rồi , tôi đi vô rửa mặt súc miệng , ra nằm cuộn mền quay mặt vô tường . Vinh cũng đi theo , lên giường nằm
- Em giận nhưng em muốn anh ôm em .
Ngay lập tức , người đàn ông của tôi , anh ta đỡ đầu tôi lên tay và ôm tôi . Hic mấy cái , tôi nhắm mắt nằm , muốn cảm giác trong vòng tay này kéo dài mãi mãi , tôi muốn sáng mai thức dậy , vẫn như vậy . Nếu chỉ là chiêm bao chắc tôi ko sống nổi vì hụt hẫng quá .
Tôi thức dậy , nhìn đồng hồ thấy 7h , ông Vinh vẫn ôm tôi rất chặt , tôi quay qua thì đúng là chồng rồi , tôi ko mơ , mặc dù hơi đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi dậy , thấy Vinh ngủ say quá nhưng tôi cần gọi về cho mẹ , tôi ko biết máy điện thoại bàn của khách sạn bấm gọi quốc tế ra sao , tôi lay lay tay Vinh
- Em cần gọi cho mẹ !
Vinh mở mắt , cười nụ cười toả nắng , nheo mắt ngáy ngủ
- Hôm qua anh gọi cho mẹ rồi , lúc em qua tới là anh gọi rồi , em yên tâm .
- Thiệt hông ?
- Uhm …
Rồi anh ta kéo tôi nằm xuống , tôi vẫn bán tín bán nghi
- Anh đưa điện thoại đây
Thật là anh ta có gọi cho mẹ , tôi vuốt đầu tóc rối nùi của minh lại nằm xuống vì thực chất bên này phải 9 – 10 giờ họ mới bắt đầu hoạt động vui chơi , ăn uống , lần trước tôi bị rồi nên biết .
Vừa nằm xuống ông Vinh đã bạo dạn đè tôi rồi , chưa súc miệng gì mà hăn đã hôn hít loạn xạ , người tôi cứ rần rần lên , nữa muốn đạp ra nhưng ko đạp , thích lắm . Rồi môi cũng chạm môi , điện xẹt tứ tung , bây giờ bản năng trỗi dậy quá , đây là chồng tôi , chúng tôi yêu nhau , cảm giác chiếm hữu thân xác và sự hưng phấn của cả 2 như 2 con thú đói , anh ta đè tôi xuống , hôn sâu và kêu nữa , người tôi cứ nóng bừng , cảm nhận được mãnh lực thể xác . Vinh cho tay vào áo , cho tay vào quần rồi bàn tay điện năng đi khắp cơ thể , tôi bị điều khiển mất rồi , tôi cũng muốn như vậy . Môi thì cứ quấn lấy môi , hồn phách bay lạc đi đâu mất … ( Bật mí là từ sau bữa đó về 2 vợ chồng mình cũng hay gần nhau buổi sáng lắm , cái này mấy anh thanh niên hiểu rõ hơn ai hết nè ) . Tên khốn chồng tôi , hắn ta vừa hành sự vừa xin lỗi liên tục , đố ai mà nói ko cho được , đê tiện !
Cuộc đi du lịch , cuộc xin lỗi hay là cuộc hấp hôn gì đó ấy vậy mà cũng trôi qua , mặc dù đã để cho hắn đè ra nhưng tôi cứ dỗi ko thôi . Hôm cuối về Việt Nam , đang ngồi trên taxi ra sân bay , Vinh chụp lấy tay của tôi , tôi cũng ko quan tâm vì mấy ngay hôm nay lúc nào ông ấy ko ôm ấp , chắc là cảm giác tội lỗi nhiều lắm . Tự nhiên tôi thấy Vinh xỏ 1 chiếc nhẫn vô ngón tay áp út của mình . Giật mình tôi hơi níu tay về nhưng Vinh cứ giữ chặt tay tôi , anh đeo xong chiếc nhẫn , cầm tay lên hôn chụt chụt , bác tài ngồi trước nhìn thấy hết cười chia sẻ , chắc bác tưởng chắc ông này cầu hôn tôi đó mà .
Chiếc nhẫn giống y chang nhẫn cưới
- Hôm trước em liệng mất rồi mà anh lượm lại à ?
- Ở đâu ra , em quăng ra giữa đường như vậy , trời thì tối anh tìm đâu ra , cái này đặt làm lại cho em đó , anh năn nỉ , em đừng liệng nữa .
Tôi rút tay về , trề môi .
Về tới nhà , Vinh về nhà tôi luôn , mới mở cửa thấy 2 đứa mẹ cười chọc ghẹo
- Thôi tui sợ cô , cô giống ai mà lì như trâu ! 2 đứa đi chơi vui ko ?
- ( Vinh ) Dạ vui mẹ , 1 phần nhờ mẹ , con cảm ơn mẹ .
- Ủa , nhờ mẹ là sao ? Bộ mẹ biết gì hả ?
- Ừ , biết hết !
- Mẹ biết hết hồi nào ?
- Mùng 1 Tết , mà thôi . Cái đó nói sau đi , bây giờ muốn về nhà chồng luôn chưa ?
- Thôi , con ngủ ở đây bữa nữa .
- Anh ngủ chung với em .
- Tuỳ anh
- Uhm , vậy 2 đứa ăn uống chưa ? Ăn thêm ko ?
- Ko con ko ăn nữa , con mệt lắm con đi nằm trước .
Nói xong tôi bỏ đồ đạc cho ông Vinh làm gì làm , tôi lên đốt nhang xong rồi vô phòng nằm . Nằm 1 hồi vẫn chưa thấy ổng lên , chắc là nói chuyện với mẹ , tôi ngủ luôn .
Lần đầu tiên tôi thấy hơi ấm của chồng tôi nó ấm mãnh liệt đến vậy , cảm giác yêu thương lấp đầy , ko có dục vọng , tôi cảm thấy đúng như người ta nói “ lia thia quen chậu , vợ chồng quen hơi “ , tôi muốn Vinh ôm tôi mãi như vậy thôi …. Cái mùi , cái hơi thở nghe dễ chịu . Mặc dù vẫn còn giận , nằm quay lưng , rấm rức miết , nhưng 1 hồi cũng ko chịu nổi , lại cồn cào , lại mắc ói , nôn oẹ dữ dội
- Em ăn gì ko anh đi mua cho .
- ( Ko trả lời )
- Hambuger nha , hay là gà rán , ngay dưới có M.Donald đó , anh xuống mua cho .
Tôi thề là tôi đang thèm ăn cháo ếch , nhưng giờ đang dỗi ko thể nói ra .
- Hay anh vô 711 mua cơm , hay là ăn cháo ếch ko ? Ăn cháo cho dễ nuốt , em mệt rồi mà , lần trước em cũng bị vậy mà nửa đêm mình ăn cháo anh thấy em tỉnh ra .
- Thôi , trễ rồi … người nhìn ghê lắm , ko muốn đi ra đường .
- Bên này người ta sống về đêm mà . Em nằm đây đi anh mua .
Thấy tôi im lặng , anh ta biết thừa tôi muốn ăn cháo
- Em nằm đây nghỉ chút , ráng chờ anh mua về cho , giờ này xe thưa bên này tay lái lụa chạy 100-110 nhanh lắm .
Ko đợi tôi trả lời , Vinh dặn đứng dậy mở cửa phòng đi . Giờ tôi mới hoàn hồn , ngồi dậy , suy nghĩ , nước mắt cũng còn ướt nhem nhưng tôi có thể cười , ko biết diễn tả sao nữa . Mà chết , từ lúc qua tới giờ quên gọi báo cho mẹ , chắc mẹ lo lắm , mà bây giờ khuya rồi , mẹ ngủ rồi . Tôi ôm cái đầu đang giật ầm ầm , tay xoa xoa 2 thái dương , hít mũi hoài vì bị nghẹt , cố gắng đi vô toilet , rửa mặt , nhìn cái bản mặt thất thần xơ xác , sưng lên của mình trong cái kiếng , tôi tự nhiên cười 1 cái…. Mà cái toilet kiếng khắp nơi nên tôi thấy có tới cả chục mình đang cười 1 mình , đúng là điên thiệt . Mặc dù khuya rồi nhưng do người dơ và rít quá nên cứ xả nước nóng mà tắm thôi , trong cái toilet nó còn có tv nữa , tôi xả cho đầy bồn nước ấm , mở tv và tắm …. Thư thái , coi như tôi tự thưởng cho mình , bây giờ ko phải tôi đang là hoàng hậu sao ? Giờ có nên trừng phạt hắn thêm ko ? Tàn nhẫn với tôi những mấy tháng trời , con chó ảo tưởng kia nó có biết chồng tôi đã quỳ dưới chân tôi để xin lỗi ko ? Tôi ko phải đang hả hê với nó , mà tôi đang cảm thấy những gì vừa diễn ra tôi đáng được trân trọng , đáng được như vậy mặc dù tôi ko thích thấy chồng tôi quỳ 1 lần nào nữa trước mặt mình .
Ngâm khoảng 15p tôi lau mình đi ra , vừa mở cửa tôi lại giật mình xém tè ra đó , ông Vinh ở đâu lù lù ra ôm tôi lần nữa , mặt mũi tôi tôi tái mét
- Anh sao còn ở đây ?
- Anh trả tiền xe kêu taxi mua đem về dùm mình luôn rồi , anh sợ em bỏ về Việt Nam nên anh lên giữ em .
- Tào lao
- Trời ơi , cái trán của em sưng lên rồi , chậc . Bộ em ko biết đau hả .
Tôi liếc 1 cái hình viên đạn , tên chồng khốn kiếp vuốt vuốt đầu tôi cười trừ . Rồi hắn tìm chai dầu thoa cho tôi .
- Chờ chút , ăn miếng rồi ngủ , chắc em đói lắm rồi .
Tôi cứ im lặng ko trả lời , nhưng mà đúng là tôi đói lắm rồi . Rồi hắn ta từ từ cứ ngồi gần tôi , hắn ngồi sát người tôi , lại ôm tôi , rồi mò mẫm lung tung , cái thái độ mới xin lỗi đã muốn tôi cho à , còn lâu !
Tôi đấy ra , hắn lì lắm , đẩy ra thì lại lết vô , lại ôm , rồi chồng hôn lên trán tôi , làn môi đó , tôi nhớ từ rất lâu rồi , hơi thở nóng làm tôi ấm áp , mãn nguyện . Tôi nhắm mắt hưởng thụ , nhưng rồi tôi sực nhớ lại mọi chuyện thì lại thấy tức nên đẩy ra . Lần này Vinh ko còn sáp vô nữa .
Có người gõ cửa , cháo ếch về tới rồi , ổng còn gởi mua thêm cho tôi 1 ly trà , ko biết là trà gì nhưng ngon lắm , mấy lần ăn bên đó lần nào tôi cũng uống nên thích . Tôi cũng im lặng , bày ra ăn , chu choa nó ngon , ngon đúng vị cay mà tôi ưng ( tôi là con ma ăn cay ) . Thấy tôi ăn ngon hắn cũng gật gù
- Đúng là danh bất hư truyền , ngon thiệt , em ăn nhiều đi nha , ăn rồi ngủ đi , mai đi chơi .
Tôi liếc hắn kèm theo cái bĩu môi tỏ thái độ “ anh tưởng chắc tôi dễ lắm vậy , tưởng vậy là xong sao ? “ . Tôi ăn thì chậm , cái gì cứ từ từ mà ăn , ăn cháo cũng chậm .
Tự nhiên đang ăn ,tôi dừng lại đầy bối rối khi bắt gặp Vinh đang nhìn mình , anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi – ánh mắt trìu mến , đầy yêu thương – thứ mà tôi luôn ao ước , anh ta cứ yêu thương tôi như vậy thì sống sao tôi cũng chịu , ko cần cháo ếch , ko cần khách sạn 5* . Tự nhiên lại thấy nghẹn , tôi ko ăn nữa , ánh mắt đó như thôi miên tôi , đã mấy tháng trời Vinh luôn nhìn tôi với ánh mắt đáng ghét , cho tới bây giờ - tôi mới cảm nhận được , đây mới là chồng tôi , người mà đã hứa sẽ yêu thương tôi suốt đời . 2 hàng nước mắt bất giác chảy , tôi quay mặt chỗ khác , Vinh lại bước qua ngồi sát bên tôi , ôm từ phía sau
- Anh biết lỗi rồi , anh xin lỗi em , đừng khóc nữa . Thấy em khóc , nhìn mắt em anh biết em còn giận còn buồn anh , anh xin lỗi em .
Tôi ko nói gì , lại bưng mặt khóc , nhưng 1 chút thôi , tôi nín . Đứng dậy dẹp cháo qua 1 bên , tôi ăn cũng nhiều rồi , tôi đi vô rửa mặt súc miệng , ra nằm cuộn mền quay mặt vô tường . Vinh cũng đi theo , lên giường nằm
- Em giận nhưng em muốn anh ôm em .
Ngay lập tức , người đàn ông của tôi , anh ta đỡ đầu tôi lên tay và ôm tôi . Hic mấy cái , tôi nhắm mắt nằm , muốn cảm giác trong vòng tay này kéo dài mãi mãi , tôi muốn sáng mai thức dậy , vẫn như vậy . Nếu chỉ là chiêm bao chắc tôi ko sống nổi vì hụt hẫng quá .
Tôi thức dậy , nhìn đồng hồ thấy 7h , ông Vinh vẫn ôm tôi rất chặt , tôi quay qua thì đúng là chồng rồi , tôi ko mơ , mặc dù hơi đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi dậy , thấy Vinh ngủ say quá nhưng tôi cần gọi về cho mẹ , tôi ko biết máy điện thoại bàn của khách sạn bấm gọi quốc tế ra sao , tôi lay lay tay Vinh
- Em cần gọi cho mẹ !
Vinh mở mắt , cười nụ cười toả nắng , nheo mắt ngáy ngủ
- Hôm qua anh gọi cho mẹ rồi , lúc em qua tới là anh gọi rồi , em yên tâm .
- Thiệt hông ?
- Uhm …
Rồi anh ta kéo tôi nằm xuống , tôi vẫn bán tín bán nghi
- Anh đưa điện thoại đây
Thật là anh ta có gọi cho mẹ , tôi vuốt đầu tóc rối nùi của minh lại nằm xuống vì thực chất bên này phải 9 – 10 giờ họ mới bắt đầu hoạt động vui chơi , ăn uống , lần trước tôi bị rồi nên biết .
Vừa nằm xuống ông Vinh đã bạo dạn đè tôi rồi , chưa súc miệng gì mà hăn đã hôn hít loạn xạ , người tôi cứ rần rần lên , nữa muốn đạp ra nhưng ko đạp , thích lắm . Rồi môi cũng chạm môi , điện xẹt tứ tung , bây giờ bản năng trỗi dậy quá , đây là chồng tôi , chúng tôi yêu nhau , cảm giác chiếm hữu thân xác và sự hưng phấn của cả 2 như 2 con thú đói , anh ta đè tôi xuống , hôn sâu và kêu nữa , người tôi cứ nóng bừng , cảm nhận được mãnh lực thể xác . Vinh cho tay vào áo , cho tay vào quần rồi bàn tay điện năng đi khắp cơ thể , tôi bị điều khiển mất rồi , tôi cũng muốn như vậy . Môi thì cứ quấn lấy môi , hồn phách bay lạc đi đâu mất … ( Bật mí là từ sau bữa đó về 2 vợ chồng mình cũng hay gần nhau buổi sáng lắm , cái này mấy anh thanh niên hiểu rõ hơn ai hết nè ) . Tên khốn chồng tôi , hắn ta vừa hành sự vừa xin lỗi liên tục , đố ai mà nói ko cho được , đê tiện !
Cuộc đi du lịch , cuộc xin lỗi hay là cuộc hấp hôn gì đó ấy vậy mà cũng trôi qua , mặc dù đã để cho hắn đè ra nhưng tôi cứ dỗi ko thôi . Hôm cuối về Việt Nam , đang ngồi trên taxi ra sân bay , Vinh chụp lấy tay của tôi , tôi cũng ko quan tâm vì mấy ngay hôm nay lúc nào ông ấy ko ôm ấp , chắc là cảm giác tội lỗi nhiều lắm . Tự nhiên tôi thấy Vinh xỏ 1 chiếc nhẫn vô ngón tay áp út của mình . Giật mình tôi hơi níu tay về nhưng Vinh cứ giữ chặt tay tôi , anh đeo xong chiếc nhẫn , cầm tay lên hôn chụt chụt , bác tài ngồi trước nhìn thấy hết cười chia sẻ , chắc bác tưởng chắc ông này cầu hôn tôi đó mà .
Chiếc nhẫn giống y chang nhẫn cưới
- Hôm trước em liệng mất rồi mà anh lượm lại à ?
- Ở đâu ra , em quăng ra giữa đường như vậy , trời thì tối anh tìm đâu ra , cái này đặt làm lại cho em đó , anh năn nỉ , em đừng liệng nữa .
Tôi rút tay về , trề môi .
Về tới nhà , Vinh về nhà tôi luôn , mới mở cửa thấy 2 đứa mẹ cười chọc ghẹo
- Thôi tui sợ cô , cô giống ai mà lì như trâu ! 2 đứa đi chơi vui ko ?
- ( Vinh ) Dạ vui mẹ , 1 phần nhờ mẹ , con cảm ơn mẹ .
- Ủa , nhờ mẹ là sao ? Bộ mẹ biết gì hả ?
- Ừ , biết hết !
- Mẹ biết hết hồi nào ?
- Mùng 1 Tết , mà thôi . Cái đó nói sau đi , bây giờ muốn về nhà chồng luôn chưa ?
- Thôi , con ngủ ở đây bữa nữa .
- Anh ngủ chung với em .
- Tuỳ anh
- Uhm , vậy 2 đứa ăn uống chưa ? Ăn thêm ko ?
- Ko con ko ăn nữa , con mệt lắm con đi nằm trước .
Nói xong tôi bỏ đồ đạc cho ông Vinh làm gì làm , tôi lên đốt nhang xong rồi vô phòng nằm . Nằm 1 hồi vẫn chưa thấy ổng lên , chắc là nói chuyện với mẹ , tôi ngủ luôn .
4
ngày qua , tình yêu lấp đầy hết cả những nỗi đau , kỳ diệu hay là do yếu đuối
quá , dễ mềm lòng quá ko biết nữa . Giờ mới thấy phụ nữ thật tội nghiệp , ai
nói là phụ nữ mới là những người nói ngọt đàn ông chứ ? Ngược lại thì có , Vinh
mua đồ ăn cho tôi , cho tôi vô chỗ mát đứng , còn mình xếp hàng mua vé , ổng
mua vé đi Universal vì tôi thích vô đó , vô chỉ chụp hình thôi cũng thấy vui ,
chưa kể trong đó có nhiều con nít dễ thương . Rồi ổng mua vé cho đi SEA
Aquarium , lần trước chưa có thời gian đi , ổng trả thêm tiền cho tôi xuống nước
đứng chơi với cá heo nữa , kiểu này là bé Vy đưa tour thiệt rồi , đi đâu cũng
thấy thích , đêm về thì được đi ăn ở phố Tàu , khuya thì ghé casino 1 chút , về
khách sạn lại quấn lấy nhau . Mặt vẫn cứ câng lên , tay hắn nắm vẫn cho , vì ở
1 đất nước khác , lâu lâu đang đi bộ hắn còn hôn lén tôi nữa , âu yếm nhau nơi
công cộng nhưng ko bị dò xét hay dòm ngó , thích lắm .
Tôi nằm trong phòng mình , trên giường của mình mình , mới xíu mà đã nhớ hơi của ông ấy nhưng nói cái gì ở dưới nhà mà tôi ngủ 1 giấc dậy vẫn chưa thấy . Nghĩ lại , thôi mai mốt có gì phải giải quyết rõ ràng , vợ chồng trao đôi cặn kẻ , tôi sợ phải chia tay , hơn nữa tôi ko muốn nằm 1 mình chút nào hết , tôi muốn được ôm mỗi đêm , dù nhà có cúp điện nóng nực tôi cũng muốn được ôm , tôi chịu được .Trong cơn ngủ tôi vẫn suy nghĩ cả đống chuyện , tiềm thức của tôi thật siêu phàm , tôi giật mình khi điện thoại reo lên , má gọi
- Dạ con nghe má
- Hai đứa về tới rồi phải ko con ?
- Dạ
- Ủa con , 2 đứa về tới nơi sao ko báo cho má biết , nếu 2 đứa có ở bên nhà con hay đi đâu cũng phải nói cho ông bà già này 1 tiếng chứ con , riết tụi con ko coi ông bà này ra ký lô nào hết vậy ?
- Dạ , con xin lỗi . Con say máy bay nên mệt quá vừa về là con nằm luôn , con quên con xin lỗi .
- Kêu thằng Vinh gọi cho má .
Nói xong má chồng tắt máy cái cụp mà chưa đợi tôi dạ 1 tiếng . Tự nhiên bao nhiêu suy nghĩ , cảm xúc trên may làm tôi vấp ngã rớt xuống đất . Ko biết rồi tôi về lại nhà chồng , má sẽ đối xử ra sao , ko biết khi nhà gặp chuyện gì má có đỗ là tại tôi ko .
Tôi ngồi dậy , bước ra kêu Vinh , anh ta vẫn đang ngồi trà nước với mẹ , gần 2 tiếng đồng hồ rồi , 10h rồi sao chuyện gì mà nói hoài ko hết ko biết .
- Anh Vinh , anh gọi cho má kìa !
- À , quên , anh quên chưa tắt chế độ máy bay . Em ăn gì 1 chút ko ? Ngủ 1 giấc rồi đói ko ?
Tôi lắc đầu lại quay vô , mở tủ đồ ra , nhìn sơ , kiểu này đem đồ nhiều về thế nào má cũng để ý , tự nhiên suy nghĩ má thế này má thế kia lấp đầy cả đầu óc . Sao lại cảm thấy giống như sợ má vậy nè . Rồi cảm giác ơn ớn giống như trước lúc cưới , ba rất thương , bé Vy rất thương , Vinh rất thương tôi nhưng những người đó cũng thương má , ko thể nào cứ thương tôi là bênh tôi trong mọi hoàn cảnh . Chậc , chưa kịp vui hết cỡ mà cảm xúc đã bị kéo tụt .
Vinh mở của phòng bước vô , anh ngồi lên ghế bàn máy tính , bấm điện thoại
- Con nè má . – Thì con về rồi , tại con quên tắt chế độ máy bay , bé Dung thì mệt nên ngủ , nãy ko gọi thì giờ gọi , má nhằn chi . – Ko , mai con mới về , vợ con còn mệt lắm . – Dạ , bye má .
- Má la phải ko anh ?
- Uhm , mà ko sao , má hay quan trọng quá vấn đề . Em ăn gì ko? Anh chạy đi mua cho
- Thôi , em ngủ .
- Uhm để anh tắm xong nằm với em .
Tôi lại nằm quay mặt vô tường , ôm gối suy nghĩ mông lung .
- Má gọi la em hả ?
- ….
- Ko sao , từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em , anh hứa . Anh sẽ ko làm em buồn hay bị tôn thương nữa . Anh sẽ nói chuyện với má để má hiểu em hơn .
Chồng lại ôm tôi , hôn lên tóc tôi . Tôi cảm thấy được an ủi sau khi nghe Vinh nói , nhưng chỉ là cảm thấy được an ủi thôi , tâm trạng bất an . Má ko phải lúc nào cũng xét nét , hay kiếm chuyện với tôi , thậm chí mà rất quan tâm đến việc ăn uống của tôi , má biết tôi ko ăn đc hải sản nên hay dặn cô nấu ăn nấu những món cá nước ngọt , má hay mua thuốc bổ cho tôi mà . Tôi chỉ thấy khổ tâm 1 điều , sao má cứ lúc nào cũng thích con Diễm vậy , thà là má la tôi nhiểu 1 chút , xét nét và khó hơn 1 chút cũng được , Miễn sao má đừng có nhắc tới con quỷ cái đó nữa là tôi mừng lắm .
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa , anh nói chuyện với mẹ rồi , mẹ dạy anh nhiều , anh biết che chở cho em sao cho hợp lý mà , anh hứa với mẹ rồi .
- Má cứ nhắc tới con kia thì làm sao ?
- Uhm , để anh về có gì anh nói với má để má hiểu mình .
- Sao cũng được .
- Em phải hợp tác với anh chứ , sao cũng được là sao ?
- Đừng để tui biết là anh dính tới nó 1 lần nào nữa .
- Anh biết rồi mà . Sẽ ko liên lạc gì hết . Anh thề luôn đó .
- Thôi đừng thề . Ngủ đi
- Sao tự nhiên em buồn ?
- Ko có buồn , em mệt chút thôi .
Vậy mà đêm đó tôi cứ nằm hoài , trằn trọc miết mới ngủ được . Khổ tâm .
Sáng , tôi và Vinh thức sớm ăn sáng với mẹ , hôm nay mẹ cũng khai trương cửa hàng lấy ngày .
- 2 đứa ăn xong rồi về đi , để ba má con trông .
- Dạ
- 2 đứa mệt thì để bớt đồ lại đây , có gì mai mốt ghé lấy .
- Dạ , được rồi mẹ . Mà mẹ khoan đã đi nha , chờ con chút .
Tôi ăn xong lên phòng , soạn cho mẹ 1 cái khăn choàng và 1 vòng các hạt đá , vừa là biểu tượng sức khoẻ vừa phong thuỷ . Quà của tôi tặng cho mẹ . Ngoài ra cũng có mua thêm các loại dầu gió , dầu nóng và cao dán nữa , vừa để nhà cho mẹ vừa làm quà cho ba má .
2 đứa chờ mẹ đi xong thì cũng về , mấy tháng trời , tâm trạng tôi hơi bối rối 1 chút , hy vọng đầu năm mới ko bị má la . May mắn thay khi 2 đứa về tới nhà, ba má , chị Vân và bé Vy ai cũng hồ hởi hết .
- ( Ba) Thôi , vợ chồng về với nhau là được rồi . Vậy vui mừng rồi . Ba chúc 2 đứa năm mới hạnh phúc và sớm có tin vui cho ba má .
- Dạ con cảm ơn ba .
Tôi hết giận nhưng vẫn giả bộ lơ bé Vy , làm con nhỏ nhìn tội lắm , chắc cảm giác có lỗi vì lừa tôi . Chị Vân cũng cười nói vui vẻ , bữa nay má còn kêu cô Muỗi nấu nhiều món ngon lắm .
- ( Má ) Nói chứ má thấy 2 đứa vậy cũng vui , vợ chồng thì cuối cùng cũng về với nhau thôi . Mà năm nay tranh thủ có con đi nha !
- Dạ , con cảm ơn má .
Vợ chồng đem đồ lên phòng , phòng được sơn màu mới , tủ giường bàn ghế vẫn vậy , hình cưới vẫn treo đó , bước vô phòng tôi phải chựng lại vài giây , hơi bồi hồi 1 chút , tôi nhìn chút , phòng được dọn và thay drap mới nữa .
- Anh hứa là ko được như vậy với em 1 lần nữa nha . Em sợ lắm
Vinh ôm vai tôi
- Anh hứa , anh làm sai thì em cứ việc bỏ anh !
Rồi tôi soạn đồ ra , máng vô tủ , nhẹ lòng và thấy may mắn vì thái độ dễ chịu của má . Làm tới đâu tôi cười thầm tới đó , lát bé Vy mò lên phòng , giả bộ ôm ấp , xin lỗi dỗ ngọt chị ba , tôi đâu nỡ giận 1 đứa em dễ thương như vậy , anh nó tôi còn tha chứ nó có làm gì quá đâu , nghĩ lại ko cảm ơn nó thì thôi chứ .
- Thôi , chị bỏ qua cho , lần sau dụ nữa chị từ mặt .
- Dạ , em biết chị là người bao dung mà , em biết chị cũng thương em mà .
- Uhm , cô út dẻo miệng và lừa người ta giỏi y chang anh cô vậy .
Và kỷ niệm ngày cưới ấm áp , Vinh mua 1 cặp điện thoại mới ra , mỗi đứa 1 cái . 2 đứa cũng đi ăn uống , chạy vòng vòng Sài Gòn hưởng những cơm gió mát còn xót lại trước khi mùa nóng tới . Đương nhiên là gần nhau cuồng nhiệt nữa , từ hôm đó 2 vợ chồng tự nhủ sẽ tích cực tìm con về cho ông bà 2 bên .
Nhưng cuộc sống lại yên bình nhưng may mắn vẫn chưa tới , tháng này qua tháng khác cũng thêm mấy tháng rồi , má liên tục cho ăn đồ bổ đồ ngon , vợ chồng nghiêm túc trong kế hoạch tìm con , canh trứng rụng , những ngày đó Vinh cũng ít đi nhậu lại , ăn toàn xương hầm đậu đen , cật xào giá hẹ , ba ngâm cho 1 keo AmaKông , đủ thứ các tư thế mà lên mạng đọc , kê gối …. mà vẫn ko thấy . Đã hơn 1 năm ko kế hoạch mà tin vui vẫn im lặng .
Hôm nay , tháng thứ 18 , nhà đang ăn cơm tối
- ( Má )Hay con Dung đi khám coi có sao ko con ? Sao lâu quá vậy , chị hai mày mới có 2 tháng là có bé Na rồi đó .
- Dạ
- Lấy nhau về , vợ phải làm đúng nghĩa vụ , chồng con thương yêu chuộng thì con cũng phải làm tròn trách nhiệm của con , ko làm việc nhà coi như ko làm dâu . Mà cả năm mấy sao chưa thấy gì hết vậy ? Giờ khỏi lo , sanh xong đi tập thể dục này nọ ko có sợ mất phọt đâu mà sợ .
- Dạ , tại chưa có chứ con đâu có sợ gì đâu má .
- Hay con đi khám coi con có bị ko ? Má có quen bà thầy này hay lắm , giúp bao nhiêu người có con rồi đó .
- ( Vinh ) Má , vợ chồng con cũng đang cố gắng mà , con cái là lộc trời cho mà , má đừng có ép .
- (Ba) Ừ , từ từ coi sao , cái gì cũng thoải mái mới được .
- Nếu mà hết năm nay là 2 năm , con Dung nghe lời má phải đi khám .
- ( Bé Vy ) Ủa má , sao anh ba ko khám , hay 2 người ko khám mà chỉ có chị Dung khám má ?
- ( Vinh ) Ừ , bé Vy nói đúng , nếu đi khám thì 2 vợ chồng con đi chung .
- Sao cũng được , miễn sao vợ chồng mày đẻ cho má 1 đứa , trai gái gì cũng được . Má sắp xuống lỗ rồi , có 1 mình mày là con trai , thèm cháu nội quá .
Sau hôm đó tôi cảm thấy áp lực ghê gớm , tôi ăn uống đàng hoàng hơn , ko dám ăn rau răm hay những thứ có nguy cơ sảy thai ( mặc dù ko có , nhưng cứ sợ lỡ hên mà có ăn bậy bạ lại bị vuột mất con ) . Chưa kể má cứ sắc thuốc bắc cho tôi uống liên tục , hễ ợ lên là xộc mùi thuốc bắc . Tôi biết thân phận mình , nói thì má nói vậy nhưng hễ có cơ hội 1 mình là má lôi tôi ra nói chuyện , má nói nhìn tôi ốm , nhìn mông ko nở nên chắc đường con cũng khó
- Má nói ko có sai đâu , cái này là do con . Do con đau bịnh hoài nè , chứ thằng Vinh nó khoẻ từ nhỏ mà .Con nghe lời má , đi khám trước đi .
- Dạ , để con sắp xếp thời gian đi khám má .
- Ừ , đẻ sớm đi , để ngày càng lớn tuổi đẻ càng khó đó con .
Chuyện của mình chưa lo xong thì lại bị phân tâm chuyện khác , ( mình xin phép mọi người cho mình kể sâu vô đoạn này 1 chút vì chuyện này đối với mình tới nay vẫn luôn ám ảnh , luôn suy nghĩ tới ) mẹ gọi báo con dâu của dì 2 , 1 lần trước thai lưu 3 tháng phải hút ra . Nay chị được hơn 5 tháng lại khám nói thai khuyết tật tim ko khoẻ , nếu để sinh có thể gây ảnh hưởng tới sức khoẻ của mẹ mà con cũng ko giữ được. Chị đang nằm ở Phụ sản Đại Học Y Dược , đợi Vinh về đi thăm . Chị rất tiều tuỵ , khóc sưng hết mắt , tuy chỉ là chị dâu họ nhưng thấy thương , vì anh Khải cũng là con trai duy nhất của dì 2 ,lại là cháu nội đích tôn của bên nội ảnh . Cùng là thân phận phụ nữ , nhìn chị thấy xót xa vô cùng .
- Chị hai cố gắng giữ sức khoẻ đi chị .
- Giữ sao giờ em ? Con chị ko khoẻ , người ta kêu chị chấm dứt thai kỳ thì làm sao mà chị khoẻ hả em ?
Cả nhà dì 2 ai cũng buồn , anh Khải năm nay cũng 34,35 mà chị dâu cũng 32 . Cháu là con gái , bác sĩ xác định tim cháu khoan tim gì đó có vấn đề , có 1 khoan có chứa cả máu đỏ và máu đen lộn xộn với nước nữa , nếu sinh cháu đủ tháng cháu có thể sống nhưng dễ bị tím tái và thở ko tốt , cháu sống ko quá 4 tuổi . Mặc cho bao lời khuyên , anh chị mà nhất là chị quyết ko bỏ cuộc , anh chị đi khám Từ Dũ , khám các bác sĩ tiến sĩ giỏi nhất Sài Gòn , thời gian đó tôi hay đi chùa với chị , chị thì cầu phép màu cho con , tôi thì cầu có con .
Chị hai bỏ công ăn việc làm , vác bụng bầu qua tới Thái Lan rồi cả Sin để xét nghiệm lại , cứ mỗi lần như vậy chính chị đề nghị người ta chọc ối lại 1 lần để chính xác . Và cuối cùng , chị kéo dài 1 tháng hơn nữa bác sĩ khắp nơi vẫn kết luận nên chấm dứt thai kỳ . Cuồi cùng , thai được 6 tháng rưỡi , chị phải chấp nhận bỏ con . Ngày chị nhập viện cũng là ngày dì 2 bị bệnh , nên trong nhà phải chia ra lo cho cả 2 người ( chị dâu là trẻ mồ côi , được làm trong hãng gia công mỹ nghệ mới gặp anh hai , mặc dù ăn học ko tới nơi tới chốn nhưng chị giỏi gian và hiền lành ) . Tôi tình nguyện vào viện với chị hôm đó , thay phiên với anh hai Khải
.
Bệnh viện đặt thuốc kích đẻ , chị bị hành sốt , tôi ở trong bệnh viện canh chị mà thấy xót . Chị khám sức khoẻ và nhập viện từ sáng , tới 9h tối vẫn chưa lấy con ra được , nghe nói là phải đặt thuốc gì đó mà làm chị đau lắm , chị nằm trên giường khóc , anh Khải thì xót vợ ko dám nhìn , chỉ có tôi nắm tay chị , nhìn thấy chị xoa bụng và nói chuyện với cháu , phải dũng cảm lắm tôi mới cầm được nước mắt . Mồ hôi chị cứ tuôn theo nước mắt , chị khóc chị kể , chị dằn vặt bản thân . Đáng thương người phụ nữ trong lúc đau đớn nhất lại ko có mẹ cha , ko anh chị em . Anh Khải lâu lâu bước vô hôn đầu vợ , hôn bụng vợ , nắm tay vợ rồi đi ra ngoài . Tôi biết anh cũng bị sốc .
Cảnh tượng của 2 vợ chồng làm cho tới bây giờ nghĩ tới tôi vẫn khóc , tới 11h tối , chị đau nhiều , khóc lớn , bác sĩ mới kêu anh Khải viết giấy đề nghị và cam kết bỏ thai . Đó là 1 ngày thứ 6 ngày 13 , 11h30 người ta đẩy chị đi sanh , chị nắm tay tôi cắn răng
- Chị ko muốn , chị ko muốn bỏ con chị Dung ơi !
Tôi đã khóc theo chị , vừa đẩy theo vừa khóc tới nổi y tá ko cho tôi đi theo xuống phòng chờ nữa , chỉ cho chồng chị đi thôi . 12h45 cháu ra đời , 1,8kg , người ta nói nếu là 1 đứa bé bình thường thì với cân nặng này là rất tốt . Cháu thoi thóp tới 4h sáng cháu mới ra đi , nhưng gia đình phải nói dối là vừa sinh ra cháu đã đi . Trong giấy khai tử sản , chị đòi đặt tên cho cháu là An Nhiên .
Chị mất sức , nằm mê man , 6h sáng Vinh qua đón tôi , an ủi anh Khải và chị . Chở về tới nhà , tôi đã khóc rất nhiều , tôi thương chị , thương cháu và tôi sợ nữa , tôi ám ảnh về nỗi đau của chị , tôi ko biết chị đau tới mức nào lúc đó nhưng tôi hiểu chỉ cần 1% hy vọng cứu được cháu thì chị cũng hy sinh . Tôi bị ám ảnh những lúc chị nói chuyện với con , chị lấy tay tôi để lên bụng , mỗi câu chị nói , tôi nghe cháu đạp mà nhói lòng .
( Hiện tại anh chị đã có 1 cặp sinh đôi nhờ thụ tinh ống nghiệm , 2 cháu đã hơn 2 tuổi )
Tôi mất cả tuần lễ để bình tâm trở lại , tự nhủ lòng phải đảm bảo sức khoẻ tốt nhất để nuôi con trong bụng . Tôi nói chồng đi chùa nhiều , đi chùa Ngọc Hoàng , cứ vào nơi mẹ sanh 12 mụ bà là tôi lại cúi đầu khấn nguyện , trời Phật thương nghe lời cầu của tôi “ nếu thương và cho con 1 đứa con , hãy cho con 1 thai kỳ như ý , con xin hứa sẽ sống tốt hơn vì con , con sẽ tu nhân tích phước cho con và làm việc có ích cho đời , xin trời Phật hãy cho con 1 đứa con “ . Và ko biết tự khi nào , mỗi mùng 1 , ngày rằm vợ chồng tôi đi chùa , cúng dường , ăn chay , nghe niệm phật , tôi ấn tống kinh Phật gửi các chùa . Tôi đọc thuộc 10 bài thập chú .
Má vẫn hay đi café và đi ăn với con Diễm , bé Vy biết hết .
Kỷ niệm 2 năm ngày cưới , má vẫn ăn uống chúc mừng 2 vợ chồng . Hôm sau Vinh đi miền Tây giải quyết công việc .
2 năm 1 ngày , sáng ra má đã dạy dỗ
- Má nghĩ tranh thủ bữa nay con nên đi khám đi , má có nhờ Diễm giới thiệu bác sĩ cho con .
- Tại sao má lại phỉ nhờ nó , nếu đi khám con tự đi , Sài Gòn này ko thiếu bệnh viện lớn và bác sĩ giỏi !
- Đừng cứng đầu ….
- Má , nó bỏ con má , nó phá gia đình con má . Nó làm những việc như vậy , con trai má bị dằn vặt như vậy mà má vẫn còn qua lại , thân thiết với nó vậy má ? Má có nghĩ cho chồng con ko ?
- Má biết tâm trạng của con , má biết con ghen . Nhưng má lớn , má muốn tốt cho con , con nên nghe lời má . Má nói con nên đi khám , tự đi cũng được nhưng má nghĩ con đừng kêu bé Diễm là nó , má ko thích !
- Má , con ko có ghen , con ko có rãnh mà ghen với
mấy người đó . Má thương vợ chồng con thì má đừng có nhắc tới nó nữa . Con cứ
kêu là nó , nó ko là gì của con , má gặp má hỏi coi nó làm gì vợ chồng con mà
đi tỉ tê với má rồi bây giờ má về má la con ? Tôi nằm trong phòng mình , trên giường của mình mình , mới xíu mà đã nhớ hơi của ông ấy nhưng nói cái gì ở dưới nhà mà tôi ngủ 1 giấc dậy vẫn chưa thấy . Nghĩ lại , thôi mai mốt có gì phải giải quyết rõ ràng , vợ chồng trao đôi cặn kẻ , tôi sợ phải chia tay , hơn nữa tôi ko muốn nằm 1 mình chút nào hết , tôi muốn được ôm mỗi đêm , dù nhà có cúp điện nóng nực tôi cũng muốn được ôm , tôi chịu được .Trong cơn ngủ tôi vẫn suy nghĩ cả đống chuyện , tiềm thức của tôi thật siêu phàm , tôi giật mình khi điện thoại reo lên , má gọi
- Dạ con nghe má
- Hai đứa về tới rồi phải ko con ?
- Dạ
- Ủa con , 2 đứa về tới nơi sao ko báo cho má biết , nếu 2 đứa có ở bên nhà con hay đi đâu cũng phải nói cho ông bà già này 1 tiếng chứ con , riết tụi con ko coi ông bà này ra ký lô nào hết vậy ?
- Dạ , con xin lỗi . Con say máy bay nên mệt quá vừa về là con nằm luôn , con quên con xin lỗi .
- Kêu thằng Vinh gọi cho má .
Nói xong má chồng tắt máy cái cụp mà chưa đợi tôi dạ 1 tiếng . Tự nhiên bao nhiêu suy nghĩ , cảm xúc trên may làm tôi vấp ngã rớt xuống đất . Ko biết rồi tôi về lại nhà chồng , má sẽ đối xử ra sao , ko biết khi nhà gặp chuyện gì má có đỗ là tại tôi ko .
Tôi ngồi dậy , bước ra kêu Vinh , anh ta vẫn đang ngồi trà nước với mẹ , gần 2 tiếng đồng hồ rồi , 10h rồi sao chuyện gì mà nói hoài ko hết ko biết .
- Anh Vinh , anh gọi cho má kìa !
- À , quên , anh quên chưa tắt chế độ máy bay . Em ăn gì 1 chút ko ? Ngủ 1 giấc rồi đói ko ?
Tôi lắc đầu lại quay vô , mở tủ đồ ra , nhìn sơ , kiểu này đem đồ nhiều về thế nào má cũng để ý , tự nhiên suy nghĩ má thế này má thế kia lấp đầy cả đầu óc . Sao lại cảm thấy giống như sợ má vậy nè . Rồi cảm giác ơn ớn giống như trước lúc cưới , ba rất thương , bé Vy rất thương , Vinh rất thương tôi nhưng những người đó cũng thương má , ko thể nào cứ thương tôi là bênh tôi trong mọi hoàn cảnh . Chậc , chưa kịp vui hết cỡ mà cảm xúc đã bị kéo tụt .
Vinh mở của phòng bước vô , anh ngồi lên ghế bàn máy tính , bấm điện thoại
- Con nè má . – Thì con về rồi , tại con quên tắt chế độ máy bay , bé Dung thì mệt nên ngủ , nãy ko gọi thì giờ gọi , má nhằn chi . – Ko , mai con mới về , vợ con còn mệt lắm . – Dạ , bye má .
- Má la phải ko anh ?
- Uhm , mà ko sao , má hay quan trọng quá vấn đề . Em ăn gì ko? Anh chạy đi mua cho
- Thôi , em ngủ .
- Uhm để anh tắm xong nằm với em .
Tôi lại nằm quay mặt vô tường , ôm gối suy nghĩ mông lung .
- Má gọi la em hả ?
- ….
- Ko sao , từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em , anh hứa . Anh sẽ ko làm em buồn hay bị tôn thương nữa . Anh sẽ nói chuyện với má để má hiểu em hơn .
Chồng lại ôm tôi , hôn lên tóc tôi . Tôi cảm thấy được an ủi sau khi nghe Vinh nói , nhưng chỉ là cảm thấy được an ủi thôi , tâm trạng bất an . Má ko phải lúc nào cũng xét nét , hay kiếm chuyện với tôi , thậm chí mà rất quan tâm đến việc ăn uống của tôi , má biết tôi ko ăn đc hải sản nên hay dặn cô nấu ăn nấu những món cá nước ngọt , má hay mua thuốc bổ cho tôi mà . Tôi chỉ thấy khổ tâm 1 điều , sao má cứ lúc nào cũng thích con Diễm vậy , thà là má la tôi nhiểu 1 chút , xét nét và khó hơn 1 chút cũng được , Miễn sao má đừng có nhắc tới con quỷ cái đó nữa là tôi mừng lắm .
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa , anh nói chuyện với mẹ rồi , mẹ dạy anh nhiều , anh biết che chở cho em sao cho hợp lý mà , anh hứa với mẹ rồi .
- Má cứ nhắc tới con kia thì làm sao ?
- Uhm , để anh về có gì anh nói với má để má hiểu mình .
- Sao cũng được .
- Em phải hợp tác với anh chứ , sao cũng được là sao ?
- Đừng để tui biết là anh dính tới nó 1 lần nào nữa .
- Anh biết rồi mà . Sẽ ko liên lạc gì hết . Anh thề luôn đó .
- Thôi đừng thề . Ngủ đi
- Sao tự nhiên em buồn ?
- Ko có buồn , em mệt chút thôi .
Vậy mà đêm đó tôi cứ nằm hoài , trằn trọc miết mới ngủ được . Khổ tâm .
Sáng , tôi và Vinh thức sớm ăn sáng với mẹ , hôm nay mẹ cũng khai trương cửa hàng lấy ngày .
- 2 đứa ăn xong rồi về đi , để ba má con trông .
- Dạ
- 2 đứa mệt thì để bớt đồ lại đây , có gì mai mốt ghé lấy .
- Dạ , được rồi mẹ . Mà mẹ khoan đã đi nha , chờ con chút .
Tôi ăn xong lên phòng , soạn cho mẹ 1 cái khăn choàng và 1 vòng các hạt đá , vừa là biểu tượng sức khoẻ vừa phong thuỷ . Quà của tôi tặng cho mẹ . Ngoài ra cũng có mua thêm các loại dầu gió , dầu nóng và cao dán nữa , vừa để nhà cho mẹ vừa làm quà cho ba má .
2 đứa chờ mẹ đi xong thì cũng về , mấy tháng trời , tâm trạng tôi hơi bối rối 1 chút , hy vọng đầu năm mới ko bị má la . May mắn thay khi 2 đứa về tới nhà, ba má , chị Vân và bé Vy ai cũng hồ hởi hết .
- ( Ba) Thôi , vợ chồng về với nhau là được rồi . Vậy vui mừng rồi . Ba chúc 2 đứa năm mới hạnh phúc và sớm có tin vui cho ba má .
- Dạ con cảm ơn ba .
Tôi hết giận nhưng vẫn giả bộ lơ bé Vy , làm con nhỏ nhìn tội lắm , chắc cảm giác có lỗi vì lừa tôi . Chị Vân cũng cười nói vui vẻ , bữa nay má còn kêu cô Muỗi nấu nhiều món ngon lắm .
- ( Má ) Nói chứ má thấy 2 đứa vậy cũng vui , vợ chồng thì cuối cùng cũng về với nhau thôi . Mà năm nay tranh thủ có con đi nha !
- Dạ , con cảm ơn má .
Vợ chồng đem đồ lên phòng , phòng được sơn màu mới , tủ giường bàn ghế vẫn vậy , hình cưới vẫn treo đó , bước vô phòng tôi phải chựng lại vài giây , hơi bồi hồi 1 chút , tôi nhìn chút , phòng được dọn và thay drap mới nữa .
- Anh hứa là ko được như vậy với em 1 lần nữa nha . Em sợ lắm
Vinh ôm vai tôi
- Anh hứa , anh làm sai thì em cứ việc bỏ anh !
Rồi tôi soạn đồ ra , máng vô tủ , nhẹ lòng và thấy may mắn vì thái độ dễ chịu của má . Làm tới đâu tôi cười thầm tới đó , lát bé Vy mò lên phòng , giả bộ ôm ấp , xin lỗi dỗ ngọt chị ba , tôi đâu nỡ giận 1 đứa em dễ thương như vậy , anh nó tôi còn tha chứ nó có làm gì quá đâu , nghĩ lại ko cảm ơn nó thì thôi chứ .
- Thôi , chị bỏ qua cho , lần sau dụ nữa chị từ mặt .
- Dạ , em biết chị là người bao dung mà , em biết chị cũng thương em mà .
- Uhm , cô út dẻo miệng và lừa người ta giỏi y chang anh cô vậy .
Và kỷ niệm ngày cưới ấm áp , Vinh mua 1 cặp điện thoại mới ra , mỗi đứa 1 cái . 2 đứa cũng đi ăn uống , chạy vòng vòng Sài Gòn hưởng những cơm gió mát còn xót lại trước khi mùa nóng tới . Đương nhiên là gần nhau cuồng nhiệt nữa , từ hôm đó 2 vợ chồng tự nhủ sẽ tích cực tìm con về cho ông bà 2 bên .
Nhưng cuộc sống lại yên bình nhưng may mắn vẫn chưa tới , tháng này qua tháng khác cũng thêm mấy tháng rồi , má liên tục cho ăn đồ bổ đồ ngon , vợ chồng nghiêm túc trong kế hoạch tìm con , canh trứng rụng , những ngày đó Vinh cũng ít đi nhậu lại , ăn toàn xương hầm đậu đen , cật xào giá hẹ , ba ngâm cho 1 keo AmaKông , đủ thứ các tư thế mà lên mạng đọc , kê gối …. mà vẫn ko thấy . Đã hơn 1 năm ko kế hoạch mà tin vui vẫn im lặng .
Hôm nay , tháng thứ 18 , nhà đang ăn cơm tối
- ( Má )Hay con Dung đi khám coi có sao ko con ? Sao lâu quá vậy , chị hai mày mới có 2 tháng là có bé Na rồi đó .
- Dạ
- Lấy nhau về , vợ phải làm đúng nghĩa vụ , chồng con thương yêu chuộng thì con cũng phải làm tròn trách nhiệm của con , ko làm việc nhà coi như ko làm dâu . Mà cả năm mấy sao chưa thấy gì hết vậy ? Giờ khỏi lo , sanh xong đi tập thể dục này nọ ko có sợ mất phọt đâu mà sợ .
- Dạ , tại chưa có chứ con đâu có sợ gì đâu má .
- Hay con đi khám coi con có bị ko ? Má có quen bà thầy này hay lắm , giúp bao nhiêu người có con rồi đó .
- ( Vinh ) Má , vợ chồng con cũng đang cố gắng mà , con cái là lộc trời cho mà , má đừng có ép .
- (Ba) Ừ , từ từ coi sao , cái gì cũng thoải mái mới được .
- Nếu mà hết năm nay là 2 năm , con Dung nghe lời má phải đi khám .
- ( Bé Vy ) Ủa má , sao anh ba ko khám , hay 2 người ko khám mà chỉ có chị Dung khám má ?
- ( Vinh ) Ừ , bé Vy nói đúng , nếu đi khám thì 2 vợ chồng con đi chung .
- Sao cũng được , miễn sao vợ chồng mày đẻ cho má 1 đứa , trai gái gì cũng được . Má sắp xuống lỗ rồi , có 1 mình mày là con trai , thèm cháu nội quá .
Sau hôm đó tôi cảm thấy áp lực ghê gớm , tôi ăn uống đàng hoàng hơn , ko dám ăn rau răm hay những thứ có nguy cơ sảy thai ( mặc dù ko có , nhưng cứ sợ lỡ hên mà có ăn bậy bạ lại bị vuột mất con ) . Chưa kể má cứ sắc thuốc bắc cho tôi uống liên tục , hễ ợ lên là xộc mùi thuốc bắc . Tôi biết thân phận mình , nói thì má nói vậy nhưng hễ có cơ hội 1 mình là má lôi tôi ra nói chuyện , má nói nhìn tôi ốm , nhìn mông ko nở nên chắc đường con cũng khó
- Má nói ko có sai đâu , cái này là do con . Do con đau bịnh hoài nè , chứ thằng Vinh nó khoẻ từ nhỏ mà .Con nghe lời má , đi khám trước đi .
- Dạ , để con sắp xếp thời gian đi khám má .
- Ừ , đẻ sớm đi , để ngày càng lớn tuổi đẻ càng khó đó con .
Chuyện của mình chưa lo xong thì lại bị phân tâm chuyện khác , ( mình xin phép mọi người cho mình kể sâu vô đoạn này 1 chút vì chuyện này đối với mình tới nay vẫn luôn ám ảnh , luôn suy nghĩ tới ) mẹ gọi báo con dâu của dì 2 , 1 lần trước thai lưu 3 tháng phải hút ra . Nay chị được hơn 5 tháng lại khám nói thai khuyết tật tim ko khoẻ , nếu để sinh có thể gây ảnh hưởng tới sức khoẻ của mẹ mà con cũng ko giữ được. Chị đang nằm ở Phụ sản Đại Học Y Dược , đợi Vinh về đi thăm . Chị rất tiều tuỵ , khóc sưng hết mắt , tuy chỉ là chị dâu họ nhưng thấy thương , vì anh Khải cũng là con trai duy nhất của dì 2 ,lại là cháu nội đích tôn của bên nội ảnh . Cùng là thân phận phụ nữ , nhìn chị thấy xót xa vô cùng .
- Chị hai cố gắng giữ sức khoẻ đi chị .
- Giữ sao giờ em ? Con chị ko khoẻ , người ta kêu chị chấm dứt thai kỳ thì làm sao mà chị khoẻ hả em ?
Cả nhà dì 2 ai cũng buồn , anh Khải năm nay cũng 34,35 mà chị dâu cũng 32 . Cháu là con gái , bác sĩ xác định tim cháu khoan tim gì đó có vấn đề , có 1 khoan có chứa cả máu đỏ và máu đen lộn xộn với nước nữa , nếu sinh cháu đủ tháng cháu có thể sống nhưng dễ bị tím tái và thở ko tốt , cháu sống ko quá 4 tuổi . Mặc cho bao lời khuyên , anh chị mà nhất là chị quyết ko bỏ cuộc , anh chị đi khám Từ Dũ , khám các bác sĩ tiến sĩ giỏi nhất Sài Gòn , thời gian đó tôi hay đi chùa với chị , chị thì cầu phép màu cho con , tôi thì cầu có con .
Chị hai bỏ công ăn việc làm , vác bụng bầu qua tới Thái Lan rồi cả Sin để xét nghiệm lại , cứ mỗi lần như vậy chính chị đề nghị người ta chọc ối lại 1 lần để chính xác . Và cuối cùng , chị kéo dài 1 tháng hơn nữa bác sĩ khắp nơi vẫn kết luận nên chấm dứt thai kỳ . Cuồi cùng , thai được 6 tháng rưỡi , chị phải chấp nhận bỏ con . Ngày chị nhập viện cũng là ngày dì 2 bị bệnh , nên trong nhà phải chia ra lo cho cả 2 người ( chị dâu là trẻ mồ côi , được làm trong hãng gia công mỹ nghệ mới gặp anh hai , mặc dù ăn học ko tới nơi tới chốn nhưng chị giỏi gian và hiền lành ) . Tôi tình nguyện vào viện với chị hôm đó , thay phiên với anh hai Khải
.
Bệnh viện đặt thuốc kích đẻ , chị bị hành sốt , tôi ở trong bệnh viện canh chị mà thấy xót . Chị khám sức khoẻ và nhập viện từ sáng , tới 9h tối vẫn chưa lấy con ra được , nghe nói là phải đặt thuốc gì đó mà làm chị đau lắm , chị nằm trên giường khóc , anh Khải thì xót vợ ko dám nhìn , chỉ có tôi nắm tay chị , nhìn thấy chị xoa bụng và nói chuyện với cháu , phải dũng cảm lắm tôi mới cầm được nước mắt . Mồ hôi chị cứ tuôn theo nước mắt , chị khóc chị kể , chị dằn vặt bản thân . Đáng thương người phụ nữ trong lúc đau đớn nhất lại ko có mẹ cha , ko anh chị em . Anh Khải lâu lâu bước vô hôn đầu vợ , hôn bụng vợ , nắm tay vợ rồi đi ra ngoài . Tôi biết anh cũng bị sốc .
Cảnh tượng của 2 vợ chồng làm cho tới bây giờ nghĩ tới tôi vẫn khóc , tới 11h tối , chị đau nhiều , khóc lớn , bác sĩ mới kêu anh Khải viết giấy đề nghị và cam kết bỏ thai . Đó là 1 ngày thứ 6 ngày 13 , 11h30 người ta đẩy chị đi sanh , chị nắm tay tôi cắn răng
- Chị ko muốn , chị ko muốn bỏ con chị Dung ơi !
Tôi đã khóc theo chị , vừa đẩy theo vừa khóc tới nổi y tá ko cho tôi đi theo xuống phòng chờ nữa , chỉ cho chồng chị đi thôi . 12h45 cháu ra đời , 1,8kg , người ta nói nếu là 1 đứa bé bình thường thì với cân nặng này là rất tốt . Cháu thoi thóp tới 4h sáng cháu mới ra đi , nhưng gia đình phải nói dối là vừa sinh ra cháu đã đi . Trong giấy khai tử sản , chị đòi đặt tên cho cháu là An Nhiên .
Chị mất sức , nằm mê man , 6h sáng Vinh qua đón tôi , an ủi anh Khải và chị . Chở về tới nhà , tôi đã khóc rất nhiều , tôi thương chị , thương cháu và tôi sợ nữa , tôi ám ảnh về nỗi đau của chị , tôi ko biết chị đau tới mức nào lúc đó nhưng tôi hiểu chỉ cần 1% hy vọng cứu được cháu thì chị cũng hy sinh . Tôi bị ám ảnh những lúc chị nói chuyện với con , chị lấy tay tôi để lên bụng , mỗi câu chị nói , tôi nghe cháu đạp mà nhói lòng .
( Hiện tại anh chị đã có 1 cặp sinh đôi nhờ thụ tinh ống nghiệm , 2 cháu đã hơn 2 tuổi )
Tôi mất cả tuần lễ để bình tâm trở lại , tự nhủ lòng phải đảm bảo sức khoẻ tốt nhất để nuôi con trong bụng . Tôi nói chồng đi chùa nhiều , đi chùa Ngọc Hoàng , cứ vào nơi mẹ sanh 12 mụ bà là tôi lại cúi đầu khấn nguyện , trời Phật thương nghe lời cầu của tôi “ nếu thương và cho con 1 đứa con , hãy cho con 1 thai kỳ như ý , con xin hứa sẽ sống tốt hơn vì con , con sẽ tu nhân tích phước cho con và làm việc có ích cho đời , xin trời Phật hãy cho con 1 đứa con “ . Và ko biết tự khi nào , mỗi mùng 1 , ngày rằm vợ chồng tôi đi chùa , cúng dường , ăn chay , nghe niệm phật , tôi ấn tống kinh Phật gửi các chùa . Tôi đọc thuộc 10 bài thập chú .
Má vẫn hay đi café và đi ăn với con Diễm , bé Vy biết hết .
Kỷ niệm 2 năm ngày cưới , má vẫn ăn uống chúc mừng 2 vợ chồng . Hôm sau Vinh đi miền Tây giải quyết công việc .
2 năm 1 ngày , sáng ra má đã dạy dỗ
- Má nghĩ tranh thủ bữa nay con nên đi khám đi , má có nhờ Diễm giới thiệu bác sĩ cho con .
- Tại sao má lại phỉ nhờ nó , nếu đi khám con tự đi , Sài Gòn này ko thiếu bệnh viện lớn và bác sĩ giỏi !
- Đừng cứng đầu ….
- Má , nó bỏ con má , nó phá gia đình con má . Nó làm những việc như vậy , con trai má bị dằn vặt như vậy mà má vẫn còn qua lại , thân thiết với nó vậy má ? Má có nghĩ cho chồng con ko ?
- Má biết tâm trạng của con , má biết con ghen . Nhưng má lớn , má muốn tốt cho con , con nên nghe lời má . Má nói con nên đi khám , tự đi cũng được nhưng má nghĩ con đừng kêu bé Diễm là nó , má ko thích !
- Đừng có trả treo , đi khám đi , phụ nữ gì mà 2 năm lấy chồng ko có bầu , đừng để cho người ta nói là cây độc ko trái ….
- Con ko đi , chừng nào anh Vinh về thì 2 vợ chồng con đi chung . Với lại con ko cần cái thứ bá dơ bá láp đó giới thiệu gì hết , con có miệng có tiền con tự đi tìm bác sĩ giỏi được . Con có là gái độc thì cũng ko độc bằng thứ phá hoại gia đình người khác . Con cám ơn má , thưa má con đi làm .
Mới sáng ra đã phải điên lên mới chịu , hết chồng tới má chồng, sao cũng được nhưng miễn đừng nhắc tới con đó . Tôi ko nghĩ là mình vừa dám “ tay đôi “ với má , ko biết má có lên máu ko nữa . Nhưng nếu có lên máu thì là tôi chứ , tự nhiên lại đi lôi cái con đó vô chuyện nhà tôi , con này tôi mà để yên cho nó thì nó ko để yên cho tôi mà , ngày nào má còn qua lại thân thiết với nó thì ngày đó má con ghét tôi . Ko biết ông Vinh ổng nói chuyện với má sao mà thấy mọi chuyện vẫn y cũ … Chán .
Tới chỗ làm , tôi tức quá gọi điện cho Vinh , tôi ko phải cái kiểu hở ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng méc chồng , tôi cũng sợ mình sẽ trở thành nguyên nhân gây bất hoà giữa má với Vinh . Nhưng hôm nay tôi tức quá rồi
- Uhm , anh nghe
- Anh coi đó , má nói em cây độc ko trái gái độc ko con . Có gì độc địa hơn má ko nói em ko ? Má kêu em tranh thủ ko có anh ở nhà tự đi khám đi , má còn nói có gì má nhờ con Diễm giới thiệu bác sĩ giỏi cho . Em ko tính nói anh nhưng em buồn quá .
Ko hiểu sao vừa nói là tôi đã thút thít , chắc là do tủi thân thiệt , giờ nghĩ lại mới thấy má nói nặng quá , chẳng khác nào má chửi tôi , má rũa tôi .
- Để đó , anh lấy tiền xong anh về liền .
- Anh về đi khám với em đi , nhưng anh đừng nói gì để má giận , anh giải thích cho má hiểu đừng có nhắc tới con Diễm với em được ko ? Sáng em có cãi lại má , giờ em sợ má giận .
- Em cãi lại má cái gì ?
- Em nói má đừng có nhắc tới con kia , em tự biết đi khám , em có độc cũng ko độc bằng nó . Vậy em có hỗn quá ko ? Em sợ chiều về má la em quá .
- Uhm , thôi nói vậy thôi thì ko sao , để đó chiều anh về giải quyết . Nín đi , đi làm đàng hoàng nha .
- Uhm , bye anh .
- Bye em .
Chiều đi làm về , bé Vy chạy ra lôi tôi vô thẳng lên phòng nói chuyện , má cũng ở phòng má , Vinh đang ở cửa hàng với ba
- Chị , nãy em nghe má nói điện thoại với anh ba , chửi dữ lắm
- Chửi dữ lắm hả ?
- Uhm , chửi anh ba sợ vợ , em tội nghiệp chị quá , chắc tối nay chị ăn cơm ko ngon rồi , mà sao vậy chị biết ko ?
- Uhm , tại chị , sáng chị cãi má .
- Trời , sao chị cãi má chi vậy ?
- Chị tức
Rồi tôi kể bé Vy nghe , nghe xong con nhỏ cũng phản ứng . Chuyện này bé Vy biết chứ chuyện con kia đâm tôi tôi vẫn chưa kể cho bé nghe .
- Trời , má nói vậy luôn hả chị ?
No comments:
Post a Comment