Friday, June 24, 2016

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI CHƯƠNG 48

CÕNG BOSS ĐẾN HẠN CUỐI chương 48
            Nhìn chăm chú vào tên đần độn bị chính mình đánh thành con tôm , Hạ Hoàng Tuyền linh cơ vừa động, ngộ đạo - tử khí của người này không phải vì như vậy mà có đi ? Bởi vì miệng hắn tiện nên bị cô đánh , đánh lại đánh đánh đến chết ............Làm sao có thể ?
            Cô hơi chột dạ cúi đầu nhìn Thương Bích Lạc, hẳn là không đến mức. . . . . . Đi? Mặc kệ như thế nào , cô xuống tay rất đúng mực , chẳng lẽ về sau phải giảm số lần đánh hắn ? Nhưng điều này cô cũng không làm chủ được a , mỗi lần nhìn hắn đắc ý liền kìm lòng không được ,khụ , cái đó thì .
            Nghĩ đến đây , cô vươn tay chọc chọc đầu hắn :" Này ..............Có khỏe không ?"
            Thương Bích Lạc chậm rãi đứng thẳng người , ánh mắt bất đắc dĩ liếc qua cô một cái :" Miễn cưỡng còn sống."
            Hạ Hoàng Tuyền nhìn trái nhìn phải , vẫn chưa yên tâm , vì thế cúi xuống vén áo của Thương Bích Lạc lên .
            Thương Bích Lạc hít vào một hơi , quả thật không biết nên làm gì mới tốt , không thể phản kháng , hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xem xét vết máu ứ đọng ở bụng , lại sờ , nắn chán chê , lúc xác định là không có vấn đề gì mới thở dài nhẹ nhõm bỏ áo xuống - cô có thể tự gics chút hay không ? Nhất là khi bọn họ vừa mới tiến hành xong một phen đối thoại .
            Trong lòng Thương Bích Lạc mãnh liệt hiện lên cảm giác thất bại , thật sự mà nói , cho dù là hiểu được tâm ý hiện tại của bản thân nhưng ngẫu nhiên hắn cũng muốn  một phen bóp chết nàng, tỷ như giờ phút này.
            Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền  làm loại sự tình này nên cô mặt không đỏ tim không đập chống lại ánh mắt của Thương boss ,  chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy được có chút xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn định vỗ cái bàn :" Cho nên anh về sau đừng  khiêu khích tôi nữa biết không?"
            Rồi sau đó , cô nghe thấy Thương Bích Lạc lạnh lẽo đáp :" Khi cô muốn đánh nhau thì bất kỳ hành động gì trong mắt cô đều được lý giả thành khiêu khích."
           "...................."
                   Thương Bích Lạc nhìn thần sắc cô  từ khiếp sợ chuyển sang rối rắm , rồi thần sắc giống như khi quyết tâm đi đặt sính lễ , cô nói :""Được rồi, tôi về sau. . . . . ."
           Khóe môi Thương Bích Lạc gợi lên
           " Lần sau mỗi lần đánh cô phỉa cố gắng đổi địa điểm !"
           ".................."
           Hạ Hoàng Tuyền có thể hiểu bây giờ boss nhất định rất rối rắm , bởi vì hiện giờ cô cũng đang rối rắm , đánh hắn đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống , sao có thể bỏ bây giờ ?
           Thương Bích Lạc nửa thật nửa giả thở dài :" Đây được xem như sự ôn nhu cuối cùng trước khi chết sao ?"
          Sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền khẽ biến , kinh ngạc nhìn về phía Thương Bích Lạc :" Chết ? Vì cái gì anh cảm thấy mình sẽ chết ?" Chẳng lẽ hắn lại giấu cô làm chuyện gì  không tốt ? Cho nên mới làm cho hắn gặp bi kịch ?
           Còn đang nghi hoặc , Thương Bích Lạc vươn tay xoa đôi mắt không che lại của cô :" Cô đã nói , con mắt này có thể nhìn thấy tương lai , đột nhiên nói rằng một giây cũng không rời xa tôi , chẳng lẽ thật sự vì tôi đang gặp nguy hiểm ?"
           "............." Thật đúng là một tên nam nhân mẫn cảm , Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, hơi hơi híp tròng mắt , khi mở ra , bất an cùng mê mang đã tan hết , cô vươn tay đè lại đầu Thương Bích Lạc , kiên định nói :" tôi sẽ không để cho anh chết " Hắn là hi vọng về nhà của cô , bằng bất cứ giá nào cô cũng không để nó tan biến .
           "Đông!" Trái tim giống như vậy.

          -- nữ nhân này.
           " Bất kể phải trả giá  đại giới ............."
                   "Thùng thùng!" Rất nhanh nhảy lên.
           - lời nói ra như vậy .
           "Đều sẽ không để cho anh chết ."
           "Thùng thùng đông!" Liên tục tăng lên.

          -- chính là ở. . . . . .
           "Trái với quy tắc."

          "Ha?" Hạ Hoàng Tuyền ngây người, đãng nhẽ hắn phải cảm động lệ rơi đầy mặt , phải như chim nhỏ nép vào lồng ngực cô " hu hu hu hu hu " khóc ..............Phi! Cái ý nghĩ quỷ dị này là ở đâu ra ?
            Thương Bích Lạc vươn đầu ngón tay , đem gương mặt cô đấy ra : "Thân cận quá ."
             "Cho nên?"

          "Nhìn thực dọa người." Người đi săn phải là hắn mới đúng , cô lại không biết mà bắn ra mũi tên đầu tiên , không hề nghi ngờ, đây là đang phạm quy.
            "...............Này !" Cô tuổi còn trẻ , không có nếp nhăn , lỗ chân lông nhỏ thì tại sao lại dọa người , tên hỗn đản ! Đây mà là người mới vừa thổ lộ xong sao ? Qủa nhiên hắn đùa giỡn cô , làm sao bây giờ. . . . . . Lại nhớ...đánh người quá .
            Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng không đậu nhấc lên nắm tay , làm cho ai đó da đầu run lên, tiếng "Hắt xì hắt xì" vang lên .
            Đến giữa trưa ,hiếm khi Tô Gíac về nhà , tuy rằng lần này oanh tạc miền nam về sau muốn xây dựng lại sẽ mất rất nhiều thời gian nhưng nếu thật sự có thể tiêu diệt zombie cùng bệnh độc thì cũng đáng giá , so với những vật chết thì những sinh mệnh ở đây quan trọng hơn.
            Mặt cười âm u
            Dù sao cũng không ai biết bệnh độc sẽ biến dị tiếp hay không - gia tăng khoảng cách truyền bệnh trong không khí hoặc là biến thành cách truyền bá bệnh khác .Hơn nữa , đối với phía Bắc mà nói , nhu yếu phẩm của năm trăm vạn dân cũng không phải số lượng nhỏ , có thể gánh vác được nhất thời, nhưng không nhất định có thể vẫn gánh mãi , huống chi số lượng dân cư sẽ thay đổi chứ không giữ mãi như hiện nay   - tất cả mọi người cần vùng đất phía nam .
            Tuy rằng tinh tường biết được điểm này , lý trí có thể nhận rõ , nhưng đối với rất nhiều người mà nói vẫn như trước tình cảm không thể chấp nhận , bởi vì , phía nam từng là quê hương của rất nhiều người , từ thời cha ông bắt đầu sinh hoạt , từ khi vừa mới sinh ra nhìn thấy ánh sáng đấu tiên , trí nhớ đều cùng nó cùng một nhịp thở , người nhà , bạn bè , thầy cô , bạn học , vui vẻ và đau thương .....v...v.......Tất cả đều không dễ dàng vứt bỏ  hoặc quên đi .
             Hôm nay tại thành phố W , lan tràn một loại không khí bi thương .
            Mọi người đều ở trong lòng chia buồn , phía nam cùng với bênh độc san thành bình địa , cùng với quá khứ bị mai táng , tuy rằng từng cảm thấy quá khứ quá tàn khốc không hề tốt đẹp , nhưng bây giờ nhớ tới , đại đa số mọi người sẽ ở trong lòng nở nụ cười chua sót .
            Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được sự vĩ đại ?
           Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được sự quan tâm , trân trọng ?
           Vì cái gì luôn ở sống chết trước mắt mới có thể ý thức được...............Ai là người mà mình quan tâm trân trọng nhất trên thế giới ?
           Đáng tiếc , đối với rất nhiều người trong thành thị này mà nói , hối hận cũng chỉ là hối hận - không thể thay đổi được gì .
           Hạ Hoàng Tuyền cùng thương Bích Lạc đến từ dị thế, Tô Gíac chính là người địa phương , nhưng quá khứ của Ngôn Tất Hành không ai biết gì .
           Duy nhất biết đến chỉ có, khi Tô Gíac trở về hắn còn rất vui vẻ , rất kích động mang một ít vật tư đi ra ngoài , nói phải đổi đồ tốt hơn để ăn - nếu như Thương Bích Lạc dựa vào máy tính để quan sát thánh phố thì tiểu Ngôn không hề nghi ngờ là xâm nhập vào trong đám người , dùng kết giao bạn bè để thu thập tin tức , thành phố có tin tức tức gì thì hắn rất nhanh có thể thám thính được . Mà mang vật phẩm đi giao dịch , cũng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất , đơn giản mà nói, hắn chính là cái"Bà quản gia" , đem tài vụ giao cho hắn tất cả mọi người rất yên tâm.
          Nhưng mà , khi hắn trở về thì có chút thất hồn lạc phách , quên giao dịch vật phẩm không nói, vật phẩm mang đi cũng không thấy đâu,thấy thần sắc hắn như vậy cũng không ai tiện hỏi thăm , kế tiếp , hắn nấu cơm còn suýt đem gia vị nêm sai ,  không phải Hạ Hoàng Tuyền muốn học tập mà đứng ben cạnh thì bữa tối sẽ bi kịch mà không có .
          Vì thế khi ăn bữa cơm chiều , không khí rất kì quái .
          Người bình thường nói nhiều nhất làm không khí sinh động không nói một lời ngơ ngác bới cơm , thậm chí đồ ăn cũng không gắp , Tô Gíac cùng Hạ Hoàng Tuyền lo lắng nhìn hắn , lại sợ hắn xấu hổ không dám nhìn nhiều , thật ra Thương Bích Lạc có chút tò mò , nhưng không mãnh liệt như hai người kia , bởi vì hắn luôn có biện pháp .
          Ban đêm , khi Ngôn Tất Hành tắm rửa xong , có hai người nhẹ nhàng thở ra .
          "May mắn khi hắn tắm rửa không có để bản thân chết đuối ." Hạ Hoàng Tuyền lau mồ hôi.
          "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tô Gíac nhíu mày .
          ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền chuyển hướng thương Bích Lạc , hắn đồng dạng nhìn lại cô , ánh mắt lóe lóe, nhưng mà ra ngoài dự liệu của hắn, cô dĩ nhiên cái gì cũng chưa nói, ngược lại ngược lại nhìn về phía Tô Gíac :" A Gíac , tiêp theo còn tiền hành ném bom không ?"
         Cái đó hả , chắc là đã xong rồi .
           Nhắc đến điều này , Tô Gíac thần sắc lại có chút ảm đạm, tuy rằng hắn không phải người phía nam , nhưng bốn năm đại học đã làm hắn coi nơi đó là quê hương thứ hai , quê hương bị hủy , sẽ không ai cảm thấy thoải mái , một lát sau , hắn mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại , hơi ngượng ngùng cười cười ,  "Ngượng ngùng, thất thần ."
         "Không. . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, " Anh không thoải mái thì đi nghỉ ngơi sớm chút đi , những ngày này đã quá mệt mỏi rồi " Ngay cả nhà cũng không có thời gian quay về .
          "Không sao đâu " Tô Gíac mỉm cười đứng lên , đưa tay xoa đầu cô .
         Thương Bích Lạc đứng một bên híp  mắt lại , nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao giấu trong tay áo . Tô Gíac không hề có cảm giác , nhưng thật ra hạ Hoàng Tuyền,phảng phất ý thức được cái gì không bình thường ,trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
          Tuy rằng ngoài miệng nói không việc gì , nhưng trên thực tế tinh thần cùng thân thể Tô Gíac vô cùng mệt mỏi , hắn rất nhanh đã đi nghỉ ngơi , hắn ngủ rất sâu , thế cho nên ngay cả hạ Hoàng Tuyền chạy tới bên giường đều không có phát hiện, cô  quơ quơ, lại quơ quơ, xác định hắn thật sự ngủ say , cúi xuống giúp hắn đắp chăn , lại lén lút chạy trở về , nhẹ nhàng nhảy lên giường Thương Bích Lạc ngồi .
         
         Thương Bích Lạc như mọi hôm mặc áo ngủ dựa vào đầu giường đọc sách , sợi tóc đen dưới ánh đèn  phá lệ nhìn rất mềm mại , có thể vì có chút dài nên tóc bên phải bị hắn vén ra sau tai , bàn tay cầm bộ sách dày ngón tay thon dài , đốt ngón rõ ràng , xung quanh tràn ngập phong độ của người chí thức .
          "Có việc?" Không thể phủ nhận, trong lòng thương boss giờ phút này không hề thoải mái .
                   "Vô nghĩa, không có việc gì tôi lại đây để làm chi?" Giống hắn đều đang mặc áo ngủ hạ Hoàng Tuyền cho hắn một cái xem thường, lại ngửi ngửi hắn rồi sau đó hừ nhẹ ra tiếng :" Để sát vào như vậy ngửi thấy thối chết !" Không hề nghi ngờ,cô vẫn ghi hận chuyện ban ngày .
           "............"
          Nhưng vào lúc này, cô lén lút lấy ra dưới gối đầu laptop , đến bên tại Thương Bích Lạc nhẹ nhàng nói :" Tôi lấy trộm trong thư phòng ra đó , lợi hại không ?
           Cô nói gần sát bên tai , hơi thở làm hắn hơi ngứa , càng mang theo một loại cảm giác mê hoặc.
         Nhưng là. . . . . . Không được, bây giờ còn không phải thời điểm.
          Ngón tay Thương Bích Lạc yên lặng không tiếng động nắm chặt lại , rũ mắt xuống ,ngọn đèn chiếu xuống lông mi tinh mịn tạo ra một tầng bóng râm , hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô muốn biết nguyên nhân Ngôn Tất Hành kì lại phải không ?"
         "Đương nhiên a!" Cho dù đi nữa thì hắn cũng là đội hữu của cô , chỉ có thể để cô khi dễ !
           "Vậy tại sao khi nãy lại không nói cho Tô Gíac biết vậy ?" Về chuyện hắn có thể thoi dõi toàn bộ thành thị này .
           "A?" Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc nghiêng nghiêng đầu , :" Không phải anh không muốn những người khác biết ah ?" Cô cảm thấy mình sẽ không nghĩ sai ý hắn ............Chẳng lẽ thực nghĩ sai rồi?
           "Đông!"
           "Thùng thùng!"

          . . . . . .

           Thương  Bích Lạc hít một hơi thật sâu , rồi sau đó chậm rãi phun ra , vươn tay, đẩy tai của cô ra .
           "Gần quá , quá ầm ĩ "
           "Này "
           -- này ngu xuẩn, sao không thể  thành thành thật thật  làm con mồi sao?

          -- người nầy, thật sự là thích ăn đánh ,  làm sao bây giờ?
          Luôn luôn sẽ có vài người như vậy , suy nghĩ không bao giờ sẽ theo một đường.




No comments:

Post a Comment