Thursday, June 30, 2016

Cõng boss đến hạn cuối Chương 49

      
         Ở thời điểm Hạ Hoàng Tuyền bùng nổ , Thương Bích Lạc che dấu không cẩn thận lộ ra dấu vết , định đưa tay cầm lấy máy tính .
          Vừa thấy có việc quan trọng , Hạ Hoàng Tuyền cũng không tiện lại đánh hắn , khẽ hừ một tiếng rồi đến bên cạnh hắn ngồi xuống , như vậy mới có thể nhình hết màn hình .Bởi vì ngồi dựa vào giường , tóc buộc đuôi ngựa đằng sau trở lên vướng víu , cô đưa tay lên gỡ dâybuộc tóc , làn tóc dài đen như mực nháy mắt trút xuống , sóng vai ngồi lên một phần tóc đầu vai Thương Bích Lạc, tỏa ra một mùi hương dễ chịu làm cho hắn đang  gõ bàn phím mât tự nhiên dừng một chút , lập tức làm như không có việc gì tiếp tục thao tác .
          Qúa buồn chán , Hạ Hoàng Tuyền mang sợi dây buộc tóc ra chơi đùa , ngẫu nhiên sẽ hướng trên màn hình máy tính liếc mắt một cái , lại chờ têm một lúc , cô tò mò hỏi han : "Cần thật lâu sao?"
           "Không cần !"
           " Nhưng mà , thành phố này có nhiều cameras lắm đúng không ? Nhiều như vậy chắc tìm mất rất nhiều thời gian nhỉ ?"
           "Đầu tiên có thể xác định thời gian và địa điểm " Thương Bích Lạc chưa từng có kiên nhẫn để giải thích cho người khác hiểu , " ví như Ngôn Tất Hành buổi chiều thời điểm đi ra ngoài là 4h đến 4h40 , bắt đầu xuất phát chính là từ tiểu khu này , trong bốn mươi phút những nơi hắn có thể đến là có hạn , tham khảo từ những điểm này  , là có thể xác định phạm vi , rồi lấy đây làm mục tiêu chính để chúng ta tìm kiếm .
            "Mục tiêu chính để chúng ta tìm kiếm ?"
            Thương Bích Lạc thao tác trên máy tính , rất nhanh trên màn hình hiện lên hình ảnh Ngôn Tất  Hành , rồi sau đó vô số ánh sáng kết thành một cái võng  lớn theo mặt màn hình chảy xuống , một cái đầu lâu 3D rất nhanh hình thành phía bên phải màn hình :" Hành tung , suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau , kế tiếp sẽ tiến hành sàng lọc , chọn lựa trong những thời gian và địa điểm đã dự định trước là có thể tự động biết được nơi hắn sẽ đi tiếp theo "
             Giống như lời hắn vừa nói vậy , hình ảnh chuyển nhanh trên bản đồ khắp thành phố W , lấy phạm vi tiểu khu lúc ban đầu , châmj raic xuất hiện một dãy điểm màu hồng , chúng nó kéo dài liên miên , cấu thành lộ trình Ngôn Tất Hành  đi lúc trước , cho đến khi đến một địa điểm thì dừng lại .
             "Chính là nơi này sao?"
             Hạ Hoàng Tuyền vội vàng ghé sát lại chút , : "Ai ai, có sao?" Lập tức bất mãn nhíu mày, "Anh trốn cái gì a?"Cúi đầu ngửi ngửi cánh tay, "Tôi có tắm rửa được không? So với anh còn tốt hơn !" Cô không thối một chút nào , tên hỗn đản này cư nhiên ghét bỏ cô , muốn chết !
             "................" Thương Bích Lạc không nói gì nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh , gương mặt trắng nõn mịn màng  như gốm sứ bởi vì tức giận mà đỏ bừng , cực kỳ giống màu hồng nhạt của những quả táo thu hoạch vào mùa thu , tản ra hương thơm mê  người , không tiếng động dụ dỗ người đi ngang qua tiến lên cắn một ngụm , đáng tiếc , mụ phù thủy đã đoán trước ở trong quả táo bỏ thêm thuốc , quả táo có độc , ai ăn vào sẽ thành bi kịch .
              " Anh đang phát ngốc cái gì vậy ?"
              "Không có gì." Thương Bích Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác , đem ánh mắt dời sang màn hình máy tính " Hắn dừng lại ở địa điểm này , bây giờ tôi điều tra những vùng lân cận "
               " Quả nhiên là Ngôn tiểu ca ............" Hạ Hoàng Tuyền tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình , một tay Ngôn Tất Hành cầm theo vật tư , một tay đút trong túi , chậm rãi đi bộ trên đường , toàn thân tản ra dày đặc một loại hương vị phát ra từ trong xương , như trước trong miệng ngậm thuốc lá , không cần dùng tay , cứ đi vài bước điếu thuốc lại rung rung , tàn thuốc theo đó mà rơi xuống theo gió cuốn bay xa .
                Ở ven đường , không nghừng có người cùng hắn chào hỏi , hắn thường thường hướng đối phương gật gật đầu , ngẫu nhiên sẽ lười biếng vươn tay từ trong túi quần tay bắt tay , bộ dáng của hắn như vậy làm Hạ Hoàng Tuyền có chút ngứa ngáy , những người này nhìn có chút quen mặt , nhưng khi gặp cô không có phản ứng giống như với Ngôn tiểu ca .
                Khi đi đến một góc , đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn , tuy chỉ nhìn thấy hình ảnh không nghe thấy âm thanh , nhưng có thể nhìn ra rằng có người đang gọi hắn .
               Ngôn Tất Hành không quay đầu lại ngay lập tức nhưng Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén nhận ra thân mình hắn đang run rẩy , lần này tàn thuốc cũng bị chấn động mà rơi xuống , ngay cả điếu thuốc đang ngậm cũng dơi xuống theo , rơi trên chiếc áo khoác màu xám bạc của hắn tạo thành một cái lỗ .
               Ngôn Tất Hành vội vàng vỗ vỗ , nhăn lại mi và mắng vài câu, rồi sau đó mới quay lại thân mình , lúc này đây hắn đã thu lại hết cảm xúc , vọt tới cạnh người kia nở nụ cười chào hỏi .
              Dùng giọng điệu và bộ dáng đóng kịch .
              Hạ Hoàng Tuyền trừng lớn đôi mắt,mắt không nháy lấy một lần nhìn chằm chằm màn hình , rồi sau đó kinh hãi -- muội tử! Cư nhiên là muội tử!
               Một người mặc áo choàng nữ tính đi đến trước mặt Ngôn Tất Hành , hai người nói chuyện chừng năm sáu phút , cuối cùng Ngôn Tất Hành trực tiếp đem đồ trong tay nhét vào trong tay cô gái đó , còn nói thêm một câu gì đó ,
              Nữ tử cứ như vậy xoay người ly khai , mà Ngôn Tất Hành lẳng lặng đứng yên tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng dáng đang xa dần , vẫn không nhúc nhích ngửa mặt lên trời thở dài , rồi cất bước đi tiếp .
              " Chắc là tôi nhìn nhầm đi ........." Hạ Hoàng Tuyền chấn kinh rồi, "Không nghĩ tới hắn cư nhiên thật đúng là có thể quen biết muội tử, thật sự là thật bất khả tư nghị." Rồi sau đó lại đột thấy không đúng, "Vậy hắn trở về như thế nào lại có  biểu tình kia , thật kỳ quái a. . . . . ."

          "Muốn biết?"

             Ngoài dự đoán của Thương Bích Lạc , cô tự hỏi một lúc , cuối cùng lắc lắc đầu :" thôi , vẫn là quên đi ."
           
               "Không hiếu kỳ?"

          "Vô nghĩa, đương nhiên tò mò!" "Không hiếu kỳ?"

          "Vô nghĩa, đương nhiên tò mò!" Hạ Hoàng Tuyền  cắn răng, tò mò đến đau ruột đau gan được không ? Nhưng mà , mới đầu cô lo lắng hắn ra ngoài bị người ta khi dễ , ví dụ như chụp bao tải đánh ....v....v..., hiện tại xem ra là đau khổ vì tình , " loại chuyện này nếu hắn chưa nói , tức là không muốn người khác biết được , nếu ta cứ tìm tòi nghiên cứu tiếp thì không tốt lắm đâu !"Là người ai cũng có những chuyện bí mật không muốn người khác biết , cô có , tự nhiên Ngôn Tất Hành cũng sẽ có .
            "Như vậy  có một tin khác nhất định cô sẽ cảm thấy hứng thú ."
            "Gì ?" Hạ Hoàng Tuyền nâng mắt nhìn lại , trên mặt nhất thời hiện ra thần sắc kinh ngạc,  "Ba ngày sau quân đội hội phái người đi phía nam tra xét ?"
            Gần đây vận khí   thành phố W không tồi , trước khi ném bom zombie không thể qua cầu , nên có thể bảo tồn thành phố này . Lo lắng phía nam về sau còn muốn để cho người ở lên lần này sử dụng đạn pháo đều không chứa phóng xạ , đối với con người sau này cũng không có thương tổn , nhưng lo lắng còn những nhân tố nguy hiểm , lên vẫn cấm đi lại trong ba ngày , sau đó đi mới tương đối an toàn hơn .
             Nhưng là, những người khác có lẽ không biết, hạ Hoàng Tuyền lại như thế nào lại không biết sự phiêu lưu trong đó .
             Zombie đã tiến hóa !
             Những người được phái đi rất có thể sẽ chết .
             Tham gia chuyến tra xét thực địa ba ngày sau
             Nghe thấy mệnh lệnh hạ Hoàng Tuyền không biết nên kinh ngạc hay là nên thở ra một hơi , nhưng là , nếu cô không ở lại , thương Bích Lạc nên làm cái gì bây giờ?

          tùy thân vật phẩm phải mang theo.
            
             "............." Cư nhiên muốn dẫn hắn đến nơi nguy hiểm như vậy ? Đây không phải là đang tìm đường chết sao ?
             Như vậy , tử khí nồng đậm trên người hắn là từ đây mà ra sao ?  ! Quả thực là. . . . . .
             Nhưng mà , hạ Hoàng Tuyền đồng thời lại biết, cái gọi là "Hệ thống" cũng không nghĩ muốn thật sự chơi đùa đến chết người , nếu mà muốn , bọn họ tuyệt không sống được đến hiện giờ , như vậy , mục đích cuối cùng là cái gì ?
             Không được , có nghĩ cũng nghĩ không ra !
             Hạ Hoàng Tuyền một phen che mặt, bộ dáng rối rắm không chút ngoài ý muốn nào khiến cho Thương Bích Lạc chú ý đến , hắn nhướng mi hỏi :"Làm sao vậy?"
             "Không. . . . . ." Hoàng Tuyền muội tử cắn răng, "Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy được thế giới này thật sự là rất phức tạp."
             Thương boss tâm niệm khẽ nhúc nhích , theo bản năng liền vươn tay khoát lên đầu của cô , mhíu mày :" "Không phải thế giới rất phức tạp, là  đầu óc của cô rất đơn giản."
             ". . . . . ." Muốn chết, cô vươn nắm tay đấm vào bụng hắn một quyền .
             Thương boss nháy mắt che bụng ho nhẹ ra tiếng :" Không phải có nói sẽ không đánh tôi nữa sao ?"
           ". . . . . . Quên ."

          ". . . . . ."
           " Hừ , dong dài "
            "Được rồi ! lần sau tôi sẽ nhớ rõ !" Nói xong, cô  đứng lên, trực tiếp quay trở về giường mình , ngã đầu liền ngủ say .
            Lại biến thành con tôm , Thương boss ngửa đầu nhìn đèn , lại một lần nữa ở sâu trong tâm phỉ nhổ ánh mắt của mình , nhưng mà có năng lực , biện pháp gì để thay đổi  ? ánh mắt của hắn nhìn đảo qua chiếc giường trắng muốt , nơi đó lẳng lặng bày một cái dây buộc tóc tơ lụa màu xanh nước biển , là cô không cẩn thận lưu lại .
             Sáng sớm hôm sau.
             Hôm nay Ngôn Tất Hành tinh thần trạng thái so với ngày hôm qua tốt  không ít, vì bồi thường cho ngày hôm qua thất thố , bữa sáng hôm nay như trước là hắn làm , tiêu chuẩn món ăn so với thường ngày cũng không có giảm sút , vẫn như bình thường trên bàn cơm không khí sinh động cợt nhả , giống như ngày hôm qua không có chuyện gì phát sinh , Thương Bích Lạc cũng không có nhiều hứng thú lắm với chuyện này , còn lại hai người khác rất phối hợp , nói tóm lại , bữa cơm này không khí vô cùng hài hòa .
             Cơm nước xong , Sư Tử Vương trong truyền thuyết như thường ngày phải đi ra ngoài " Lâm Hạnh " hậu cung , nhưng ngoài dự kiến chính là ,  hôm nay thương Bích Lạc cư nhiên yêu cầu đi theo. Lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn , Hạ Hoàng Tuyền không biết nên mang theo hắn hay không .theo cô suy đoán  ba ngày sau đi tra xét thực địa mới là nguy cơ lớn nhất , cái gì cũng không thể so được , cho nên trước khi nguy hiểm lớn \nhất xảy ra cô phải ở bên cạnh hắn .
              Nhưng Thương boss chủ động đưa ra yêu cầu làm người ta cảm thấy có điều cổ quái .
             Hạ Hoàng Tuyền híp híp mắt : "Ngươi có âm mưu gì?"
             "Đang tốt lành tại sao anh lại muốn đi ra ngoài ?"
             Thương Bích Lạc gợi lên khóe miệng, cười đến nhu tình chân thành: "Bởi vì tôi nghĩ muốn ở cùng cô,  lý do này có thể chứ?"
             "....Tôi dẫn theo anh là được chứ gì !" Hạ Hoàng Tuyền chà sát mạnh cánh tay " Đừng làm cho tôi nổi da gà , có tin hay không tôi đánh anh ?"
            Thanh niên buông tay.
             Cô  quay đầu nhíu mày, lại tới nữa, cảm giác loại này thật là quỷ dị - người nầy, rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?
             Nhưng nghĩ đến trong khoảng thời gian  này , Thương Bích Lạc vẫn phải một mình ở trong nhà , lòng Hạ Hoàng Tuyền mềm nhũn , hạ thắt lưng lấy tay cõng hắn lên rồi đi xuống lầu , đến hiên buông hắn ra , giúp đẩy xe lăn đi ra ngoài .
             "Hạ tiểu thư, sớm a."

          "Ân, sớm!"
           Không thể không nói, hạ Hoàng Tuyền hiện tại ở thành phố W vô cùng nổi tiếng , thế cho nên các vệ binh thay phiên nhau trực đều rất quen thuộc với cô , bọn họ còn tốt , ra ngoài gặp nhau còn cùng cô chào hỏi hai câu , nhưng những người không quen biết bên ngoài khi nhìn thấy cô đều là nhượng bộ lui binh , sợ bị cô hành hung - nếu có thể , cô thật không không muốn vì đánh nhau mà nổi tiếng .
            Vừng vàng đẩy giúp xe lăn , hạ Hoàng Tuyền  vừa đi vừa quan sát cảnh tượng bên đường .
           Quả nhiên, trên người mọi  người tử khí đều rất đậm , xem ra sau khi zombie tiến hóa trung cấp , đối với thành phố W quả nhiên có ảnh hưởng , cô hơi hơi nhíu mày, mọi người thật vất vả yên ổn được lại phải trải qua một lần khảo nghiệm sống hay chết nữa hay sao ?
                   Thật sự là quá mức tàn nhẫn.
           Hạ Hoàng Tuyền đang quan sát người khác , lại không biết rằng  người khác cũng đang quan sát nàng , nếu không phải di động linh tinh - những công cụ thông tin không thể dùng , cơ hồ tất cả mọi người đều sé phát đi thông tin - nguy rồi , nữ Bạo long không biết từ noie nào cường đoạt một anh trai đẹp , dạo phố thị chúng rồi !
            Đương nhiên , cũng có người có ý kiến khác .
           Tỷ như - Thần linh làm con người sắt đá cũng có nhu tình chính là đây chứ đâu ! Cho dù đại tinh tinh đao thương bất nhập cũng có một mặt nhu tình như nước
           



Friday, June 24, 2016

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI CHƯƠNG 48

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI chương 48
            Nhìn chăm chú vào tên đần độn bị chính mình đánh thành con tôm , Hạ Hoàng Tuyền linh cơ vừa động, ngộ đạo - tử khí của người này không phải vì như vậy mà có đi ? Bởi vì miệng hắn tiện nên bị cô đánh , đánh lại đánh đánh đến chết ............Làm sao có thể ?
            Cô hơi chột dạ cúi đầu nhìn Thương Bích Lạc, hẳn là không đến mức. . . . . . Đi? Mặc kệ như thế nào , cô xuống tay rất đúng mực , chẳng lẽ về sau phải giảm số lần đánh hắn ? Nhưng điều này cô cũng không làm chủ được a , mỗi lần nhìn hắn đắc ý liền kìm lòng không được ,khụ , cái đó thì .
            Nghĩ đến đây , cô vươn tay chọc chọc đầu hắn :" Này ..............Có khỏe không ?"
            Thương Bích Lạc chậm rãi đứng thẳng người , ánh mắt bất đắc dĩ liếc qua cô một cái :" Miễn cưỡng còn sống."
            Hạ Hoàng Tuyền nhìn trái nhìn phải , vẫn chưa yên tâm , vì thế cúi xuống vén áo của Thương Bích Lạc lên .
            Thương Bích Lạc hít vào một hơi , quả thật không biết nên làm gì mới tốt , không thể phản kháng , hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xem xét vết máu ứ đọng ở bụng , lại sờ , nắn chán chê , lúc xác định là không có vấn đề gì mới thở dài nhẹ nhõm bỏ áo xuống - cô có thể tự gics chút hay không ? Nhất là khi bọn họ vừa mới tiến hành xong một phen đối thoại .
            Trong lòng Thương Bích Lạc mãnh liệt hiện lên cảm giác thất bại , thật sự mà nói , cho dù là hiểu được tâm ý hiện tại của bản thân nhưng ngẫu nhiên hắn cũng muốn  một phen bóp chết nàng, tỷ như giờ phút này.
            Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền  làm loại sự tình này nên cô mặt không đỏ tim không đập chống lại ánh mắt của Thương boss ,  chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy được có chút xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn định vỗ cái bàn :" Cho nên anh về sau đừng  khiêu khích tôi nữa biết không?"
            Rồi sau đó , cô nghe thấy Thương Bích Lạc lạnh lẽo đáp :" Khi cô muốn đánh nhau thì bất kỳ hành động gì trong mắt cô đều được lý giả thành khiêu khích."
           "...................."
                   Thương Bích Lạc nhìn thần sắc cô  từ khiếp sợ chuyển sang rối rắm , rồi thần sắc giống như khi quyết tâm đi đặt sính lễ , cô nói :""Được rồi, tôi về sau. . . . . ."
           Khóe môi Thương Bích Lạc gợi lên
           " Lần sau mỗi lần đánh cô phỉa cố gắng đổi địa điểm !"
           ".................."
           Hạ Hoàng Tuyền có thể hiểu bây giờ boss nhất định rất rối rắm , bởi vì hiện giờ cô cũng đang rối rắm , đánh hắn đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống , sao có thể bỏ bây giờ ?
           Thương Bích Lạc nửa thật nửa giả thở dài :" Đây được xem như sự ôn nhu cuối cùng trước khi chết sao ?"
          Sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền khẽ biến , kinh ngạc nhìn về phía Thương Bích Lạc :" Chết ? Vì cái gì anh cảm thấy mình sẽ chết ?" Chẳng lẽ hắn lại giấu cô làm chuyện gì  không tốt ? Cho nên mới làm cho hắn gặp bi kịch ?
           Còn đang nghi hoặc , Thương Bích Lạc vươn tay xoa đôi mắt không che lại của cô :" Cô đã nói , con mắt này có thể nhìn thấy tương lai , đột nhiên nói rằng một giây cũng không rời xa tôi , chẳng lẽ thật sự vì tôi đang gặp nguy hiểm ?"
           "............." Thật đúng là một tên nam nhân mẫn cảm , Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, hơi hơi híp tròng mắt , khi mở ra , bất an cùng mê mang đã tan hết , cô vươn tay đè lại đầu Thương Bích Lạc , kiên định nói :" tôi sẽ không để cho anh chết " Hắn là hi vọng về nhà của cô , bằng bất cứ giá nào cô cũng không để nó tan biến .
           "Đông!" Trái tim giống như vậy.

          -- nữ nhân này.
           " Bất kể phải trả giá  đại giới ............."
                   "Thùng thùng!" Rất nhanh nhảy lên.
           - lời nói ra như vậy .
           "Đều sẽ không để cho anh chết ."
           "Thùng thùng đông!" Liên tục tăng lên.

          -- chính là ở. . . . . .
           "Trái với quy tắc."

          "Ha?" Hạ Hoàng Tuyền ngây người, đãng nhẽ hắn phải cảm động lệ rơi đầy mặt , phải như chim nhỏ nép vào lồng ngực cô " hu hu hu hu hu " khóc ..............Phi! Cái ý nghĩ quỷ dị này là ở đâu ra ?
            Thương Bích Lạc vươn đầu ngón tay , đem gương mặt cô đấy ra : "Thân cận quá ."
             "Cho nên?"

          "Nhìn thực dọa người." Người đi săn phải là hắn mới đúng , cô lại không biết mà bắn ra mũi tên đầu tiên , không hề nghi ngờ, đây là đang phạm quy.
            "...............Này !" Cô tuổi còn trẻ , không có nếp nhăn , lỗ chân lông nhỏ thì tại sao lại dọa người , tên hỗn đản ! Đây mà là người mới vừa thổ lộ xong sao ? Qủa nhiên hắn đùa giỡn cô , làm sao bây giờ. . . . . . Lại nhớ...đánh người quá .
            Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng không đậu nhấc lên nắm tay , làm cho ai đó da đầu run lên, tiếng "Hắt xì hắt xì" vang lên .
            Đến giữa trưa ,hiếm khi Tô Gíac về nhà , tuy rằng lần này oanh tạc miền nam về sau muốn xây dựng lại sẽ mất rất nhiều thời gian nhưng nếu thật sự có thể tiêu diệt zombie cùng bệnh độc thì cũng đáng giá , so với những vật chết thì những sinh mệnh ở đây quan trọng hơn.
            Mặt cười âm u
            Dù sao cũng không ai biết bệnh độc sẽ biến dị tiếp hay không - gia tăng khoảng cách truyền bệnh trong không khí hoặc là biến thành cách truyền bá bệnh khác .Hơn nữa , đối với phía Bắc mà nói , nhu yếu phẩm của năm trăm vạn dân cũng không phải số lượng nhỏ , có thể gánh vác được nhất thời, nhưng không nhất định có thể vẫn gánh mãi , huống chi số lượng dân cư sẽ thay đổi chứ không giữ mãi như hiện nay   - tất cả mọi người cần vùng đất phía nam .
            Tuy rằng tinh tường biết được điểm này , lý trí có thể nhận rõ , nhưng đối với rất nhiều người mà nói vẫn như trước tình cảm không thể chấp nhận , bởi vì , phía nam từng là quê hương của rất nhiều người , từ thời cha ông bắt đầu sinh hoạt , từ khi vừa mới sinh ra nhìn thấy ánh sáng đấu tiên , trí nhớ đều cùng nó cùng một nhịp thở , người nhà , bạn bè , thầy cô , bạn học , vui vẻ và đau thương .....v...v.......Tất cả đều không dễ dàng vứt bỏ  hoặc quên đi .
             Hôm nay tại thành phố W , lan tràn một loại không khí bi thương .
            Mọi người đều ở trong lòng chia buồn , phía nam cùng với bênh độc san thành bình địa , cùng với quá khứ bị mai táng , tuy rằng từng cảm thấy quá khứ quá tàn khốc không hề tốt đẹp , nhưng bây giờ nhớ tới , đại đa số mọi người sẽ ở trong lòng nở nụ cười chua sót .
            Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được sự vĩ đại ?
           Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được sự quan tâm , trân trọng ?
           Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được...............Ai là người mà mình quan tâm trân trọng nhất trên thế giới ?
           Đáng tiếc , đối với rất nhiều người trong thành thị này mà nói , hối hận cũng chỉ là hối hận - không thể thay đổi được gì .
           Hạ Hoàng Tuyền cùng thương Bích Lạc đến từ dị thế, Tô Gíac chính là người địa phương , nhưng quá khứ của Ngôn Tất Hành không ai biết gì .
           Duy nhất biết đến chỉ có, khi Tô Gíac trở về hắn còn rất vui vẻ , rất kích động mang một ít vật tư đi ra ngoài , nói phải đổi đồ tốt hơn để ăn - nếu như Thương Bích Lạc dựa vào máy tính để quan sát thánh phố thì tiểu Ngôn không hề nghi ngờ là xâm nhập vào trong đám người , dùng kết giao bạn bè để thu thập tin tức , thành phố có tin tức tức gì thì hắn rất nhanh có thể thám thính được . Mà mang vật phẩm đi giao dịch , cũng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất , đơn giản mà nói, hắn chính là cái"Bà quản gia" , đem tài vụ giao cho hắn tất cả mọi người rất yên tâm.
          Nhưng mà , khi hắn trở về thì có chút thất hồn lạc phách , quên giao dịch vật phẩm không nói, vật phẩm mang đi cũng không thấy đâu,thấy thần sắc hắn như vậy cũng không ai tiện hỏi thăm , kế tiếp , hắn nấu cơm còn suýt đem gia vị nêm sai ,  không phải Hạ Hoàng Tuyền muốn học tập mà đứng ben cạnh thì bữa tối sẽ bi kịch mà không có .
          Vì thế khi ăn bữa cơm chiều , không khí rất kì quái .
          Người bình thường nói nhiều nhất làm không khí sinh động không nói một lời ngơ ngác bới cơm , thậm chí đồ ăn cũng không gắp , Tô Gíac cùng Hạ Hoàng Tuyền lo lắng nhìn hắn , lại sợ hắn xấu hổ không dám nhìn nhiều , thật ra Thương Bích Lạc có chút tò mò , nhưng không mãnh liệt như hai người kia , bởi vì hắn luôn có biện pháp .
          Ban đêm , khi Ngôn Tất Hành tắm rửa xong , có hai người nhẹ nhàng thở ra .
          "May mắn khi hắn tắm rửa không có để bản thân chết đuối ." Hạ Hoàng Tuyền lau mồ hôi.
          "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tô Gíac nhíu mày .
          ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền chuyển hướng thương Bích Lạc , hắn đồng dạng nhìn lại cô , ánh mắt lóe lóe, nhưng mà ra ngoài dự liệu của hắn, cô dĩ nhiên cái gì cũng chưa nói, ngược lại ngược lại nhìn về phía Tô Gíac :" A Gíac , tiêp theo còn tiền hành ném bom không ?"
         Cái đó hả , chắc là đã xong rồi .
           Nhắc đến điều này , Tô Gíac thần sắc lại có chút ảm đạm, tuy rằng hắn không phải người phía nam , nhưng bốn năm đại học đã làm hắn coi nơi đó là quê hương thứ hai , quê hương bị hủy , sẽ không ai cảm thấy thoải mái , một lát sau , hắn mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại , hơi ngượng ngùng cười cười ,  "Ngượng ngùng, thất thần ."
         "Không. . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, " Anh không thoải mái thì đi nghỉ ngơi sớm chút đi , những ngày này đã quá mệt mỏi rồi " Ngay cả nhà cũng không có thời gian quay về .
          "Không sao đâu " Tô Gíac mỉm cười đứng lên , đưa tay xoa đầu cô .
         Thương Bích Lạc đứng một bên híp  mắt lại , nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao giấu trong tay áo . Tô Gíac không hề có cảm giác , nhưng thật ra hạ Hoàng Tuyền,phảng phất ý thức được cái gì không bình thường ,trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
          Tuy rằng ngoài miệng nói không việc gì , nhưng trên thực tế tinh thần cùng thân thể Tô Gíac vô cùng mệt mỏi , hắn rất nhanh đã đi nghỉ ngơi , hắn ngủ rất sâu , thế cho nên ngay cả hạ Hoàng Tuyền chạy tới bên giường đều không có phát hiện, cô  quơ quơ, lại quơ quơ, xác định hắn thật sự ngủ say , cúi xuống giúp hắn đắp chăn , lại lén lút chạy trở về , nhẹ nhàng nhảy lên giường Thương Bích Lạc ngồi .
         
         Thương Bích Lạc như mọi hôm mặc áo ngủ dựa vào đầu giường đọc sách , sợi tóc đen dưới ánh đèn  phá lệ nhìn rất mềm mại , có thể vì có chút dài nên tóc bên phải bị hắn vén ra sau tai , bàn tay cầm bộ sách dày ngón tay thon dài , đốt ngón rõ ràng , xung quanh tràn ngập phong độ của người chí thức .
          "Có việc?" Không thể phủ nhận, trong lòng thương boss giờ phút này không hề thoải mái .
                   "Vô nghĩa, không có việc gì tôi lại đây để làm chi?" Giống hắn đều đang mặc áo ngủ hạ Hoàng Tuyền cho hắn một cái xem thường, lại ngửi ngửi hắn rồi sau đó hừ nhẹ ra tiếng :" Để sát vào như vậy ngửi thấy thối chết !" Không hề nghi ngờ,cô vẫn ghi hận chuyện ban ngày .
           "............"
          Nhưng vào lúc này, cô lén lút lấy ra dưới gối đầu laptop , đến bên tại Thương Bích Lạc nhẹ nhàng nói :" Tôi lấy trộm trong thư phòng ra đó , lợi hại không ?
           Cô nói gần sát bên tai , hơi thở làm hắn hơi ngứa , càng mang theo một loại cảm giác mê hoặc.
         Nhưng là. . . . . . Không được, bây giờ còn không phải thời điểm.
          Ngón tay Thương Bích Lạc yên lặng không tiếng động nắm chặt lại , rũ mắt xuống ,ngọn đèn chiếu xuống lông mi tinh mịn tạo ra một tầng bóng râm , hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô muốn biết nguyên nhân Ngôn Tất Hành kì lại phải không ?"
         "Đương nhiên a!" Cho dù đi nữa thì hắn cũng là đội hữu của cô , chỉ có thể để cô khi dễ !
           "Vậy tại sao khi nãy lại không nói cho Tô Gíac biết vậy ?" Về chuyện hắn có thể thoi dõi toàn bộ thành thị này .
           "A?" Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc nghiêng nghiêng đầu , :" Không phải anh không muốn những người khác biết ah ?" Cô cảm thấy mình sẽ không nghĩ sai ý hắn ............Chẳng lẽ thực nghĩ sai rồi?
           "Đông!"
           "Thùng thùng!"

          . . . . . .

           Thương  Bích Lạc hít một hơi thật sâu , rồi sau đó chậm rãi phun ra , vươn tay, đẩy tai của cô ra .
           "Gần quá , quá ầm ĩ "
           "Này "
           -- này ngu xuẩn, sao không thể  thành thành thật thật  làm con mồi sao?

          -- người nầy, thật sự là thích ăn đánh ,  làm sao bây giờ?
          Luôn luôn sẽ có vài người như vậy , suy nghĩ không bao giờ sẽ theo một đường.




Thursday, June 16, 2016

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI CHƯƠNG 47

          CHƯƠNG 47: TÔI YÊU EM
           Sau khi tự mình quyết định , Hạ Hoàng Tuyền cứ như vậy ngồi dựa vào chân tường , không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Thương Bích Lạc , giống như cứ nhìn hắn như vậy là có thể nhìn ra đóa hoa vậy.
           Thương boss có tố chất tâm lý thật là tốt , bị nhìn chăm chú lâu như vậy mà vẫn không hề bị ảnh hưởng  ,nên làm gì thì vẫn cứ làm , sau khi hoàn thành công việc ,tùy tay chuyển màn hình , đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng Tuyền."
           "Có việc gì ?" Hạ Hoàng Tuyền  theo thói quen hỏi lại một câu , rồi sau đó bổ sung ," Đừng kêu thân thiết như vậy , tôi với anh không thân thiết đến vậy , cám ơn !"
                   "Cùng tôi kết giao như thế nào?"
            "Hả............Hả ?"Tay  Hạ Hoàng Tuyền  đang cầm đao bị trượt , đao trong nháy mắt đổ sang một bên , cô giờ phút này cũng không bận tâm đến nó nữa , không thể tin vào tai mình , ngoáy lỗ tai , là xuất hiện ảo giác sao ?
            Tử khí nhiều lên làm ảnh hưởng đến thính giác sao ?
            Không thì tại sao cô lại nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng được này?
            "Cô không có nghe lầm "Thương Bích Lạc như không thấy lời nói của mình làm cô thấy chấn động nhiều thế nào ,như trước lạnh nhạt xác định lời nói.
            "Chờ. . . . . . Từ từ. . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy người lên, trường đao theo động tác nhảy người lên này của cô hoàn toàn rơi trên mặt đất," Anh vừa mới nói cái gì ? Có thể nói lại lần nữa không ?"Càng nghĩ càng thấy đây nhất định là vì nghe nhầm , nhất định là anh ta nói :"Cùng tôi giao | vĩ" -- phi! Phải là"Cùng tôi tưới nước" linh tinh gì đó đi ha ha ha , dù là như thế nào cũng nhất định là không phải cùng hắn .....
            "Cùng tôi kết giao như thế nào?" Thương Bích Lạc vừa nói, một bên quay xe lăn lại , nhìn chăm chú vào cô vì quá khiếp sợ mà trợn mắt há hốc mồm , tâm trạng không hiểu vì sao lại thấy vô cùng thoải mái ,"Có cần tôi lặp lại một lần nữ không?"
            "! ! !"Sau hơn nửa ngày, Hạ Hoàng Tuyền mới khép lại được miệng , tìm lại được giọng nói của mình ,"Không cần.........vấn đề không phải ở đây ! Anh lại nổi lên cơn điên gì đây?"
                   Thương Bích Lạc hơi nghiêng đầu , mỉm cười đứng lên :"Tôi nghĩ tôi không có vấn đề gì về thần kinh cả"
           "............Vậy anh có biết mình đang nói cái gì không ?"
           "Tôi rất chân thành muốn cùng cô kết giao"Hai bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc đặt trên đầu gối, giọng nói nghe thật sự nghiêm túc ," trực tiếp nói muốn kết giao với cô còn tốt hơn là mập mờ không rõ đi "
           "...........Này!" Chú ý tiết tháo được không? ! Hạ Hoàng Tuyền đối với việc hắn không thèm để ý sĩ diện quả thật không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể đem đề tài vòng vo chuyển đến :"Lý do đâu?"Đột nhiên nói đến việc này , hơn nữa còn không có một chút gì là đùa giỡn , ít nhất cô không cảm thấy được .
            Nhưng mà , sự việc tại sao lại phát triển đến một bước này , cô trước đó không hề thấy được một chút dấu hiệu nào ?
            "Ah " Thương Bích Lạc cúi đầu tự hỏi  một lát, ngẩng đầu nói, " Vì ảnh hưởng của quá khứ  tôi có bệnh sạch sẽ , tôi bình thường không hề tiếp xúc với phái nữ , cô là cô gái duy nhất tôi khồn cảm thấy chán ghét , lý do này đối với cô đã đủ chưa?"
            "..............Khi còn bé gặp phải ?"Em gái Hoàng Tuyền lúc này đã sợ ngây người , cô nằm mơ cũn không thể ngờ được Thương boss sẽ chủ động nói về quá khứ của mình , trên thế giới này ngoài hắn thì chỉ có cô là người hiểu rõ nhất nó cẩu huyết ra sao ........Đơn giản mà nói , về diện mạo dáng người , cùng phương diện tư duy thì hắn chính là con ruột của mẹ , nhưng những gì phải trải qua thì ............Hắn là con ghẻ không thể nghi ngờ !
            Mẹ hắn vì sinh hắn mà mất , cho nên trước kia cô từng đoán rằng anh đối với những người con gái  dịu có ấn tượng tốt hơn, sau chuyện đó còn có rất nhiều chuyện khác , tỷ như mẹ kế ngược đãi hắn a, ở nhà trẻ thì bị cô giáo bắt cóc a, học tiểu học thì bị kẻ thù của cha lấy xe đâm a , khi học trung học đối với một giáo viên thật lòng tôn kính lại là một kẻ biến thái , đã bị cảnh sát bắt khi đang chuẩn bị xuống tay với hắn a ...v....v...Về sau còn có rất nhiều , khi nàng đọc truyện còn hoài nghi tất cả những ý xấu trên đời đều tập hợp trên người tác giả , sau đó trút tất cả lên đầu Thương Bích Lạc -cũng vì những sự kiện đó mà chân hắn mới biến thành như bây giờ , cho nên hắn chán ghét phái nữ cũng rất bình thường.
              Nhưng là !
              Hiện giờ sao tự nhiên hắn lại nói như vậy ?
              Còn hỏi cô lý do như vậy đã đủ chưa
              "Anh không bài xích đụng vào tôi là bởi vì ................." Là bởi vì hệ thống cài đặt đi ? Nếu cứ chạm nhau liền ghê tởm , cô làm sao có thể mang hắn chạy chốn , nhưng không thể nói thẳng ra điều này , Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát cắn răng nói :" Là bởi vì anh luôn xem tôi là nam nhân đi ? "
              Nhất ngôn ký xuất ( một lời nói ra ) ,nháy mắt vẻ mặt  Thương Bích Lạc trở lên vô cùng vi diệu , hắn nheo mắt lại cao thấp đánh giá Hạ Hoàng Tuyền một phen , khóe miệng gợi lên,cười đến thật đáng giận :" Tuy rằng dáng người kém chút , nhưng tôi vẫn phân biệt được nam nữ"
              "................" Muốn chết! ! ! Hạ Hoàng Tuyền một bước xa xông lên túm lấy áo của Thương Bích Lạc  liều mạng lắc : " Anh quả thật là muốn chết ?! Sớm biết thế này tôi nên đem anh bán đi thì hơn !" Không hề nghi ngờ, cô lại nghĩ đến hồng tỷ cúp D , hiện giờ hối hận không kịp a .
              Tuy Thương Bích Lạc bị lắc như vậy có chút tái nhọt , nhưng lại như trước vô cùng bình tĩnh vươn tay , xoa nơi tay Hại Hoàng Tuyền đang cầm :" Cá nhân tôi cho rằng chúng ta thật thích hợp ."
             ".............." Từ nơi tay hắn cầm , da gà đua nhau lan ra khắp toàn thân ,vẫn là lần đầu tiên khi Hạ Hoàng Tuyền cùng hắn tiếp xúc có loại cảm giác này , cô giống như bị lửa  thiêu vội vang bỏ tay ra , lùi về sau hai bước , :" Vì sao thích hợp ?"
             "Có lẽ cô không chú ý tới " Thương Bích Lạc  chẫm rãi chỉnh lại quần áo , " Cô ít khi chủ động đi thân cận người khác , trừ tôi ra -tuy rằng hành động có chút thô lỗ "
             ".........Đó là bởi vì anh không có biện pháp phản kháng được không ?" Đây là vì trên đường đã thành thói quen thôi , không thể nói nên được điều gì .
             "Không ai có thể phản kháng lại cô , hơn nữa cô không thể phủ nhận ," Khuỷu tay Thương Bích Lạc  chống xe lăn ,đỡ má nở nụ cười " Cô đối với tôi làm như vậy cũng có cảm giác , không phải sao ?"
             " Đừng tùy tiện nói ra những lời biến thái như vậy được không ?" Loại M đến cực điểm trong lời nói này là chuyện gì xảy ra ? Thật là đáng sợ .Nam nhân của tôi là nhân vật phản diện ! Cô bị dọa sợ đến từ nay về sau cũng không dám đập hắn nữa ! Mặc dù mỗi lần đập hắn thật sự có khoái cảm , nhưng cô tuyệt đốámẽ không thừa nhận :" Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta không phải người đi chung môt đường !"
            " Ah ! Vậy đó là ai ?" Thương Bích Lạc dù đang bận vẫn ung dung nhìn cô , giống như nhất định phải nghe được cô nói ra cái tên .
            Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, Đúng vậy a, đó là ai ? Loại thời điểm này cần tìm một tên sơn dương thế tội , hồi tưởng lại những nam nhân nhận thức được ở thế giới này , cô bi ai phát hiện thật không có nhiều đường sống để lựa chọn , tính đi tính lại cũng chỉ có hai , như vậy chỉ có thể nói là :" Ngôn Tất Hành " Dù sao hắn cũng không có ở nhà , tạm thời cứ đổ cho hắn chắc sẽ không sao ........ Ước chừng!
            "Chuyện gì a muội tử? !" Người nào đó đột nhiên đang lúc lăn tiến vào.
            "...................."
            "..................."
            "Chuyện gì a?"

          "Cái kia. . . . . ." Ngôn Tất Hành nhìn trái nhìn trái phải xung quanh :" Vừa mới vào cửa chợt nghe có người gọi , có phải cô không ?"
            "........Phải " Hạ Hoàng Tuyền nhìn nửa ngày , tuy cảm thấy khó có thể mở miệng , nhưng trước cứ giải quyết Thương Bích Lạc đã , sao sánh ra thì Ngôn Tất Hành dễ giải quyết hơn, vì thế rốt cuộc quyết tâm nói câu " Tôi cảm thấy tính cách chúng ta rất hợp nhau , anh có cảm thấy như thế không ?"
             "Phải ......." Ngôn Tất Hành vừa nói vừa giơ ngón cái lên , đột nhiên sau đó chống lại một đôi mắt như lạnh giá đã ngàn năm , hắn là người thông minh , vì vậy yên lặng đem ngón tay bỏ xuống "Có lẽ không quá hợp............."
             " Hả ?" Hạ Hoàng Tuyền nheo mắt .
             "........." Ngôn Tất Hành lệ rơi đầy mặt , đây quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên a , đang chơi trò gì vậy ! Tiểu tình lữ cãi nhau tại sao hắn lại trở thành vật hi sinh thế này , thời điểm này lên bảo mệnh trước a ! Vì thế tenn này quyết đoán đỡ lấy cái trán :"Ai nha ai nha, đầu của tôi đột nhiên đau quá, không được không được. . . . . ." Nói xong ôm đầu ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn lộn , liền lăn thật xa .
             Hạ Hoàng Tuyền nội tâm nôn  một búng máu, người này sao có thể thế a !
             Uốn éo đầu, lại chống lại ánh mắt  dạt dào hứng  thú đáng ghét ở kia , cứ giống như đang hỏi -cô còn gì để nói không ?
             Còn có .............Từ từ !
             Cô là một người thông minh , nhất định vừa nãy bị lú lẫn , lý do và vân vân không phải đã có sẵn sao ? Làm gì nghĩ muốn nhiều như vậy. Rốt cuộc lĩnh ngộ được , Hạ Hoàng Tuyền đứng lên nói : "Tôi cự tuyệt."
             "Lý do?"
             " Kết giao này nọ không phải cần có tình yêu , anh cảm thấy chúng ta lúc này có điều đó ah ?" Hắn mà nói có , cô thật muốn cười đến rụng răng
             Rồi sau đó,  răng hàm của cô liền thật sự rớt.
             Bởi vì, Thương Bích Lạc nói: "Có."
             "Hả ?"
             Thương Bích Lạc nhếch khóe miệng mỉm cười , gương mặt tuấn mỹ hướng về phía cô , ánh mắt nhìn chăm chú , trong nháy mắt Hạ Hoàng Tuyền thật sự nhìn thấy ánh mắt của đối phương thật sự dịu dàng , rồi sao đó cô nghe thấy hắn nói :" Tôi thích em "
             "..........." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt , hoàn toàn không biết bây giờ nên nói gì làm gì , không biết qua bao lâu mới tỉnh hồn lại , mặt có chút nóng , tim đập nhanh , nhưng cô biết đây là phản ứng sau khi bị thổ lộ , cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ phát triển quan hệ của cô với hắn thành loại này .Cứu mạng , muốn cự tuyệt boss và vân vân áp lực thật lớn! Nhưng mà dù vậy, cô vẫn như trước nuốt nước miếng , cẩn thận mở miệng :" Tôi không ......."
             "Nói như vậy là có thể  đi?" Nàng lời còn chưa dứt, thương Bích Lạc đã mở lời , sắc mặt đổi còn nhanh hơn diễn viên.
             Mới một giây đồng hồ, khuôn mặt phía trước từ thâm tình biến thành mặt than với tươi cười dối trá , cái này như là chuyển biến trong tranh châm biếm a ! Hỗn đản nam nhân thay đổi cũng quá nhanh đi ? Thế cho nên hạ Hoàng Tuyền trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, hiện tại thấy may mắn vì vừa nãy còn chưa nói xong , nếu không nhất định dẽ bị cười nhạo .
             Tên lừa gạt tình cảm của người khác này ,hỗn đản hỗn đản hỗn đản!
             " Dù sao cô cũng nên xem xét lại đi " Thương Bích Lạc đưa ra lời tổng kết " Trừ bỏ tôi phỏng chừng cũng không ai có thể chịu được tính cách của cô ."
             Hạ Hoàng Tuyền đ ánh mắt cơ hồ đã chết, đây là tình huống gì ? Cô , cô tính cách không tốt ? !
             " Rốt cuộc ai mới là Tính cách không tốt ?!" Cô hô to lên .
             Thương Bích Lạc bày ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, bao dung nói :" Không sao cả , cho dù tính cô xấu hơn nữa tôi cũng có thể nhận " Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua đồng hồ, lại trở lại với khuôn mặt than , "  "Đã đến giờ , tôi còn có việc." Rồi sau đó hắn xoay người, cư nhiên thật sự bắt đầu làm việc.
              "! ! !" Ta đi! Người nầy sẽ không thật sự có bệnh thần kinh đi? !
              Hiện tại Hạ Hoàng Tuyền rối rắm đến cực điểm , đột nhiên bị yêu cầu kết giao và vân vân ,  đột nhiên bị thổ lộ và vân vân, ghê tởm nhất chính là,đột nhiên hắn nói :' Tôi thích em " Lúc đó cô còn cảm thấy lời hắn nói là thật , nhưng theo biểu hiện sao đó của tên khốn đó đã phủ nhận kết luận đó của cô , còn dám nói tính cách cô không tốt , cô thế nhưng còn cho rằng trước đấy hắn là thật lòng ,Ngay sau đó lại. . . . . . Lại lại lại lại lại! Vô số"Lại" phiền chết người!
              Hắn. . . . . . Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào  a?
              Cô lần đầu tiên bị chính trực giác sinh tồn của bản thân làm cho mê hoặc.
              Thông qua máy tính nhìn những biểu hiện của Hạ Hoàng Tuyền ,  thương Bích Lạc hơi hơi gợi lên khóe miệng, không thể lý giải sao? Vậy đúng rồi, "Hắn thích cô" Đó là bí mật lớn nhất cùng con bài chưa lật , hiện giờ làm sao có thể hoàn toàn mở ra , nhưng trước tiên lấy ra để ngụy trang kết quả thật không tồi .
              "Từ giờ trở đi, tôi một giây đồng hồ cũng sẽ không rời đi anh."
              -- đây chính là chính cô nói trước, vậy không cần dễ dàng đổi ý.
             Trong thời gian kế tiếp , mỗi giây mỗi phút đều tự hỏi - thích hay không thích ,  thiệt tình hay là giả ý. . . . . .
             Những người ngốc như cô , thăn dò căn bản không dùng được , cho dù mơ hồ đã nhận ra cái gì, cũng sẽ lập tức đem nó vứt sau đầu .Hơn nữa , nếu như vậy thì quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay cô , với hắn như vậy xác suất thành công rất thấp , cũng mất rất nhiều thời gian .Kiên nhẫn hắn cũng không thiếu ,nhưng không thể chắc chắn cô có thể vào bẫy , trong khi hắn cành lún càng sâu , cô lại cảm thấy được bẫy rập mà chạy xa , chỉ để hắn một mình lún sâu thì không được .
          Cho nên chẳng giống như bây giờ hoàn toàn đẩy ra, ngay từ đầu đã tự lấy bản thân làm mồi dụ cô tới bẫy rập , chẳng sợ ban đầu cô không có cảm giác với hắn , chẳng sợ để cô cho rằng tất cả chỉ là vui đùa , nhưng không thể nào ức chế được bản năng mà quan sát hắn , một lần lại một lần tự hỏi những câu hắn nói , một chút lại một chút thu thập tin tức của hắn , bất tri bất giác , không nhận thức được ............
             Độ cong khóe miệng Thương Bích Lạc tăng lớn, trong lòng có chút vui sướng và đắc ý , đột nhiên mắt nhìn sang trái , ngay sau đó bụng truyền đến một trận đau nhức , không hề nghi ngờ , hắn lại ị đánh .
             Ai làm cho tôi phiền lòng tôi liền cho hắn đau lòng - cô là người có suy nghĩ vô cùng đơn giản .
            Mà giờ khắc này , người đang đau lòng rốt cục xác định - nghĩ muốn nuôi mãnh thú nhất định phải trả một cái giá thật lớn .