Thursday, June 16, 2016

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI CHƯƠNG 47

          CHƯƠNG 47: TÔI YÊU EM
           Sau khi tự mình quyết định , Hạ Hoàng Tuyền cứ như vậy ngồi dựa vào chân tường , không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Thương Bích Lạc , giống như cứ nhìn hắn như vậy là có thể nhìn ra đóa hoa vậy.
           Thương boss có tố chất tâm lý thật là tốt , bị nhìn chăm chú lâu như vậy mà vẫn không hề bị ảnh hưởng  ,nên làm gì thì vẫn cứ làm , sau khi hoàn thành công việc ,tùy tay chuyển màn hình , đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng Tuyền."
           "Có việc gì ?" Hạ Hoàng Tuyền  theo thói quen hỏi lại một câu , rồi sau đó bổ sung ," Đừng kêu thân thiết như vậy , tôi với anh không thân thiết đến vậy , cám ơn !"
                   "Cùng tôi kết giao như thế nào?"
            "Hả............Hả ?"Tay  Hạ Hoàng Tuyền  đang cầm đao bị trượt , đao trong nháy mắt đổ sang một bên , cô giờ phút này cũng không bận tâm đến nó nữa , không thể tin vào tai mình , ngoáy lỗ tai , là xuất hiện ảo giác sao ?
            Tử khí nhiều lên làm ảnh hưởng đến thính giác sao ?
            Không thì tại sao cô lại nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng được này?
            "Cô không có nghe lầm "Thương Bích Lạc như không thấy lời nói của mình làm cô thấy chấn động nhiều thế nào ,như trước lạnh nhạt xác định lời nói.
            "Chờ. . . . . . Từ từ. . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy người lên, trường đao theo động tác nhảy người lên này của cô hoàn toàn rơi trên mặt đất," Anh vừa mới nói cái gì ? Có thể nói lại lần nữa không ?"Càng nghĩ càng thấy đây nhất định là vì nghe nhầm , nhất định là anh ta nói :"Cùng tôi giao | vĩ" -- phi! Phải là"Cùng tôi tưới nước" linh tinh gì đó đi ha ha ha , dù là như thế nào cũng nhất định là không phải cùng hắn .....
            "Cùng tôi kết giao như thế nào?" Thương Bích Lạc vừa nói, một bên quay xe lăn lại , nhìn chăm chú vào cô vì quá khiếp sợ mà trợn mắt há hốc mồm , tâm trạng không hiểu vì sao lại thấy vô cùng thoải mái ,"Có cần tôi lặp lại một lần nữ không?"
            "! ! !"Sau hơn nửa ngày, Hạ Hoàng Tuyền mới khép lại được miệng , tìm lại được giọng nói của mình ,"Không cần.........vấn đề không phải ở đây ! Anh lại nổi lên cơn điên gì đây?"
                   Thương Bích Lạc hơi nghiêng đầu , mỉm cười đứng lên :"Tôi nghĩ tôi không có vấn đề gì về thần kinh cả"
           "............Vậy anh có biết mình đang nói cái gì không ?"
           "Tôi rất chân thành muốn cùng cô kết giao"Hai bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc đặt trên đầu gối, giọng nói nghe thật sự nghiêm túc ," trực tiếp nói muốn kết giao với cô còn tốt hơn là mập mờ không rõ đi "
           "...........Này!" Chú ý tiết tháo được không? ! Hạ Hoàng Tuyền đối với việc hắn không thèm để ý sĩ diện quả thật không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể đem đề tài vòng vo chuyển đến :"Lý do đâu?"Đột nhiên nói đến việc này , hơn nữa còn không có một chút gì là đùa giỡn , ít nhất cô không cảm thấy được .
            Nhưng mà , sự việc tại sao lại phát triển đến một bước này , cô trước đó không hề thấy được một chút dấu hiệu nào ?
            "Ah " Thương Bích Lạc cúi đầu tự hỏi  một lát, ngẩng đầu nói, " Vì ảnh hưởng của quá khứ  tôi có bệnh sạch sẽ , tôi bình thường không hề tiếp xúc với phái nữ , cô là cô gái duy nhất tôi khồn cảm thấy chán ghét , lý do này đối với cô đã đủ chưa?"
            "..............Khi còn bé gặp phải ?"Em gái Hoàng Tuyền lúc này đã sợ ngây người , cô nằm mơ cũn không thể ngờ được Thương boss sẽ chủ động nói về quá khứ của mình , trên thế giới này ngoài hắn thì chỉ có cô là người hiểu rõ nhất nó cẩu huyết ra sao ........Đơn giản mà nói , về diện mạo dáng người , cùng phương diện tư duy thì hắn chính là con ruột của mẹ , nhưng những gì phải trải qua thì ............Hắn là con ghẻ không thể nghi ngờ !
            Mẹ hắn vì sinh hắn mà mất , cho nên trước kia cô từng đoán rằng anh đối với những người con gái  dịu có ấn tượng tốt hơn, sau chuyện đó còn có rất nhiều chuyện khác , tỷ như mẹ kế ngược đãi hắn a, ở nhà trẻ thì bị cô giáo bắt cóc a, học tiểu học thì bị kẻ thù của cha lấy xe đâm a , khi học trung học đối với một giáo viên thật lòng tôn kính lại là một kẻ biến thái , đã bị cảnh sát bắt khi đang chuẩn bị xuống tay với hắn a ...v....v...Về sau còn có rất nhiều , khi nàng đọc truyện còn hoài nghi tất cả những ý xấu trên đời đều tập hợp trên người tác giả , sau đó trút tất cả lên đầu Thương Bích Lạc -cũng vì những sự kiện đó mà chân hắn mới biến thành như bây giờ , cho nên hắn chán ghét phái nữ cũng rất bình thường.
              Nhưng là !
              Hiện giờ sao tự nhiên hắn lại nói như vậy ?
              Còn hỏi cô lý do như vậy đã đủ chưa
              "Anh không bài xích đụng vào tôi là bởi vì ................." Là bởi vì hệ thống cài đặt đi ? Nếu cứ chạm nhau liền ghê tởm , cô làm sao có thể mang hắn chạy chốn , nhưng không thể nói thẳng ra điều này , Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát cắn răng nói :" Là bởi vì anh luôn xem tôi là nam nhân đi ? "
              Nhất ngôn ký xuất ( một lời nói ra ) ,nháy mắt vẻ mặt  Thương Bích Lạc trở lên vô cùng vi diệu , hắn nheo mắt lại cao thấp đánh giá Hạ Hoàng Tuyền một phen , khóe miệng gợi lên,cười đến thật đáng giận :" Tuy rằng dáng người kém chút , nhưng tôi vẫn phân biệt được nam nữ"
              "................" Muốn chết! ! ! Hạ Hoàng Tuyền một bước xa xông lên túm lấy áo của Thương Bích Lạc  liều mạng lắc : " Anh quả thật là muốn chết ?! Sớm biết thế này tôi nên đem anh bán đi thì hơn !" Không hề nghi ngờ, cô lại nghĩ đến hồng tỷ cúp D , hiện giờ hối hận không kịp a .
              Tuy Thương Bích Lạc bị lắc như vậy có chút tái nhọt , nhưng lại như trước vô cùng bình tĩnh vươn tay , xoa nơi tay Hại Hoàng Tuyền đang cầm :" Cá nhân tôi cho rằng chúng ta thật thích hợp ."
             ".............." Từ nơi tay hắn cầm , da gà đua nhau lan ra khắp toàn thân ,vẫn là lần đầu tiên khi Hạ Hoàng Tuyền cùng hắn tiếp xúc có loại cảm giác này , cô giống như bị lửa  thiêu vội vang bỏ tay ra , lùi về sau hai bước , :" Vì sao thích hợp ?"
             "Có lẽ cô không chú ý tới " Thương Bích Lạc  chẫm rãi chỉnh lại quần áo , " Cô ít khi chủ động đi thân cận người khác , trừ tôi ra -tuy rằng hành động có chút thô lỗ "
             ".........Đó là bởi vì anh không có biện pháp phản kháng được không ?" Đây là vì trên đường đã thành thói quen thôi , không thể nói nên được điều gì .
             "Không ai có thể phản kháng lại cô , hơn nữa cô không thể phủ nhận ," Khuỷu tay Thương Bích Lạc  chống xe lăn ,đỡ má nở nụ cười " Cô đối với tôi làm như vậy cũng có cảm giác , không phải sao ?"
             " Đừng tùy tiện nói ra những lời biến thái như vậy được không ?" Loại M đến cực điểm trong lời nói này là chuyện gì xảy ra ? Thật là đáng sợ .Nam nhân của tôi là nhân vật phản diện ! Cô bị dọa sợ đến từ nay về sau cũng không dám đập hắn nữa ! Mặc dù mỗi lần đập hắn thật sự có khoái cảm , nhưng cô tuyệt đốámẽ không thừa nhận :" Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta không phải người đi chung môt đường !"
            " Ah ! Vậy đó là ai ?" Thương Bích Lạc dù đang bận vẫn ung dung nhìn cô , giống như nhất định phải nghe được cô nói ra cái tên .
            Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, Đúng vậy a, đó là ai ? Loại thời điểm này cần tìm một tên sơn dương thế tội , hồi tưởng lại những nam nhân nhận thức được ở thế giới này , cô bi ai phát hiện thật không có nhiều đường sống để lựa chọn , tính đi tính lại cũng chỉ có hai , như vậy chỉ có thể nói là :" Ngôn Tất Hành " Dù sao hắn cũng không có ở nhà , tạm thời cứ đổ cho hắn chắc sẽ không sao ........ Ước chừng!
            "Chuyện gì a muội tử? !" Người nào đó đột nhiên đang lúc lăn tiến vào.
            "...................."
            "..................."
            "Chuyện gì a?"

          "Cái kia. . . . . ." Ngôn Tất Hành nhìn trái nhìn trái phải xung quanh :" Vừa mới vào cửa chợt nghe có người gọi , có phải cô không ?"
            "........Phải " Hạ Hoàng Tuyền nhìn nửa ngày , tuy cảm thấy khó có thể mở miệng , nhưng trước cứ giải quyết Thương Bích Lạc đã , sao sánh ra thì Ngôn Tất Hành dễ giải quyết hơn, vì thế rốt cuộc quyết tâm nói câu " Tôi cảm thấy tính cách chúng ta rất hợp nhau , anh có cảm thấy như thế không ?"
             "Phải ......." Ngôn Tất Hành vừa nói vừa giơ ngón cái lên , đột nhiên sau đó chống lại một đôi mắt như lạnh giá đã ngàn năm , hắn là người thông minh , vì vậy yên lặng đem ngón tay bỏ xuống "Có lẽ không quá hợp............."
             " Hả ?" Hạ Hoàng Tuyền nheo mắt .
             "........." Ngôn Tất Hành lệ rơi đầy mặt , đây quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên a , đang chơi trò gì vậy ! Tiểu tình lữ cãi nhau tại sao hắn lại trở thành vật hi sinh thế này , thời điểm này lên bảo mệnh trước a ! Vì thế tenn này quyết đoán đỡ lấy cái trán :"Ai nha ai nha, đầu của tôi đột nhiên đau quá, không được không được. . . . . ." Nói xong ôm đầu ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn lộn , liền lăn thật xa .
             Hạ Hoàng Tuyền nội tâm nôn  một búng máu, người này sao có thể thế a !
             Uốn éo đầu, lại chống lại ánh mắt  dạt dào hứng  thú đáng ghét ở kia , cứ giống như đang hỏi -cô còn gì để nói không ?
             Còn có .............Từ từ !
             Cô là một người thông minh , nhất định vừa nãy bị lú lẫn , lý do và vân vân không phải đã có sẵn sao ? Làm gì nghĩ muốn nhiều như vậy. Rốt cuộc lĩnh ngộ được , Hạ Hoàng Tuyền đứng lên nói : "Tôi cự tuyệt."
             "Lý do?"
             " Kết giao này nọ không phải cần có tình yêu , anh cảm thấy chúng ta lúc này có điều đó ah ?" Hắn mà nói có , cô thật muốn cười đến rụng răng
             Rồi sau đó,  răng hàm của cô liền thật sự rớt.
             Bởi vì, Thương Bích Lạc nói: "Có."
             "Hả ?"
             Thương Bích Lạc nhếch khóe miệng mỉm cười , gương mặt tuấn mỹ hướng về phía cô , ánh mắt nhìn chăm chú , trong nháy mắt Hạ Hoàng Tuyền thật sự nhìn thấy ánh mắt của đối phương thật sự dịu dàng , rồi sao đó cô nghe thấy hắn nói :" Tôi thích em "
             "..........." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt , hoàn toàn không biết bây giờ nên nói gì làm gì , không biết qua bao lâu mới tỉnh hồn lại , mặt có chút nóng , tim đập nhanh , nhưng cô biết đây là phản ứng sau khi bị thổ lộ , cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ phát triển quan hệ của cô với hắn thành loại này .Cứu mạng , muốn cự tuyệt boss và vân vân áp lực thật lớn! Nhưng mà dù vậy, cô vẫn như trước nuốt nước miếng , cẩn thận mở miệng :" Tôi không ......."
             "Nói như vậy là có thể  đi?" Nàng lời còn chưa dứt, thương Bích Lạc đã mở lời , sắc mặt đổi còn nhanh hơn diễn viên.
             Mới một giây đồng hồ, khuôn mặt phía trước từ thâm tình biến thành mặt than với tươi cười dối trá , cái này như là chuyển biến trong tranh châm biếm a ! Hỗn đản nam nhân thay đổi cũng quá nhanh đi ? Thế cho nên hạ Hoàng Tuyền trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, hiện tại thấy may mắn vì vừa nãy còn chưa nói xong , nếu không nhất định dẽ bị cười nhạo .
             Tên lừa gạt tình cảm của người khác này ,hỗn đản hỗn đản hỗn đản!
             " Dù sao cô cũng nên xem xét lại đi " Thương Bích Lạc đưa ra lời tổng kết " Trừ bỏ tôi phỏng chừng cũng không ai có thể chịu được tính cách của cô ."
             Hạ Hoàng Tuyền đ ánh mắt cơ hồ đã chết, đây là tình huống gì ? Cô , cô tính cách không tốt ? !
             " Rốt cuộc ai mới là Tính cách không tốt ?!" Cô hô to lên .
             Thương Bích Lạc bày ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, bao dung nói :" Không sao cả , cho dù tính cô xấu hơn nữa tôi cũng có thể nhận " Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua đồng hồ, lại trở lại với khuôn mặt than , "  "Đã đến giờ , tôi còn có việc." Rồi sau đó hắn xoay người, cư nhiên thật sự bắt đầu làm việc.
              "! ! !" Ta đi! Người nầy sẽ không thật sự có bệnh thần kinh đi? !
              Hiện tại Hạ Hoàng Tuyền rối rắm đến cực điểm , đột nhiên bị yêu cầu kết giao và vân vân ,  đột nhiên bị thổ lộ và vân vân, ghê tởm nhất chính là,đột nhiên hắn nói :' Tôi thích em " Lúc đó cô còn cảm thấy lời hắn nói là thật , nhưng theo biểu hiện sao đó của tên khốn đó đã phủ nhận kết luận đó của cô , còn dám nói tính cách cô không tốt , cô thế nhưng còn cho rằng trước đấy hắn là thật lòng ,Ngay sau đó lại. . . . . . Lại lại lại lại lại! Vô số"Lại" phiền chết người!
              Hắn. . . . . . Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào  a?
              Cô lần đầu tiên bị chính trực giác sinh tồn của bản thân làm cho mê hoặc.
              Thông qua máy tính nhìn những biểu hiện của Hạ Hoàng Tuyền ,  thương Bích Lạc hơi hơi gợi lên khóe miệng, không thể lý giải sao? Vậy đúng rồi, "Hắn thích cô" Đó là bí mật lớn nhất cùng con bài chưa lật , hiện giờ làm sao có thể hoàn toàn mở ra , nhưng trước tiên lấy ra để ngụy trang kết quả thật không tồi .
              "Từ giờ trở đi, tôi một giây đồng hồ cũng sẽ không rời đi anh."
              -- đây chính là chính cô nói trước, vậy không cần dễ dàng đổi ý.
             Trong thời gian kế tiếp , mỗi giây mỗi phút đều tự hỏi - thích hay không thích ,  thiệt tình hay là giả ý. . . . . .
             Những người ngốc như cô , thăn dò căn bản không dùng được , cho dù mơ hồ đã nhận ra cái gì, cũng sẽ lập tức đem nó vứt sau đầu .Hơn nữa , nếu như vậy thì quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay cô , với hắn như vậy xác suất thành công rất thấp , cũng mất rất nhiều thời gian .Kiên nhẫn hắn cũng không thiếu ,nhưng không thể chắc chắn cô có thể vào bẫy , trong khi hắn cành lún càng sâu , cô lại cảm thấy được bẫy rập mà chạy xa , chỉ để hắn một mình lún sâu thì không được .
          Cho nên chẳng giống như bây giờ hoàn toàn đẩy ra, ngay từ đầu đã tự lấy bản thân làm mồi dụ cô tới bẫy rập , chẳng sợ ban đầu cô không có cảm giác với hắn , chẳng sợ để cô cho rằng tất cả chỉ là vui đùa , nhưng không thể nào ức chế được bản năng mà quan sát hắn , một lần lại một lần tự hỏi những câu hắn nói , một chút lại một chút thu thập tin tức của hắn , bất tri bất giác , không nhận thức được ............
             Độ cong khóe miệng Thương Bích Lạc tăng lớn, trong lòng có chút vui sướng và đắc ý , đột nhiên mắt nhìn sang trái , ngay sau đó bụng truyền đến một trận đau nhức , không hề nghi ngờ , hắn lại ị đánh .
             Ai làm cho tôi phiền lòng tôi liền cho hắn đau lòng - cô là người có suy nghĩ vô cùng đơn giản .
            Mà giờ khắc này , người đang đau lòng rốt cục xác định - nghĩ muốn nuôi mãnh thú nhất định phải trả một cái giá thật lớn .





No comments:

Post a Comment