"Tôi nghĩ, tôi 【 beep --】."
Không cần nghi ngờ, hệ thống phòng ngự trong đầu Hạ Hoàng Tuyền đã không hề khách khí chặn lại câu nói đằng sau của Thương Bích Lạc với hiệu suất công việc siêu mạnh của mình, cho nên cô không nghe thấy gì cả, đúng, cô không nghe thấy gì hết!
Nhưng mà, dù có chặn lại câu sau, lại không thể không nhìn ánh mắt và biểu cảm của hắn, không phải là lần đầu tiên nghe hắn nói... Khụ! Nhưng mà, khác với lúc trước, lúc này, trực giác mà cô vốn tin tưởng cho cô đáp án khẳng định 100%.
Tên này không đùa?
Quả thực là... Không thể dùng từ không tưởng tượng nổi để hình dung, hoàn toàn là tìm kiếm cái lạ, được chứ?! Giống như trong shojo manga, trang trước mọi người còn đang vui vẻ đi ra ngoài cắm trại, trang sau bỗng bị thiên thạch từ trên trời giáng xuống diệt sạch, tràn ngập cảm giác hư ảo không thực tế —— cô bất giác lại xuyên không đến một thế giới khác sao? Hay là vừa rồi đánh nhiều quái vật, mệt đến mức bị ảo giác?
Tóm, tóm lại, thật đáng sợ!!!
Hạ Hoàng Tuyền một tay xoa trán, một tay kia hướng về phía đối phương làm động tác "stop": "Đợi, đợi đã, tôi hơi choáng đầu." Hình như là nghe nhầm rồi, cho nên, cô đi bộ một chút là được? Để gió thổi một lát là khỏe rồi, đúng, khẳng định sẽ thoải mái hơn.
Nghĩ vậy, cô gái một lòng một dạ muốn tản bộ ở nơi đầy zombie này, "đối thủ" của cô lại đoán trước được nói ra một câu: "Trốn tránh hiện thực mới là hành vi vô cùng đáng xấu hổ."
"......" Đây là nhân quả báo ứng sao? Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy vô cùng đau khổ, vừa rồi cô còn mắng đối phương đáng xấu hổ, hiện tại lời này bị ném lại người mình. Thua người không thua trận, cô gái bị dồn vào đường cùng dứt khoát vươn tay nắm lấy đầu Thương Bích Lạc, lắc qua lắc lại hai lần, "Đầu óc anh không có vấn đề chứ?" Nghĩ nghĩ, từ trước đến giờ ngoại trừ đánh hắn cô không hề có sự trao đổi gì khác, vậy mà cũng... Hắn là M sao?!
"......"
"Chẳng lẽ bị tôi đánh ngu rồi?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, gõ nhẹ vào đầu thanh niên, rồi sau đó giật mình, đây không phải là dưa hấu, cho dù gõ cũng không đoán được đã chín hay chưa.
Trên mặt Thương Bích Lạc cũng dần hiện lên vẻ tươi cười: "Đánh lạc hướng cũng vô dụng."
"......"
Trong mắt cô gái, nụ cười của thanh niên vừa xảo quyệt lại vừa đáng giận, lần đầu tiên cô cảm thấy mình rơi vào hạ phong khi tranh chấp với đối phương, giống như một con cừu bị sói dồn vào đường cùng, cảm giác vô cùng không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, đặc biệt không thoải mái!
Không hổ là boss ư? Vừa rồi hắn muốn, khụ khụ, gì kia đúng không? Tại sao bây giờ không khác gì bức người tốt làm chuyện xấu? Tiến triển này hoàn toàn không phù hợp.
Cô gái không hề ý thức được tình huống hiện tại có đến 0.8 nguyên nhân từ mình nhíu nhíu mày, dường như đang tự hỏi nên giải quyết thế nào, suy xét một lát, cô chưa hề từ bỏ ý định hỏi lại: "Anh nghiêm túc à?"
Thương Bích Lạc vươn tay đặt trên vai cô, gương mặt anh tuấn tiến lại gần: "Cô đã biết đáp án rồi, không phải sao?" Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Hạ Hoàng Tuyền muốn lui về sau, lại phát hiện bàn tay xảo trá của đối phương đã đặt lên gáy cô, hoàn toàn che lại dường lui của cô.
"Tôi bị thương." Thanh niên cười tủm tỉm nói, "Hơi mạnh một chút đều có thể làm tôi bị thương lần hai."
"......" Con mẹ nó! Tên này có thể càng vô liêm sỉ hơn được không?! Nên giết chết hắn thì hơn!
Hạ Hoàng Tuyền sắp phạm phải "Tội giết người" đang chuẩn bị ra tay, Thương Bích Lạc bỗng dừng lại động tác, yên lặng lui về phía sau, trở lại tư thế bình thường.
"?"
Nhìn chăm chú vào cô gái mặt đầy sát khí lại mờ mịt, thanh niên bỗng bật cười: "Không được, quá bẩn, hoàn toàn không xuống tay được."
"...... Thương • Bích • Lạc!!!" Tuy định phản kháng, nhưng cảm giác bị ghét bỏ này là sao chứ? Thật muốn phun đầy máu zombie vào người hắn!
"Sao vậy? Thất vọng ư?"
" "Thất • vọng • gì • chứ!!!" Cô gái sắp tức điên lên đập mạnh xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm", mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
"......" Khóe miệng Thương Bích Lạc giật giật.
....." Hạ Hoàng Tuyền siết chặt nắm tay.
"Ai nha em gái, em đang định nấu cơm dã ngoại à?" Ngôn Tất Hành không biết đã đi lại từ lúc nào, tán thưởng nói, "May quá, giảm bớt công đào hầm!"
"......" Lúc này, người run run khóe miệng đổi thành Hạ Hoàng Tuyền, "Không, không có gì."
"Đúng rồi, em gái, xe bị loại zombie cường tráng kia đập hỏng không dùng được nữa, anh tìm lều, em dựng lều giúp?"
"Được." Cô gái không hề do dự gật đầu, có việc làm cũng tốt, nếu ở lại cô chỉ sợ mình thật sự sẽ phạm tội giết người.
Sau khi uy hiếp làm động tác cắt cổ nhìn Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng tiêu sái, lại mơ hồ lộ ra chút bối rối.
"Chậc chậc chậc..." Ngôn Tất Hành chậc nhẹ, buông lều vừa mang đến xuống, "Anh bắt nạt cô ấy như vậy không sao chứ? Tuy ngẫu nhiên cũng coi là tình thú, nhưng đùa quá chớn cẩn thận bị đánh." Hắn nhìn boss Thương từ trên xuống dưới, vô cùng quyết đoán kết luận, "Anh tuyệt đối không chịu nổi một nắm đấm thực sự của cô ấy."
Thương Bích Lạc cười, thả lỏng tay: "Tôi nghĩ, tình huống theo lời anh sẽ không xảy ra."
Ngôn Tất Hành nhìn Thương Bích Lạc: "Tự tin quá mức cẩn thận gặp bi kịch, em gái cũng không phải là một cô nàng hành động theo lẽ thường."
"......"
"Nhưng mà, nhìn em gái tức giận cũng thật vui." Ngôn tiểu ca sờ cằm, "Đặc biệt là lúc muốn đánh người lại cố nhịn, phải gọi là... Này! Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Boss Thương cười mà không cười nhìn chăm chú vào thanh niên bên cạnh, cho đến khi đối phương sắp nói "Anh đây thề sống chết cũng không nghe theo dâm uy", mới nói: "Anh nghĩ nhiều quá."
"... Được rồi được rồi, tôi đã biết, chỉ anh mới có thể bắt nạt em ấy được chưa?" Ngôn Tất Hành lau mồ hôi lạnh trên đầu, trong lòng thầm châm chọc —— ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy thật sự không thành vấn đề ư?! Bị người đáng sợ như vậy để mắt, em gái cũng thật đáng thương. Sau đó hắn lại chưa từ bỏ ý định, đi tới gần, "Anh thật sự không sợ em ấy thù dai?"
"Cô ấy sẽ quên nhanh thôi." Thương Bích Lạc trả lời thật khẳng định, "Bởi vì cô ấy ngốc." Khi nói vậy, thanh niên không hề chú ý tới vẻ tươi cười trong mắt mình.
Bị ánh mắt này làm sợ hãi đến mức run rẩy cả người, Ngôn Tất Hành xoa xoa tay, âm thầm than thở hai câu "Mình không gay mình không gay những kẻ khoe khoang tình cảm nhanh chia tay nhanh chia tay" rồi không nói gì nữa, đi làm chuyện của mình.
Mà lúc này Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không ý thức được mình bị sói để mắt đến còn bị đồng tình, cho đến bây giờ, chỗ tốt của việc có lực lượng dồi dào hoàn toàn thể hiện rõ rệt, cô nhanh chóng dựng xong lều, vì tránh sau đó gặp mưa to, cửa vào cản gió, lót dưới đáy, bốn phía chặn lại bằng đá, ở ngay dưới đường biên của đỉnh lều đào một rãnh sâu để thoát nước.
Vừa làm cô vừa nghĩ đến lời mà Thương Bích Lạc nói, kỳ thật trong lòng cô không bình tĩnh như những gì mà cô biểu hiện.
Không phải chưa từng có ai tỏ tình với cô.
Lần đầu tiên bị tỏ tình là lúc lớp năm tiểu học, đối phương là lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn, sau khi tan học hai người cùng trực nhật, cô đang bịt mũi dùng chổi quét bụi, đối phương bỗng nói "Hạ Hoàng Tuyền tớ thích cậu!", cô nhớ rằng lúc đó mình trượt tay, cái chổi bay ra ngoài, mặt và đầu hai người đầy bụi, trông rất ngu ngốc. Suy nghĩ một lát, cô từ chối, lý do là "Tớ không thích những bé trai hay chảy nước mũi", bạn cùng bạn với trái tim thủy tinh bị tổn thương rơi lệ mà đi, ngày hôm sau tìm cô giáo đòi đổi chỗ ngồi...
Đến tận cấp hai cô mới ý thức được rằng, câu nói năm đó của mình làm tổn thương tâm hồn thiếu niên đến mức nào, nhưng muốn xin lỗi cũng đã chậm, đối phương đã biến mất trong dòng lũ cuộc đời cô rồi.
Lần thứ hai bị tỏ tình là cấp ba, lần này không phải bạn cùng bàn, là bạn nam cùng học thêm vào chủ nhật, hai người không học cùng trường, nhưng nhà cực kỳ gần, trùng hợp là chương trình học thêm lại hoàn toàn giống nhau, thứ bảy chủ nhật thường xuyên đi cùng xe bus, gặp mặt nhiều liền trở nên thân thiết. Bạn nam không chảy nước mũi còn khá đẹp trai, tiếc là vừa tỏ tình xong, hai người đả gặp cướp, đối phương bị hành động hăng hái phản kháng anh hùng cứu mỹ giơ thùng rác sắt lên đập người ta làm kinh hãi, sau đó... Không có sau đó...
Lần thứ ba chính là hôm nay.
Trên ý nghĩ nào đó, cô khá có kinh nghiệm với chuyện "Được tỏ tình" này, chỉ là, đối tượng lần này có phải quá đáng sợ hay không?
Đó là Thương Bích Lạc! Thương Bích Lạc!
Người đọc sách rồi thì biết, tên này có chứng ghét phụ nữ! Không, đối với đàn ông cũng thế luôn! Nói như vậy, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi có ngày đối phương sẽ thích ai đó, bởi vì trong cảm nhận của cô, hắn là người không biết yêu, có khuynh hướng phản xã hội phản nhân loại, thuộc loại "Cứ đùa giỡn rồi ngày nào đó sẽ ngán, sau đó mọi người cùng chết".
Nhưng người như vậy, lại...
Hơn nữa là nghiêm túc.
Hoặc là nói, chính vì vậy mới thật đáng sợ.
Nếu hắn có ý đồ khác, cô hoàn toàn có thể không hề khách khí cho một trận, nhưng tình huống hiện tại, ngược lại làm cô thấy có hơi khó giải quyết.
Sự tình vì sao đến nông nỗi này?
Cô gái còn đang rối rắm, cho đến khi Ngôn Tất Hành gọi mới bừng tỉnh, chỉ thấy Ngôn Tất Hành chỉ vào "Phòng thay đồ tạm thời" làm từ những mảnh vụn lều và ống tuýt, khoe khoang nói: "Được không?"
"Ừm, không tồi." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, nhìn người mình, "Đúng là cần phải thay quần áo mới được." May mà hành lý mang theo có quần áo.
"Đợi lát nước đun chút nước mưa rồi dùng để lau người, dù sao vẫn còn đủ nhiên liệu." Ngôn Tất Hành lấy ra một đống vật tư có thể sử dụng như làm ảo thuật, sau đó lấy kính chiếu hậu dỡ từ trên xe cho cô, "Này."
"Cảm ơn." Hạ Hoàng Tuyền nhận gương, vô tình nhìn vào, bỗng chốc sợ ngây người —— đây, đây là ai chứ?!
Kẻ đầy mặt toàn máu tươi này là cô?! Thoạt nhìn còn đáng sợ hơn zombie được chứ?!
Cô nghĩ mình rốt cuộc hiểu vì sao Thương Bích Lạc nói không ra tay được rồi... Không chỉ là vấn đề máu zombie, còn là vấn đề bề ngoài nữa!
Dưới loại tình huống này cũng tỏ tình được, tình yêu đích thực! Chắc chắn là tình yêu đích thực!
—— Lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy, tình yêu hóa ra là một điều vĩ đại đến thế, tuy rằng cô hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Thương Bích Lạc nghe thấy tiếng nghiến răng của cô gái không dám nhúc nhích trong lòng, tâm tình tốt vô cùng, hắn thở phào, sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của cô gái: "Đúng rồi, những người còn lại thì sao?"
Khi tìm về lý trí, Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc làm rõ lúc này hẳn nên chú ý đến điều gì.
Tuy rằng có chút bất mãn khi cô quan tâm những người khác hơn, nhưng boss Thương cũng hiểu rõ hành vi ngăn cản chỉ làm tăng thêm sự phản cảm của cô mà thôi, vì thế buông lỏng tay ra: "Ngôn Tất Hành không sao cả, tài xế đã chết, Hứa An Dương hẳn là còn sống, nhưng tình huống khá tệ."
Khi hắn nói, Hạ Hoàng Tuyền cũng bắt đầu chứng thực, tình huống không khác biệt gì nhiều so với lời của Thương Bích Lạc. Tuy Ngôn Tất Hành và Hứa An Dương đều hôn mê bất tỉnh, nhưng lại hoàn toàn bất đồng, người trước quả thực may mắn đến mức làm cho người ta ghen tị, còn người sau... Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, nhìn chăm chú vào tử khí lan tràn trên người Hứa An Dương, biết tình hình vô cùng tồi tệ, cần phải cấp cứu ngay, nhưng cầu bị sụp một đoạn, hiện tại bọn họ không có cách nào quay nào.
Đến cùng phải làm thế nào?
Đang do dự, một bàn tay bỗng nắm lấy tay cô.
"Tiểu Hạ..." Hứa An Dương vốn hôn mê không biết bỗng tỉnh lại từ lúc nào, hơi thở mỏng manh, không còn sức sống như trước nữa.
"......" Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhớ tới điều gì đó, vội vàng rụt tay về, "Trên tay tôi có máu zombie... Hiện tại tôi phải đi tìm..."
Hứa An Dương cười cười: "Tôi hiểu rõ tình huống của mình, không cần phiền toái nữa."
"Nhưng mà..."
"Thật xin lỗi, Tiểu Hạ, kéo cô vào việc này." Húa An Dương nhỏ giọng, áy náy nói.
"Không..." Thực ra, cho dù hắn không tới tìm cô, cô cũng sẽ trăm phương nghìn kế để vào đội ngũ.
Cô gái vội xua tay, lại nghe thấy người đàn ông trung niên hiện giờ chỉ còn một hơi nói: "Nhưng may mà tôi đưa cô tới đây, nếu không, người chết lại càng nhiều hơn."
"......"
"Sắp chết rồi, tôi không muốn nói dối nữa." Hứa An Dương ho nhẹ, bọt máu phun ra, "Tôi đưa các chiến sĩ đến, cuối cùng lại không thể đưa bọn họ về an toàn, cho dù xuống đất, tôi vẫn thấy hổ thẹn, nhưng..." Hắn nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, đôi mắt đau buồn bỗng sáng ngời, "Tiểu Hạ, tuy rằng chúng ta quen biết không lâu, nhưng tôi biết, cô là người tốt. Nói thật, trước khi đi tôi còn có dự cảm không lành, cho nên đã nhờ bạn chăm sóc Tiểu Chân. Tôi biết cha mẹ nó có lỗi với cô, nhưng đứa nhỏ vô tội, nếu... Nếu tương lai nó gặp chuyện gì khó khắn, hi vọng cô có thể giúp đỡ."
"......" Tiểu Chân? Hạ Hoàng Tuyền nhớ lại vợ chồng Vương Thụy từng khiến mình chấn động cùng với đứa nhỏ mà bọn họ lưu lại, cô gật đầu, "Được."
"Vậy là tốt rồi." Biểu cảm của Hứa An Dương giống như thở phào nhẹ nhõm, "Nếu vậy, tôi có thể yên tâm rồi."
Tử khí, càng đậm hơn.
Hạ Hoàng Tuyền biết, sinh mệnh của người đàn ông này chỉ sợ đã không còn cách nào cứu vãn.
"Sau khi tôi chết, có thể phiền cô ném tôi và Tiểu Tiếu vào trong sông được không?"
Tiểu Tiếu là tên chiến sĩ đã chết.
"Ném vào trong nước?" Việc này có nghĩa ngay cả hài cốt cũng không còn, Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, "Anh..."
"Cầu sụp, mấy người không biết lúc nào mới về được." Hứa An Dương cười khổ, "Tôi làm người cả đời, không muốn sau khi chết lại biến thành đồ ăn vặt cho zombie. Về phần Tiểu Tiếu... Xét đến cùng là tôi có lỗi với cậu ấy, sau khi chết nếu có cơ hội, tôi đích thân xin lỗi cậu ấy..."
"......"
Nhậm Cường chết trong lửa, tôi chết trong nước, hai anh em chúng tôi xem như vượt lửa quá sông, không biết xuống đất rồi có còn gặp lại hay không..." Người đàn ông trung niên nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười, hơi thở ngày càng mỏng manh, cuối cùng trở nên im ắng.
Hạ Hoàng Tuyền nhắm mắt lại, trong lòng buồn bã không thôi. Chính xác mà nói, cô không quá thân quen với người đàn ông này, nhưng, chuyện mà hắn phó thác trước khi chết lại liên quan đến người khác.
Kết cục của hắn vốn không nên là như vậy, trên thế giới này vì sao phải có zombie?
Thực hiện lời hứa không tốn quá nhiều công sức, rất nhanh, trên mảnh đất tĩnh lặng chỉ còn lại ba người sống. Lúc này, Thương Bích Lạc bỗng vươn tay, xoa đầu cô gái.
"...... Đừng coi tôi là chó con!" Hạ Hoàng Tuyền hất tay hắn ra, bất mãn nói.
Thương Bích Lạc gật đầu: "Ừm, cô không phải chó con." Là một con mèo hoang hay xù lông, vươn tay xoa tiếp.
"Tên khốn này..."
"Tôi bị thương."
"Này!" Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, tên khốn, đúng là đáng ghét! Cô bực tức nói, "Lại đùa cẩn thận tôi lấy máu zombie bôi đầy mặt anh!"
"Máu..." Thương Bích Lạc bỗng nhớ tới điều gì, sắc mặt thay đổi, nắm lấy tay phải của cô, cẩn thận nhìn, "Tay cô trực tiếp chạm vào máu zombie?"
"Hả?" Cô gái ngẩn người, hiển nhiên không quá rõ ràng, sau đó bỗng hiểu ra, "Anh đang nói đến miệng vết thương trên tay sao?" Tay cô lau vào quần áo, tuy không có tác dụng lớn nhưng ít nhất có thể nhìn rõ lòng bàn tay, "Vết thương nhỏ này mười phút là khỏi rồi."
Thương Bích Lạc thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp: "Cô thật sự là nhân loại ư?"
Hạ Hoàng Tuyền thiếu chút nữa không nhịn được, nhịn, cô nhịn!
"...... Anh - chờ - cho - tôi -!!!"
"Được, tôi chờ." Thanh niên nở nụ cười, cho dù là phản ứng như vậy cũng được, tốt hơn lúc trước nhiều.
"Anh... Quên đi..." Hạ Hoàng Tuyền thở dài, không thể nghi ngờ, so da mặt dày với tên này cô thua là cái chắc, nhưng tình huống trước mắt, hiển nhiên không thể cứ ngồi yên như vậy, cô đứng lên, vỗ bụi trên đầu gối, lập tức cảm thấy hành vi này thật dư thừa, bởi vì trên người quá bẩn, hơn nữa, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời dần trở nên âm u, đây là điềm báo sắp mưa, nhưng thành phố N đã sớm trở thành mảnh đất khô cằn này thì tìm đâu ra chỗ thay quần áo và trú mưa chứ?
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Thương Bích Lạc nói: "Chiếc xe lật ngã ở phía trước là xe chuyển vật tư."
"Hả?" Nhờ hắn nhắc nhở, Hạ Hoàng Tuyền cũng nhớ ra, hình như đúng là như vậy, "Hiện tại tôi phải đi." Nói xong, trong lòng bỗng nặng trĩu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người trên chiếc xe kia hẳn đã...
"Không cần cô đi." Thương Bích Lạc nhếch miệng, lộ ra nụ cười làm Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy ngứa ngáy chân tay, "Nằm lâu thế rồi, anh nên ngồi dậy đi chứ?"
"......"
"Khụ khụ... Không phải sợ quấy rầy hai người sao?" Người nào đó mở to mắt, vừa gãi đầu vừa bò lên, cợt nhả nói.
"Anh giả vờ bất tỉnh?"
"Em gái đừng nói khó nghe như thế, anh chỉ tỉnh sớm một chút, ừm, một chút mà thôi..." Ngôn Tất Hành vươn tay ra làm một động tác kỳ lạ, khi thấy ánh mắt đầy sát khí của người nào đó thì run lẩy bẩy, "Anh sai rồi, anh sai rồi! Hiện tại anh phải đi tìm đồ, đi đây!"
Nhìn chăm chú vào dáng vẻ chạy trốn như con thỏ của người nào đó, Hạ Hoàng Tuyền xoa trán, vì sao tên này chỉ cần vừa xuất hiện, liền hoàn toàn không thấy căng thẳng nữa? Trên ý nghĩa nào đó mà nói... Hắn thật sự là nhân tài!
"Khó được không có người ngoài, chúng ta nói chuyện được chứ?" Không hề khách khí coi Ngôn tiểu ca là người ngoài, Thương Bích Lạc nói với cô.
"Có gì để nói chứ?" Lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới nhớ tới, trước đó mình quyết tâm không quan tâm đến người này nữa, kết quả... Lại còn khóc trước mặt hắn... Đáng ghét! Cô càng nghĩ càng thấy bực mình, híp mắt lại, uy hiếp, "Tên nhóc, tôi cảnh cáo anh, chuyện lúc trước quên hết cho tôi, nghe rõ chưa?!"
"Chuyện gì?" Thương Bích Lạc hỏi ngược lại, "Cô ôm tôi khóc, hay là... Chuyện tôi hôn cô?"
"Ai ôm anh... Anh còn mặt mũi nói chuyện kia ra?" Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới cô liền nổi giận, tên này cảm thấy cô không thể đánh hắn nên không kiêng nể gì ư?"
Quả nhiên đang tức giận sao? Thương Bích Lạc nhíu mày, hắn cảm thấy vô cùng không hiểu cô đang nghĩ gì, hoặc là nói, không rõ vì sao lúc trước cô sẽ có phản ứng quá khích như vậy, ngay cả hắn cũng có thể nhận ra —— cô không ghét hắn, thậm chí vô cùng quan tâm đến tính mạng của hắn, hơn nữa theo tính cách của cô, ngay cả cự tuyệt cũng sẽ không dùng cách thức như vậy.
Đang suy nghĩ, hắn bỗng thấy vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, lại khôi phục dáng vẻ mặt không biểu cảm lúc trước: "Anh đã muốn nói, được, vậy thì nói! Nói thực, tuy tôi đối với anh không thể nói là tốt, nhưng tuyệt đối không muốn đùa giỡn anh, thậm chí... Nói tóm lại, vì sao anh phải làm thế? Không biết là rất đáng xấu hổ ư?!"
"... Đùa giỡn?" Lời nói quả quyết của cô làm Thương Bích Lạc sửng sốt, hắn nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng không có một lý do nào liên quan đến việc này, hắn nhíu mày, nghĩ một lát, bỗng hiểu ra, cô không phải vì... Đây quả thực là... Thanh niên không biết nên có nhận xét gì về việc này, rốt cuộc hai người bọn họ nhầm lẫn ở đâu mới cho ra kết luận hoàn toàn trái ngược cho cùng một sự việc chứ?
Nếu hôm nay hắn không hỏi, hiểu lầm này hẳn sẽ tiếp tục kéo dài.
Vốn không định lật át chủ bài nhanh như vậy, nhưng nếu nói dối, chắc chắn sẽ bị trực giác dã thú kia của cô vạch trần, chỉ nói thật mới có thể thuận lợi vượt qua hệ thống bảo vệ bẩm sinh của cô.
Việc phát triển đến mức này, hắn thật sự không biết nên khóc hay cười, nhưng hắn hiểu rõ, đối với kẻ ngốc như vậy, chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất, bởi vì, cô sẽ tự động tránh né tất cả những quả cầu bay đến theo đường cong, đồng thời đá chúng nó tới nơi cách mục tiêu xa vạn dặm.
"Anh cho rằng không phải là đùa giỡn?" Thấy boss Thương khốn khiếp không hề áy náy, ngược lại lộ ra vẻ đăm chiêu, Hạ Hoàng Tuyền càng giận dữ hơn.
"Đương nhiên không phải."
"Anh!"
"Là thích."
"... Hả?" Hạ Hoàng Tuyền ngây người, việc gì đang xảy ra? Cô gái rối rắm đang định đặt câu hỏi, sau một giây, lại nghe được lời cô cho rằng sẽ không bao giờ được thốt ra từ miệng thanh niên ——
"Tôi nghĩ, tôi là..."
Vì...... Sao......
Cô gái bỗng trợn to mắt, cảnh vật xung quanh dường như biến thành một màn kịch câm quay chậm gấp trăm lần, không khí cũng trở nên nặng nề, cho dù chỉ nhúc nhích một ngón tay cũng đều tốn sức.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong tiếng thét vang vọng trời đất kia, nhóm zombie vốn không hề có trí tuệ và lý trí, giống như con rối bị khống chế, đồng loạt làm ra những hành động nhân tính hóa.
Zombie loại phòng ngự tiến lên, lấy người ngăn cản viên đạn, phía sau chúng nó là trăm nghìn con zombie loại sức mạnh bỗng cong người nhanh chóng va mạnh vào cầu.
Vết rạn mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan trên cầu, gần như có thể nghe được tiếng động mạnh mà nó phát ra.
Một nửa đoạn cầu phía sau sụp xuống!
Vô số chiếc xe rơi xuống, rơi vào dòng sông chảy xiết trong tiếng kêu thê lương của mọi người, làm bắn lên bọt nước rồi biến mất trong giây lát.
Cho dù là xe, hay là sinh mệnh, đều giống như chưa từng tồn tại.
Ngồi trên chiếc xe việt dã chạy cuối cùng, nhóm người Hứa An Dương khá may mắn, bởi vì bọn họ không rơi vào trong sông; bọn họ cũng rất xui xẻo, do địa thế thay đổi, thân xe lật về một bên, lăn vài vòng liên tục mới ngừng lại.
Một bàn tay đầy máu tươi vươn ra ngoài cửa sổ, lại yếu ớt buông xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt...
Sau đó tích thành một bãi máu đỏ tươi, phản chiếu cánh tay tái nhợt mà yếu ớt ấy.
Không...
Không thể...
"Không thể!!!!!!!!"
Bầu trời bỗng nhiễm màu máu!
Mặt đất đang rung chuyển!
Loài chim không biết tên kêu thảm thiết trong sắc trời bị nhuộm hồng!
Không còn biết đến cái gì nữa!
Cái gì cũng không muốn biết!
Giết!
Giết chúng nó!
Giết sạch toàn bộ!!!
"Chết! Toàn bộ đều phải chết!!!"
Tất cả hi vọng vỡ tan trong nháy mắt, trong đầu cô gái dường như có thứ gì đứt đoạn, điên cuồng mà vung trường đao trong tay, giống như máy móc giết hại không còn lý trí, chém giết tất cả những sinh vật còn đứng thẳng ở trước mắt.
Cho nên cô không thấy được thanh niên đang cố gắng thoát ra ở khoang xe sau.
Lật xe nằm ngoài dự đoán của Thương Bích Lạc, nhưng khi chiếc xe rốt cuộc ngừng lăn, hắn phát hiện mình may mắn không chết, giật giật ngón tay, hắn bỗng nghe thấy tiếng kêu thê lương của cô gái.
Tiếng kêu giống như tuyệt vọng vì mất đi hết thảy.
Là... Bởi vì hắn?
Cho dù biết chân tướng có thể không như hắn nghĩ, trái tim vẫn đập mạnh.
Nghỉ ngơi một lát, hắn rụt tay lại, kiểm tra vết thương trên người —— tay trái gãy, cổ tay cũng bị rách da, máu tươi giàn giụa, đầu gối trái phải không sao cả, cẳng chân trái và mắt cá chân phải gãy xương nhưng không nghiêm trọng, phiền toái nhất là xương sườn gãy ba cái, may mà không đâm vào nội tạng, nhưng tạm thời không thể trèo ra khỏi xe, nếu không vết thương sẽ nặng thêm.
Sau khi tự mình kiểm tra xong, hắn bắt đầu quan sát những người còn lại trong xe, Ngôn Tất Hành hôn mê, may mắn đến mức khiến người may mắn còn sống như hắn cũng phải ghen tị, toàn thân ngoại trừ mấy chỗ bầm tím và trầy da thì không bị sao cả.
Hứa An Dương và tài xế lại không may mắn như vậy.
Đầu tài xế đầy máu tươi, gương mặt đã hơi biến dạng, không còn thở nữa.
Mà Hứa An Dương, bởi vì chỗ ngồi ở trước hắn, không quan sát được tình hình cụ thể, nghe kỹ còn có tiếng hít thở mỏng manh, tình huống rất tệ.
Thương Bích Lạc dùng tay phải còn lành lặn xé vạt áo sơ mi trắng, cẩn thận che lại miệng vết thương đổ máu, trong tình huống xung quanh đều là zombie, vết thương kiểu này thật dễ dàng lây nhiễm virus, không thể không cẩn thận.
Vừa làm xong, tay hắn bỗng cứng lại, đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường, nhìn qua cửa xe vỡ nát, phát hiện một đôi chân trần màu xanh đen đứng cách đó không xa.
Zombie......
Nhìn dáng người, đó là zombie có lực lượng mạnh nhất.
Lần theo mùi máu tươi mà đến sao?
Nếu là nó, vậy có thể lợi dụng.
Thanh niên kéo cánh tay rơi ra ngoài xe của tài xế về, sau đó gõ vào xe, phát ra tiếng vang có quy luật, quả nhiên, zombie từng bước đi về phía hắn.
Khi đi đến bên cạnh, nó bỗng dừng lại.
Do dự một lát, zombie cúi đầu thét lên, rồi sau đó vươn tay, giữ chặt cửa xe vặn vẹo biến dạng, nhẹ nhàng kéo ra, cửa xe liền rơi xuống!
Cùng lúc đó, một khẩu súng xuất hiện trong tay Thương Bích Lạc, zombie loại sức mạnh tuy rất khỏe, nhưng tốc độ lại chậm, lực phòng ngự cũng chỉ mạnh hơn loại tốc độ một chút, hoàn toàn không thể so sánh cùng loại phòng ngự, cho nên...
Ngón tay chạm vào cò súng.
Thanh niên đang chờ đợi cơ hội công kích tốt nhất.
Ngay lúc này!
Một đôi chân mảnh khảnh xuất hiện đằng sau zombie.
Thương Bích Lạc bỗng ngẩn ra, một giây sau, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, zombie đứng ngoài cửa xe bỗng ngã xuống, biến thành hai nửa, nghiêng về hai bên, phát ra một tiếng nổ "Bùm", bụi đất bay mù mịt, máu màu đỏ tươi bắn ra, nhiều điểm lấm tấm bắn lên người cô gái, cũng có vài giọt dính vào gò má trắng nõn như gốm sứ của cô.
Hạ Hoàng Tuyền giống như bước ra từ địa ngục, trên người tràn đầy máu tươi, cô lại vô tri vô giác, bỏ trường đao xuống, cúi người về hướng bị zombie cạy ra, ra sức kéo rách vỏ ngoài cứng rắn của chiếc xe.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp thuộc về người sống nắm lấy tay cô.
"Đủ! Còn tiếp tục cô sẽ bị thương!"
"...... Thương Bích Lạc?" Giọng nói của cô gái hoảng hốt mà không chắc chắn, giống như đến từ một thế giới khác.
"Là tôi."
"... Anh không chết?"
"Đúng, tôi không chết."
"......" Cô gái bỗng rụt tay lại, sau đó nhặt đao trên đất, một lần nữa chém vào xe, chỉ một lát, chiếc xe vốn chắc chắn bị cô cắt ra.
—— Giống như đứa trẻ dùng búa gõ vào quả hạch để lấy nhân.
Thương Bích Lạc bị suy nghĩ của mình làm bật cười, chẳng lẽ hắn là nhân sao? Đây không phải là một kiểu so sánh tốt đẹp gì.
Một giây sau, hắn thấy được trời xanh mây trắng vốn cho rằng sẽ không gặp lại nữa.
Cùng với... Cô gái đầy người là máu và cả đống thi thể zombie đằng sau lưng cô.
Giống như sứ giả gieo rắc sự chết chóc đến từ thế giới khác, lại không làm người ta thấy sợ hãi, không, thay vì nói là không sợ hãi, mà phải nói rằng cô gái khiến thanh niên bỗng dâng lên cảm giác sung sướng một cách vặn vẹo, giống như kéo con chim đang tự do bay lượn vào lồng giam màu vàng, dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, muốn khống chế gì đó, cướp lấy gì đó...
Ý nghĩa này giống như một đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhen nhóm trong lòng Thương Bích Lạc, nhưng sau một giây, lại bị nước mắt của cô gái dập tắt.
Cô... khóc?
"Hu...... Hu......" Cô gái bị hắn nhìn chăm chú vào dường như đang cố không khóc, nhưng cuối cùng lại bại bởi cảm xúc đang dâng trào, ngồi quỳ xuống đất khóc to, "Hu hu!!!"
Cô vừa khóc vừa ra sức dùng cánh tay lau nước mắt, chỉ chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lau đầy máu.
Càng lau lại càng bẩn hơn.
Hắn chưa từng thấy cô khóc.
Nhưng hiện tại cô đang khóc.
Vẫn là vì hắn mà khóc.
Hẳn là vui mừng, hẳn là sung sướng, chẳng lẽ không hẳn là vậy sao? Không, hẳn là vậy, nhưng... Thanh niên bất đắc dĩ nhận ra, so với sung sướng, một loại cảm xúc khác chiếm thượng phong.
Hắn thở dài, vươn tay vỗ vỗ đầu gối cô: "Đừng khóc nữa."
Cô gái ngừng khóc một lát, sau đó lại khóc càng to hơn: "Hu hu...... Híc...... Hu hu......" Dường như muốn trút hết nỗi sợ hãi và kích động vừa nãy.
"......" Thương Bích Lạc bỗng thấy đau đầu, lúc không giống phụ nữ thì hắn cảm thấy quẫn bách, đột nhiên giống phụ nữ lại càng khiến hắn thấy quẫn bách, đây là tình huống gì?
Sự thật chứng minh, yêu đương và chỉ số thông minh cao bao nhiêu, lý luận chặt chẽ bao nhiêu hoàn toàn không có liên quan, lần đầu đi vào thực tế luôn sẽ xuất hiện đủ vấn đề.
Thanh niên lại suy nghĩ một lát, sau đó thử gọi một tiếng: "A......"
Quả nhiên, cô bỗng ngừng khóc: "Đúng, đúng rồi, anh có bị thương hay không?"
"Tất nhiên." Có hiệu quả! Thương Bích Lạc tiếp tục hỏi để rời đi sự chú ý của cô, "Xảy ra chuyện nguy hiểm như thế, bị thương không phải rất bình thường sao?"
"......" Trên người không có vết máu, chẳng lẽ thương đến nội tạng? Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, rồi sau đó mới chú ý rằng tay mình đầy máu, máu này hiển nhiên là của zombie, cô vội rụt tay về, ra sức lau trên người, lại càng lau càng bẩn...... Mũi cô chua chua, mắt còn đang rơm rớm, lại tiếp tục rơi nước mắt.
Thương Bích Lạc lại thở dài, che chỗ xương sườn bị gãy, chống tay lên vỏ xe, ngồi dậy. Hắn thấy cô gái lúng túng muốn dìu hắn lại sợ làm hắn lây bệnh, không kìm được thấp giọng cười khẽ, sau đó vươn tay phải, nắm lấy cổ tay cô.
"Không được! Anh......"
"Tay này không bị thương."
"Ừm... Vậy sao..." Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy đối phương nắm chặt hơn, lo lắng làm vết thương của đối phương nặng hơn, cô hoàn toàn không dám phản kháng.
Cứ như vậy, trong tình huống không dám phản kháng gì, cô gái bị thanh niên kéo vào trong lòng.
"Không được đánh tôi, tôi bị gãy xương sườn."
"......"
"Tay cũng gãy."
"......"
"Chân cũng gãy."
"......"
Hạ Hoàng Tuyền hóa đá, thậm chí hô hấp cũng không dám... Chỗ gãy cũng quá nhiều, sẽ không phải vừa chạm liền tan khung chứ?!
Thanh niên cảm giác được cô gái trong lòng bỗng cứng người lại, đột nhiên cảm thấy toàn bộ đau đớn trên người không cánh mà bay, ngón tay trái khẽ nhúc nhích, rồi sau đó, tay phải vốn nắm lấy cổ tay cô xoa nhẹ lưng cô: "Được rồi, hiện tại cô có thể khóc."
"... Ai, ai sẽ khóc chứ! Tôi..."
"Tôi bị thương."
"......"
Bị thương thì là ông lớn sao?! Tên, tên khốn!!!